Ban đầu Lê Nhược đọc sách rất chăm chỉ, nhưng mà không đến hai trang, cô liền mơ màng buồn ngủ. Sau đó không nhịn được, dứt khoát gục xuống bàn ngủ, còn mơ một giấc mơ đẹp. Khi tỉnh lại đã là 12h30.
Theo bản năng cô liền xoay người nhìn lên giường, gối không bị trả về. Cô thở phào, làm bộ chống gậy đi sang phòng Chu Thành Ngộ ở cách vách.
Cửa phòng Chu Thành Ngộ khép hờ, bên trong căn phòng rất tối, chỉ chừa một ngọn đèn trên tủ đầu giường. Anh đã nằm ở trên giường, không biết đã ngủ hay chưa.
Động tĩnh Lê Nhược rất nhỏ, cật lực chống gậy đi vòng qua đầu giường cầm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.
Cô đóng cửa lại, kêu Tiểu Hoa Hồng, để cho Tiểu Hoa Hồng dùng ma lực đem thạch cao trên đùi cô lấy xuống.
" Nhược Nhược, chị hôm nay làm sao trễ như vậy?" Tiểu Hoa Hồng ngáp một cái.
Lê Nhược không nói thật:" Làm đề số học, quên thời gian."
Tiểu Hoa Hồng hồ nghi nhìn cô:" Thật à?"
Lê Nhược gật đầu:" Chị thật sự muốn cùng Chu Thành Ngộ sống thật tốt."
Tiểu Hoa Hồng tạm thời tin, nhắc nhở cô nhất định không được giở trò bịp bợm, nếu không ma lực sẽ không nhạy, cô cũng sẽ nhận được một chút dạy dỗ.
Tiểu Hoa Hồng quá mệt, đem thạch cao lấy xuống. Sau đó nó lập tức chui vào trong chiếc nhẫn ngủ tiếp.
Lê Nhược hoạt động bắp chân một chút, không có thạch cao trói buộc, cô lại trở về cuộc sống trước khi xảy ra tai nạn xe cộ. Cô hạnh phúc tắm nước nóng, bởi vì tinh dầu hoa anh đào, cả người cô hoàn toàn buông lỏng, thiếu chút nữa ngủ trong bồn tắm.
Hơn nửa đêm, khẳng định Chu Thành Ngộ đã ngủ rồi, nhưng mà vì lí do an toàn, cô vẫn chống gậy đi ra. Trực tiếp đi đến trước giường Chu Thành Ngộ.
Anh nằm nghiêng, xem chừng đã ngủ say.
Lê Nhược nhìn chằm chằm mặt anh một lúc lâu, lại cảm thấy anh giả bộ ngủ, bởi vì hô hấp không hề đều, rõ ràng đang kiềm nén hô hấp.
Trong lúc bất chợt cô muốn làm chuyện xấu, cúi người, từ từ đến gần anh.
Ngay lúc môi cô cách môi anh chỉ có mấy cm, trong lòng cô đếm ngược ' ba, hai,' một còn chưa đếm ra, Chu Thành Ngộ đã mở mắt:" Còn chưa ngủ!"
Lê Nhược cười:" Bây giờ ngủ." Sau đó kéo chăn làm bộ đắp chăn cho anh:" Đừng để lạnh."
Chu Thành Ngộ liếc cô một cái, yết hầu chuyển động lên xuống. Cô đưa tay sờ yết hầu hấp dẫn của anh.
"..." Chu Thành Ngộ không thể nhịn được nữa:" Lê Nhược!"
"Có."
" Ngủ!"
Lê Nhược lần này thật sự hôn lên, ngậm môi của anh.
Hô hấp Chu Thành Ngộ trong nháy mắt ngưng trệ, trên người cô tỏa ra hương hoa anh đào nhàn nhạt, khiến cho người ta ý loạn tình mê, mái tóc dài ướt nhẹp của cô quét qua gò má anh.
Ngay trước khi Chu Thành Ngộ mắng cô lần nữa, Lê Nhược đã nhanh chóng buông môi của anh ra:" Ông xã, ngủ ngon."
Nói xong, cô như không có chuyện gì xảy ra đi đến bên kia giường nằm xuống.
