Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 19: Lấy trộm ở đâu ra




Hương Vũ cảm thấy chỉ cần hầu gia không muốn cơ thể nàng, chỉ cần không giết nàng thì có bị đuổi ra ngoài cũng được.
Chỉ cần trốn thoát một kiếp là may mắn rồi.
Càng huống hồ, mặc kệ là từ đâu mà có nhưng nàng vẫn còn đang ôm một hộp mâm xôi đây này!
Hương Vũ mang theo đồ của mình, ôm theo hộp mâm xôi trở về viện tử của tiểu thư, sau khi đi vào, trong viện tử rất yên tĩnh, chỉ có hai nha hoàn mười một mười hai tuổi đang tranh thủ chợp mắt.
Hương Vũ xem thử thời gian, giờ này e là tiểu thư đang nghỉ ngơi, cho nên hiện tại cũng không dám quấy rầy, liền tự ý trở về phòng của mình trước.
Khi nàng bước vào cửa, Nguyệt Tinh cũng đang nằm trên giường ngủ lim dim, nghe thấy tiếng bước chân của nàng đi vào, nàng ấy mơ hồ nói: "Sao bây giờ mới về?"
Hương Vũ cười thì thào nói: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ xem muội đem về cho tỷ cái gì nè."
Nguyệt Tinh cũng không quan tâm lắm: "Được rồi, muội đừng gây họa là được, ta lại không hy vọng muội mang về cho ta cái gì đâu!"
Miệng thì nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy đi xem, vừa nhìn thấy trong hộp là quả mâm xôi, lập tức hai mắt sáng lên: "Cái này, cái này từ đâu có vậy?"
Hương Vũ không muốn nhắc đến chuyện của nàng và hầu gia, nếu để người khác biết, e là trong hầu phủ sẽ không còn nam nhân nào dám cưới nàng nữa.
Nhưng mà nàng nên nói sao đây?
Nhìn thấy Hương Vũ chớp mắt không lên tiếng, trong lòng Nguyệt Tinh chợt hiểu.
Nàng ấy có chút thất vọng và ghen tị nhìn Hương Vũ: "Mệnh của muội thật tốt!"
Người trong phủ có được loại quả mâm xôi này thì chỉ có thiếu gia hoặc là tiểu thư, tiểu thư thì không có khả năng đem cho Hương Vũ vậy thì chỉ có thể là thiếu gia.
Thiếu gia đối tốt với Hương Vũ mới có thể cho nàng đồ ăn ngon.
Nguyệt Tinh chua xót, xem ra nàng không có hy vọng làm thiếp của thiếu gia rồi.
Hương Vũ biết nhất định là Nguyệt Tinh đang hiểu nhầm, nàng thở dài: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ, cái này không phải là thiếu gia cho, muội và thiếu gia cũng không có bất kì quan hệ gì, kỳ thực là hầu gia thưởng cho muội."
Gì cơ?
Nguyệt Tinh sửng sốt: "Hầu, hầu gia thưởng cho muội sao?"
Hầu gia cũng có thể thưởng cho người khác ư?
Bây giờ Nguyệt Tinh không thể quan tâm đến chuyện gì khác, nàng vội vàng lấy một quả để nếm thử, vừa nếm xong, thích đến độ nước mắt cũng sắp trào ra: "Ngon, rất ngon, thật sự rất ngon! Không ngờ cũng có ngày ta được ăn thứ này."
Thực ra, Nguyệt Tinh cũng không biết là rốt cuộc nó ngon như thế nào, nhưng nàng biết rằng đây là món mà tiểu thư phải chậm rãi hưởng dụng, là món mà một nha hoàn như các nàng không thể nào thưởng thức được, đây chính là một điều may mắn lớn.
Sau khi ăn mấy quả, nàng cất lại một ít quay về cho Lan Nhược và Hoa Mộng, sau đó nhìn Hương Vũ: "Chuyện rốt cuộc là sao vậy?"
Hương Vũ đỏ mặt, may mà ánh sáng trong phòng khá mờ, nàng cắn môi nói: "Là muội đi ngang qua thư phòng thì tình cờ gặp được hầu gia, hầu gia thưởng chúng cho muội. Tỷ tỷ tốt, tỷ không được nói với người khác đâu nhé, nếu để người khác biết chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung."
Nguyệt Tinh tỷ mỷ quan sát Hương Vũ, sau đó vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay Hương Vũ và nói: "Hương Vũ, hầu gia ban thưởng cho muội, đây quả là việc hiếm thấy, chúng ta lớn lên trong hầu phủ, chỉ nghe hầu gia phạt người nào đó chứ chưa từng thấy hầu gia thưởng cho bất kì nha hoàn nào! Không phải là hầu gia muốn nhét muội vào Vạn Tú các đấy chứ?"
Nghe nói rằng có khá nhiều nữ tử trong Vạn Tú Các, tất cả đều là nữ nhân của hầu gia, số nhiều là do các đạo nhân mã tặng, cũng có một số là được hoàng thượng ban thưởng.
Cái người trước kia ban cho Nhị Cẩu Tử là được chọn từ trong Vạn Tú Các mà ra.
