Xuyên Thành Hào Môn Đại Mỹ Nhân, Ta Bị Cả Nhà Phản Diện Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 63: Cún con ngoan ngoãn




Người nhà Phó gia lần lượt nhấn thích trong nhóm, đối với loại tình huống này thật sự là một quả dưa lớn a.
Truyền thông bên Hồng Kông xưa nay luôn táo bạo và cởi mở, biết đâu lại thực sự đưa tin như vậy.
Phó Thanh Thù trả lời trong nhóm: "Nhị ca vất vả rồi, hôn sự này ta đồng ý."
Phó Tư Dao ngay lập tức tiếp lời: "Ta cũng đồng ý."
Phó Dư Trạch cười nói: "Quả thật ý tưởng này không tệ."
Mọi người vui vẻ hàn huyên một hồi, Phó Diệc Sơ lại quay qua, nhìn về phía nhị ca và Lâm Thi Hoa.
Không thể tưởng tượng nổi, hai người họ vậy mà lại là quan hệ giữa minh tinh và fan hâm mộ.
Lâm Thi Hoa đã xem qua mấy bộ phim của Phó Mây Kỳ, có ấn tượng rất tốt về hắn. Còn Phó Mây Kỳ thì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bối rối thẹn thùng.
Cả hai đều có thiện cảm với nhau, có chung đề tài để nói chuyện. Không gian tựa như chỉ có hai người, người khác muốn chen vào cũng không được!
Những người từ công ty khác đâu thể chịu nổi cảnh này. Bọn hắn vì muốn lấy lòng Lâm Thi Hoa, liền tiến lên thi nhau mời rượu nàng. Cũng muốn mượn cơ hội này phá vỡ không gian giữa hai người.
"Lâm tổng, ta kính ngươi một ly, hôm nay được gặp Lâm tổng thật là có duyên."
Lâm Thi Hoa lịch sự đáp lại: "Khách sáo rồi."
"Lâm tổng đường xa đến đây, chúng ta có thể kết bạn không?"
Mọi người xung quanh đều muốn mời rượu Lâm Thi Hoa.
Phó Mây Kỳ nhìn thấy cảnh này, lòng khó chịu vô cùng. Hắn đột nhiên nâng ly rượu lên nói: "Ta sẽ uống thay Lâm tổng."
"..."
Không gian xung quanh nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt của mọi người chung quanh kiểu, ngươi là ai, ngươi nghĩ ngươi là cái gì của Lâm tổng mà thay nàng uống! Bọn họ đây là đang mời Lâm tổng a. Người này nhảy vào làm gì!!! Cạnh tranh là công bằng!
Phó Diệc Sơ đứng bên cạnh thấy vậy, suýt thì bật cười thành tiếng.
Ban đầu hắn còn tưởng nhị ca là kiểu người bẽn lẽn, không quá chủ động. Giờ thấy đối tượng mình thích, nhiều chiêu trò cũng tự nhiên hiển hiện ra.
Những người khác bị Phó Mây Kỳ chọc tức đến mức xì khói. Người này thật là làm loạn! Bọn hắn cố ý mời rượu Lâm tổng, người này lại cố tình cản rượu, rõ ràng là không cho ‌bọn hắn mặt mũi đây mà.
Bất quá, nhìn vào mặt mũi Phó gia, bọn hắn cũng không có biện pháp phát tác. Chỉ có thể mang theo bất mãn, hỏi Lâm Thi Hoa:
"Lâm tổng cũng nghĩ vậy sao?"
Lâm Thi Hoa bỗng gật đầu, quay sang nhìn Phó Mây Kỳ mỉm cười ẩn ý: “Đương nhiên có thể."
Phó Mây Kỳ nâng ly, nở một nụ cười đắc ý nhìn mấy vị tổng giám đốc xung quanh. Nụ cười kia muốn bao nhiêu đắc ý liền có bấy nhiêu đắc ý.
Những người xung quanh tức đến mức nghiến răng ken két. Hết lần này tới lần khác vẫn là Lâm tổng ngầm đồng ý ‌nên bọn hắn cũng không có cách nào phản bác.