Chu Thành Ngộ không có cách nào đi ngủ, vén chăn đứng lên, vào phòng tắm.
Trong chốc lát, Lê Nhược nghe được trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, hẳn là Chu Thành Ngộ đang tắm nước lạnh. Cô nhếch miệng lên, tắt đèn đầu giường, nhắm mắt ngủ yên.
Ngủ mấy phút, cô lại đứng giậy, đem gối dịch vào trong một chút, tựa vào gối Chu Thành Ngộ, gần như là kề sát.
Chu Thành Ngộ đem dục vọng hạ xuống. Sau khi diệt lửa, anh ở sân thượng hút một điếu thuốc rồi mới vào phòng ngủ. Anh nhìn chằm chằm người trên giường, thấy Lê Nhược lần nữa được voi đòi tiên. Gối của cô để gần chỗ anh, không những vậy cô còn đem tay nắm chặt một góc gối, như sợ anh đi mất vậy.
Hôm nay mẹ anh đến văn phòng, trưng cầu ý kiến của anh, nói đem hôn lễ định ở bờ biển, bởi vì nghe nói Lê Nhược rất thích ra biển chơi.
Mẹ còn thúc giục anh, để anh đưa Lê Nhược ra nước ngoài mua đồ cưới.
Lúc rời đi, mẹ anh đột nhiên tò mò hỏi: Con thích Lê Nhược ở điểm nào?
Anh không lên tiếng, ai biết được.
Chu Thành Ngộ vén chăn đi lên giường, như cũ đưa lưng về phía Lê Nhược ngủ.
Tất cả đèn đã tắt, phòng ngủ trong nháy mắt tối đen.
Lê Nhược nhỏ giọng hô:" Ông xã."
Chu Thành Ngộ:"... Ngủ ngon."
Lê Nhược không tiếng động cười, bây giờ đã phản xạ có điều kiện rồi, không tệ.
Nhưng mà cô gọi anh không phải vì nói ngủ ngon, cô hỏi:" Chồng ơi, anh có biết chứng giãn tĩnh mạch ở chân lúc ngủ làm gì mới có thể giảm đau không?"
Chu Thành Ngộ thật sự không biết, bình thường anh cũng không chú ý kiến thức ở phương diện này.
Lê Nhược:" Phải đem chân cùng cẳng chân kê cao, như vậy có lợi cho tuần hoàn máu." Cô cố ý dừng lại mấy giây mới nói:" Chồng, em cảm thấy bắp chân em suốt ngày bó thạch cao, lại ngày ngày ngồi đọc sách, cảm giác có phần bị giãn tĩnh mạch, dù sao cũng là không thoải mái."
Chu Thành Ngộ hiểu ý của cô, vòng vo một vòng lớn như vậy là muốn anh tìm cho cô một tấm đệm ở dưới chân. Anh không có cách nào thở dài, muốn đứng dậy.
" Ông xã, anh không cần dậy đâu."
Lê Nhược đè bả vai anh:" Không cần cái khác."
Sau đó Chu Thành Ngộ liền cảm thấy trên đùi mình nặng xuống, có cái gì đè lên, là bắp chân của Lê Nhược.
Anh:"..."
Lê Nhược:" Như vậy là được rồi."
Chu Thành Ngộ đè nén tính tình, nói với cô:" Đem chân lấy xuống." Cái chân kia của cô bị thương, anh cũng không dám làm gì quá lớn, sợ sẽ làm đau cô.
" Lấy xuống." Anh lại nói một lần.
Lê Nhược làm bộ như không nghe thấy:" Ông xã, ngủ ngon."
Đây là lần đầu tiên hai người chân chính tiếp xúc da thịt, Chu Thành Ngộ cảm nhận được nhiệt độ trên đùi cô, anh hít một hơi thật sâu:" Lê Nhược, em như vậy tôi không thể ngủ được."
Lê Nhược:" Quen là được rồi."
Sau đó nhắc nhở anh:" Anh chớ lộn xộn nha, cái chân này của em còn chưa lành đâu, thạch cao là em hôm nay lấy xuống, quả thực không chịu nổi, trên đùi vừa khó chịu lại vừa ngứa. Anh nếu không cẩn thận dụng vào chân em, thì có thể sẽ gãy lần hai. Anh liệu mà làm, nếu thật sự gãy, đời này em liền ỷ lại vào anh."