Hương Vũ đau đầu không dứt khi nghe những lời của Nguyệt Tinh: "Vạn Tú Các có phải là nơi tốt đẹp gì đâu! Muội mới không muốn vào đó đâu!"
Đã từng nhìn thấy cả cuộc đời trong giấc mơ đó, nàng hiểu rằng dù những nữ tử trong Vạn Tú Các có xinh đẹp đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một trò chơi, cũng giống như nha hoàn các nàng, đều là để mua vui cho chủ tử, muốn tống đi lúc nào thì tống.
Chẳng phải mấy ngày trước đây hầu gia vừa mới ban cho Nhị Cẩu Tử một người làm thê tử sao?
Sau khi Nguyệt Tinh nuốt xuống một quả mâm xôi, chớp chớp mắt nhìn Hương Vũ một cách khó hiểu: "Vào Vạn Tú Các rồi có thể được hầu gia nhìn trúng, nếu được hầu nhìn trúng thì có thể ăn ngon hưởng lạc cả đời không cần lo lắng gì. Hơn nữa, hầu gia thưởng cho muội thứ này, rất hiếm có đấy."
Nghe vậy, Hương Vũ đã hiểu, e là Nguyệt Tinh đã nghĩ rằng hầu gia chỉ tiện tay thưởng cho nàng thứ này, chứ nhất định là tỷ ấy không dám nghĩ rằng hầu gia lại đối xử với nàng thế kia, dù gì hầu gia ở trong mắt mọi người là sự tồn tại cao cao tại thượng, là thần chi không nhuốm khói lửa nhân gian.
Ai có thể ngờ hầu gia có thể nhìn trúng được người nào cơ chứ?
Cũng làm gì có ai ngờ rằng hầu gia lại làm ra loại chuyện đó với một tiểu nha hoàn như nàng cơ chứ?
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, hai chân Hương Vũ không khỏi mềm nhũn, hai má ửng hồng, cắn chặt môi nói: “Nhưng mà muội không muốn vào Vạn Tú Các gì đó, cũng không muốn được hầu gia nhìn trúng. Muội chỉ muốn gả cho một người an phận, đường hoàng làm một chính thê."
Nguyệt Tinh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng, nhìn một hồi lâu rồi nói: "Vẫn luôn nói muội ngốc, bây giờ rốt cuộc ta mới biết…"
Hương Vũ: "Hả?"
Nguyệt Tinh: "Quả nhiên là muội ngốc thật sự."
Ngốc sao?
Hương Vũ không biết, Hương Vũ nằm trên giường, bên ngoài ánh trăng chiếu vào khung cửa sổ, nàng không ngủ được.
Nàng luôn nhớ đến cảnh sáng hôm nay trong thư phòng, hầu gia ép nàng trước kệ bách bảo, nàng nhắm chặt mắt lại, như thể vẫn cảm nhận được cảm giác cứng rắn mãnh liệt đến không cách nào khinh nhờn của nam nhân, là loại sức lực mà chỉ cần dùng một lực nhẹ là có thể xoa vỡ nàng.
Cơ thể Hương Vũ không khỏi run rẩy, bất đắc dĩ trở mình, nàng bắt đầu cảm thấy dục vọng phía trước nảy nở, như thể cỏ xanh mùa xuân đang run rẩy chồi lên trên nền đất ẩm ướt.
Nàng đưa tay lên cảm nhận một chút, quả thật là đang nảy mầm, thậm chí còn có cảm giác hơi ngứa và mềm, giống như lần đầu tiên nàng dậy thì khi lên mười hai mười ba tuổi.
Nàng không biết mình bị làm sao, hình như Nguyệt Tinh và những người khác chưa từng như vậy, điều này khiến nàng xấu hổ nắm chặt tay lại.
Nàng có thể cảm nhận được nam nhân thích chỗ này, ngay cả hầu gia uy nghiêm thâm trầm cũng thích chỗ này, ánh mắt khi ngài ấy nhìn chằm chằm nàng như muốn ăn tươi nàng luôn vậy.
Hương Vũ liếm môi dưới một cách khó khăn, cảm thấy khô nóng không thôi lại cảm thấy hai má nóng bừng, cuối cùng chỉ có thể quấn chăn, rầu rĩ đi ngủ.
Trước kia nàng không phải là người mất ngủ, nhưng đêm nay lại rất khó ngủ ngon, lúc mở mắt ra cảm thấy dường như hầu gia đang ở trước mặt nàng, hôn lên má nàng, hút nước mắt trên mặt nàng, còn dùng bàn tay mạnh mẽ đó siết cằm nàng, hỏi nàng có sẵn lòng ở bên ngài ấy không.
Sau một đêm ngủ trong một mớ hỗn độn như vậy, ngày hôm sau trời chưa sáng hẳn thì nàng đã tỉnh dậy.
Hương Vũ mệt mỏi đứng lên, hôm nay đến lượt nàng hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu, nàng phải nhanh lẹ, còn phải chuẩn bị nước rửa mặt, xà phòng thơm, khăn lau các thứ, nếu chậm trễ thì khó tránh khỏi bị tiểu thư mắng một trận.