Nhìn thấy Phó Mây Kỳ được Lâm tổng ưu ái như vậy, bọn hắn không cam tâm! Vì thế, cục diện tối nay ai ai cũng ngầm nhắm vào Phó Mây Kỳ, quyết không để hắn thoát.
Phó Mây Kỳ không từ chối bất kì ai, chỉ cần là ly rượu mời Lâm Thi Hoa, hắn đều chủ động uống thay nàng.
Mặc dù tửu lượng của hắn cũng có chút không tệ, nhưng cũng không thể chịu nổi đám người cứ liên tục mời rượu như thế này. Sau ba vòng rượu, cả người hắn có chút thần chí không rõ, cảm thấy đầu óc quay vòng, chóng mặt vô cùng.
Rồi sau đó, cả người hắn dường như rơi vào trạng thái choáng váng mơ hồ, chỉ cảm thấy bên cạnh như có hương thơm, khiến hắn vô thức muốn lại gần.
Phó Diệc Sơ nhìn dáng vẻ say xỉn của nhị ca, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ố mài gót!! Anh hắn cứ một mực chui đầu vào n.g.ự.c Lâm tổng mãi thôi!
Nếu không phải hiện tại đang có người ngoài ở đây, hắn thực sự muốn chụp lại cảnh này để sau này nhị ca tỉnh rượu sẽ thấy mình bây giờ lố bịch như thế nào!
Quá mất mặt rồi! Thực sự chưa từng thấy ai giống như nhị ca nhà mình, không biết xấu hổ như vậy!
Phó Diệc Sơ sợ Phó Mây Kỳ đắc tội với Lâm tổng, liền nhanh tay kéo anh mình ra xa một chút. Lâm Thi Hoa lại vẫy tay ra hiệu không sao, Phó Mây Kỳ say khướt, đầu tựa vào người nàng, còn thân mật dụi dụi vào n.g.ự.c nàng nữa chứ.
"...."
Chết rồi! Pha này c.h.ế.t thật rồi. Thân là đàn ông con trai mà hắn nhìn thấy cảnh này còn quắn quéo hết cả lên, huống chi là Lâm tổng. Nhị ca cũng thật là có tâm, có thể làm đến mức này luôn. 666!
Phó Diệc Sơ không dám nhìn nữa, thật sự quá đê tiện rồi!
Nhị ca trước đó tỏ ra cái gì cũng không biết gì, hóa ra đều là giả vờ. Giờ mới phát hiện ra, nhị ca cũng là lão làng, đều là dân trong nghề cả.
Điều này so với mấy tiểu thịt tươi người mẫu nam không phải giỏi hơn gấp trăm lần sao! Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, ai nhìn mà không động tâm được cơ chứ.
Những người khác cũng đều trợn tròn mắt, rất nhanh chóng đều khâm phục biểu hiện của Phó Mây Kỳ.
Bọn họ cho rằng hắn ta vì muốn có được khoản đầu tư này mà thực sự dốc hết sức. Không ngờ gu của Lâm tổng lại là khẩu vị này, tại sao họ lại không nghĩ ra chứ!
Lần sau sẽ gửi cho Lâm tổng vài tiểu thịt tươi xinh đẹp. Loại nào cũng có, lứa tuổi nào, nghề nghiệp nào cũng đủ, thế còn không hơn Phó Mây Kỳ cả trăm lần sao.
Xem ra ngay từ đầu bọn hắn đã đi sai đường, đưa đàn ông tới mới là quyết định đúng đắn nhất, nếu không sao có thể để Phó Mây Kỳ giành được cơ hội.
Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, mọi người đều hối hận không kịp. Hôm nay thật sự là chiến lược thất bại, ánh mắt của Lâm tổng đều bị Phó Mây Kỳ thu hút hết rồi.
Khi tan tiệc, Phó Diệc Sơ lúc đầu vốn định để vệ sĩ của mình đỡ Phó Mây Kỳ, rồi đưa nhị ca về nhà, xem như kết thúc buổi tiệc hôm nay tại đây.