" Ông xã, ngủ ngon, em mệt rồi."
Cô thật sự mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ.
Chu Thành Ngộ ở giữa đau đớn dần dần thiếp đi, sau đó anh một mực giữ tư thế đó ngủ, không dám động.
Buổi sáng hôm sau, Chu Thành Ngộ trong thống khổ tỉnh lại, tê chân đau lưng, cứng cổ. Một đêm này anh thật sự không nhúc nhích.
Bắp chân Lê Nhược không biết lúc nào đã rời đi, thay vào đó, ngang hông anh có thêm một cánh tay, Lê Nhược đã ngủ ở trên gối anh, thân thể cũng dính sát sau lưng anh.
Chu Thành Ngộ liếc nhìn thời gian, mới năm giờ năm mươi. Bình thường Lê Nhược đều sáu rưỡi mới dậy. Anh để điện thoại di động xuống, do dự một lát, lại để cho Lê Nhược ngủ nhiều thêm bốn mươi phút.
Trong hơn 40 phút này, anh suy nghĩ rất nhiều.
Liên quan tới tình yêu, liên quan tới hôn nhân, liên quan tới đứa trẻ.
" Ông xã." Lê Nhược tỉnh lại, đến gần anh, đem mặt tựa vào đầu vai anh:" Sớm."
Chu Thành Ngộ nào có tâm tình, anh bị Lê Nhược dồn đến mép giường," Tay!"
Lê Nhược đặt tay lên áo sơ mi của anh, ở trên bụng anh sờ cơ bụng loạn một trận, được tiện nghi lại còn cười:" Buổi tối xem."
Sau khi Chu Thành Ngộ đứng lên cũng không quay đầu lại, đi vào phòng tắm, buổi sáng lại tắm nước lạnh lần nữa.
Lê Nhược ở trên giường ỷ lại một hồi mới rời giường, bây giờ năm 2006 còn chưa sáng đâu. Ngày hôm qua lúc cô xuyên trở về, năm 2006 vẫn chưa sáng, nhìn thì có lẽ tuyết sẽ rơi, nói không chừng Bắc Kinh hôm nay đã phủ toàn tuyết trắng. Bên đấy đang là tháng 12, sắp đến lễ giáng sinh.
Lúc Lê Nhược thức dậy, Chu Thành Ngộ đã đến công ty. Cô đơn giản ăn một chút điểm tâm, để cho dì chuẩn bị một ly nước trái cây cùng một phần trái cây đưa lên phòng cô. Cô bây giờ mỗi ngày đều lấy cớ giảm cân không xuống lầu ăn cơm, dì giúp việc cũng không hỏi nhiều, cho là cô một mực ở trong phòng.
Lê Nhược trở lại phòng ngủ của mình, ở trong tủ quần áo tìm một áo choàng cùng quần áo chưa từng mặc lúc xuyên qua, đem tóc cũng búi thành hình tròn. Cô không thể giả trang quá thành thục, nếu không ở trong mắt Chu Thành Ngộ, cô chính là cấp bậc cha mẹ.
Năm 2006, hôm nay tuyết thật sự rơi.
Giao thông tắc đường, Chu Thành Ngộ lần nữa đi học muộn.
Lê Nhược so với anh tới trường học sớm hơn mấy phút. Đậu xe xong, cô thấy trước mặt có một bóng người rất quen thuộc, lại không nhớ nổi là ai.
Là một nam sinh, sắp cao đến 1m8, vừa đi vừa nắm một nắm tuyết chơi trong tay.
Trong lúc vô tình nam sinh kia quay đầu, Lê Nhược sững sốt một chút. Đây không phải là Giang lão sư lúc còn trẻ sao? Cùng Giang lão sư thành thục tối hôm qua nhìn thấy cơ hồ không có thay đổi gì, chẳng qua là trẻ hơn một chút.
Giang Nghĩa Thần biết cô Lê, bây giờ là hoa khôi trường học. Đây là do đám nam sinh bầu chọn, nói Cô Lê nhìn qua cũng chỉ mười sáu tuổi, cùng nữ sinh trường bọn họ không có gì khác biệt.
Hơn nữa trước lúc cô Lê bị ngã, còn dạy kèm qua bọn họ tham gia cạnh tranh môn toán, cậu cùng cô tương đối quen thuộc.
Giang Nghĩa Thần lễ phép chào Lê Nhược:" Cô Lê, sớm."
Lê Nhược sững sốt, Giang Nghĩa Thần cũng xuyên qua?
Sau đó suy nghĩ một chút, không đúng, nếu là Giang Nghĩa Thần xuyên qua, cũng sẽ không kêu cô là cô Lê.
Cô làm bộ không biết Giang Nghĩa Thần, cẩn thận thử thăm dò:" Em khỏe, xin hỏi em là? Xin lỗi nha, nơi này của cô bị té, tạm thời mất trí nhớ."
Giang Nghĩa Thần nghe nói Cô Lê mất trí nhớ, không nhớ chuyện trước kia. Cậu tự giới thiệu mình, nói trước kia cô dạy kèm cậu, cậu là học sinh lớp 11 một, Giang Nghĩa Thần.
Lê Nhược cùng cậu trò chuyện đôi câu, Giang Nghĩa Thần cùng cô vẫy tay, đi tới lớp học.
Bây giờ đã sớm bắt đầu giờ tự học, Lê Nhược đến phòng học cũng không có chuyện gì làm, cô chậm rãi khoan thai ở trong tuyết di chuyển. Lúc này là lúc Bắc Kinh đẹp nhất, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng. Thành phố này như được vẽ ra vậy.
Mà năm 2018, mọi người chờ mong lâu như vậy cũng chỉ có một vài bông tuyết rơi tượng chưng.
Chu Thành Ngộ xa xa liền thấy bóng lưng Lê Nhược, anh chậm rãi đi tới.
Tuyết còn đang rối rít rơi, rơi trên áo choàng Lê Nhược một tầng, cô cũng không đoái hoài tới, cầm điện thoại di động ở trong tuyết chụp ảnh, chơi đùa vui vẻ.
Chu Thành Ngộ đã đi đến phía sau, cô từ trong ống kính thấy được anh, điều chỉnh tốt góc độ, cho cô và Chu Thành Ngộ một tấm hình chụp chung, vội vàng đem điện thoại cất vào.
" Cô Lê." Giọng nói Chu Thành Ngộ tựa như có bất mãn.
Lê Nhược cũng làm bản mặt nghiêm túc:" Ừ." Sau đó bắt đầu chất vấn:" Ngày hôm qua đã nói với em như thế nào? Bảo em tan học đến phòng làm việc tìm cô, kết quả thế nào?"
Chu Thành Ngộ:"..." Còn trả đũa, anh đem chuyện hôm qua giải thích một chút.
Lê Nhược biết là trách lầm anh, miễn cưỡng tha thứ, trên dưới quan sát anh một phen:" Tại sao lại tới trễ? Buổi chiều cô ở phòng làm việc chờ em."
Chu Thành Ngộ từ trong lỗ mũi 'Ừ' một tiềng, dáng vẻ vô cùng không tình nguyện.
Lê Nhược cũng không muốn nhìn tuyết nữa, cùng anh đi đến phòng học.
Cô nhắc tới sự kiện Trần Hi:" Cô biết tại sao em không muốn thừa nhận bức thư tình kia là Trần Hi đưa em."
Chu Thành Ngộ nhìn cô, không lên tiếng, cho là cô đang bẫy anh.
Lê Nhược không nhìn anh, một mực nhìn bông tuyết trước mắt, cô nói:" Em trong tin nhắn đã cự tuyệt Trần Hi, em không muốn lòng tự ái của em ấy bị đả kích hai lần."
Cô cười yếu ớt nhìn anh:" Cô nói có đúng không?"
Chu Thành Ngộ chân bước không vững, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã.
Lê Nhược đưa tay, đỡ anh một cái.
Chu Thành Ngộ:"..." Hồi lâu đều không hồi thần.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Cô Lê bây giờ ngay cả trong lòng anh muốn điều gì cũng đoán được chính xác.