Lúc nãy, trước khi Phó Mây Kỳ uống say, hắn đã thấy nhị ca kết bạn với Lâm Thi Hoa, đối với họ, mục tiêu đã đạt được.
Đây đã là một tiến triển rất lớn, cũng là một khởi đầu tốt. Ít nhất hôm nay khi các vị tổng giám đốc khác muốn trao đổi số điện thoại với Lâm Thi Hoa, nàng ta đều không có đáp lại, chỉ cho số điện thoại văn phòng hoặc của công ty.
Đối với Phó Mây Kỳ thì đối đãi rất đặc biệt, tình huống này chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?
Hắn cảm thấy như thế này đã là rất tốt rồi, không cần nóng vội quá làm gì.
Hiện tại việc quan trọng nhất là ngăn không cho nhị ca hắn tự huỷ hình tượng trong lòng Lâm tổng. Phải nhanh chóng đưa con ma men này về nhà. Để lâu lại xảy ra chuyện thì xem như công sức tối nay đổ sông đổ biển hết thì nguy!
Vệ sĩ đi lên kéo Phó Mây Kỳ, nhưng Phó Mây Kỳ hoàn toàn không chịu. Cứ như chú cún nhỏ vùng vẫy lắc đầu, sau đó lại bám chặt lấy Lâm Thi Hoa. Đầu dụi dụi vào người nàng, vẻ mặt mê mang, mắt hơi hồng hồng. Nhìn chả khác gì chú cún nhỏ đáng thương, cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ vậy.
Hắn nhìn cũng còn không nỡ nữa là…
Phó Diệc Sơ cảm thấy bất lực, diễn thế này cũng đủ rồi đi. Nhị ca hắn nhập tâm quá rồi thì phải. Cẩn thận kẻo làm lố quá lại không hay.
Thuở nào giờ, nào ai uống say liền ôm người ta mãi không buông như thế, thậm chí còn không muốn về nhà? Đây chẳng khác nào dâng mỡ lên tận miệng cả!
"Nhị ca, nhị ca, ngươi say rồi. Để ta đưa ngươi về."
Nói rồi, hắn định tự mình đích thân đi kéo Phó Mây Kỳ. Bất quá, hắn vẫn bị đối phương vung tay đánh bật ra.
"..."
Thế này nào giống uống say, chẳng hề giống say chút nào cả!!!
Lúc này, Lâm Thi Hoa lên tiếng: "Hay là để ta đưa hắn về đi."
Phó Diệc Sơ không dám tin vào tai mình.
Toang rồi! Toang thật rồi!!!
Nhị ca nhanh nhanh tỉnh lại đi! Nhị ca hắn hôm nay ăn gan hùm mật gấu hay sao mà gan dữ vậy! Nếu còn giả bộ nữa… hắn… hắn muốn nổi nhất đêm nay hay gì!
Chuyện này… Chuyện này có phải quá nhanh rồi không, nhanh đến mức khiến người ta cảm giác có chút không chân thực.
Đây mới là lần đầu gặp mặt, làm vậy có phải hơi quá rồi không? Dù có thiện cảm đi chăng nữa thì cũng không nên làm loạn như vậy a.
"Lâm tổng! Thế này không được đâu, thật phiền ngài quá! Để ta đưa hắn về. Hôm nay thật ngại quá, đã gây phiền phức cho Lâm tổng rồi! Nhị ca ta uống say liền không còn hình tượng gì cả, thật ra bình thường anh ấy không như vậy đâu."
"Không sao, hắn cũng vì cản rượu thay ta nên mới uống nhiều như vậy, ta khẳng định phải chiếu cố hắn. Đây cũng là chuyện nên làm!"
Lâm Thi Hoa nói một cách đương nhiên, Phó Diệc Sơ có chút không phản bác được.
Nhưng mà thế này liệu thực sự ổn không? Có giống bỏ con giữa chợ không taaar? Hắn lần nữa lại hoài nghi nhân sinh.
"Lâm tổng, vẫn là để ta đưa hắn về đi. Nhị ca sau khi say rượu rất phiền! Sợ hắn sẽ gây phiền toái cho Lâm tổng! Như vậy có chút không hay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.