Lập tức nàng vội dụi mắt, lấy nước lạnh lau mặt rồi vội vàng thay y phục.
Ai ngờ khi nàng đi qua, tiểu thư đã dậy rồi, đang ngồi ở trên giường nhìn nàng.
Hương Vũ nghi hoặc và cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao tiểu thư lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?
Hoắc Nghênh Vân chế nhạo: "Hương Vũ, trước đây nhìn thấy ngươi thật thà, chưa từng nghĩ ngươi lại là một kẻ trộm."
Hả?
Hương Vũ thầm thất kinh, quỳ sụp xuống: "Sao tiểu thư lại nói lời này, oan cho Hương Vũ quá!"
Hoắc Nghênh Vân nghe vậy rất tức giận, lập tức lệnh cho người đi tới, lại thấy Lý ma ma ở bên cạnh đang cầm một cái hộp, trong hộp có một ít đá vụn, trong lớp đá vụn là mấy quả mâm xôi.
Hương Vũ lúng túng, không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến mình?
Hoắc Nghênh Vân trách mắng: "Những thứ này là cất để sáng sớm gửi đến Sở phủ, không ngờ lại có người ăn trộm! Nô tỳ to gan, ngay cả thứ này mà cũng dám trộm!"
Hương Vũ hoảng rồi, vội vàng nói: "Tiểu thư, oan quá, nô tỳ có gan lớn đến đâu cũng không dám trộm thứ này!"
Nàng nói đến đây, Lý ma ma bên cạnh liền bước tới: "Tiện nô tỳ ngươi còn dám cứng mồm, không phải ngươi thì còn ai vào đây? Tối hôm qua ta đã nhìn thấy các ngươi lén ăn mâm xôi rồi!"
Sắc mặt Hương Vũ sững lại, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua nàng đã cho Nguyệt Tinh ăn quả mâm xôi, hiện tại không thể giải thích rõ ràng được, trừ khi nàng lôi chuyện của hầu gia ra.
Nhưng hôm qua nàng đã chọc giận hầu gia, hiện tại đúng là nên cố gắng né tránh không để xấu mặt trước mắt hầu gia, ngộ nhỡ tiểu thư không tin, đi tìm hầu gia chứng thực, không biết lại sẽ xảy ra rắc rối gì!
Trong khi Hương Vũ đang ngây người ra thì Lý ma ma cảm thấy mình được lý lấn tới: "Nhìn thấy chưa, nhìn thấy chưa, tiểu tiện tỳ này chột dạ rồi, tiểu thư, chính là ả ta trộm!"
Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy Hương Vũ như vậy, cũng cảm thấy sự tình đúng là vậy rồi, lúc này lệnh cho người vả miệng nàng ấy.
Hương Vũ nghe vậy thì run lên, vừa định thanh minh, nhưng khoảnh khắc vừa mở miệng liền nghe thấy tiếng tiểu thư tức giận nói: "Loại nha đầu như ngươi giữ lại để làm gì, lẽ ra phải bị kéo ra ngoài phối cho nam nhân mới phải!"
Phối… Phối cho nam nhân sao?
Trong lòng Hương Vũ khẽ động, lời vừa ra cửa miệng thì không thể phát ra được nữa.
Nàng vô cùng mong đợi mà thầm nghĩ mình đúng là rất muốn được phối cho nam nhân đây!
Tùy tiện một nô tài bên trong phủ hay là một người tầm thường nào bên ngoài cũng đều được, miễn là một nam nhân tứ chi đầy đủ là được, nàng muốn làm chính thê của nam nhân, muốn làm một thê tử đường hoàng chân chính!
Lý ma ma tát một cái “Chát” xuống, Hương Vũ đau đến toàn thân phát run.
Nhưng nàng không cảm thấy đau, chút đau này đã là gì đâu, bị đánh mấy cái là có thể ra ngoài phối nam nhân rồi!
Lý ma ma nhìn khuôn mặt nhỏ non hồng, nhất thời cảm thấy ghen ghét, thường ngày người bà ta không thích nhất chính là Hương Vũ, trông xinh đẹp như vậy là muốn câu dẫn ai chứ?
Hiện tại lại tiếp tục giáng thêm một cái tát nữa, nhìn thấy đôi má non hồng đã trở nên đỏ bừng hơn nữa còn sắp sưng lên, bà ta không khỏi cảm thấy rất hả hê!
Đơn nhiên là Hương Vũ thấy đau, đau đến nước mắt đã rơi xuống, nhưng nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Không thể sợ hãi, không thể sợ hãi.
Cái này không là gì hết, trong giấc mơ kia bị dao kề vào mặt còn đau hơn thế này nhiều, bây giờ chỉ cần nhẫn nhịn được là có thể ra ngoài phối với nam nhân rồi!
Tùy tiện phối với một nam nhân nào đó vẫn tốt hơn là gả cho người khác làm thiếp!
Hương Vũ cứ kiên cường như vậy mà ăn mấy chục cái tát, sau khi bị đánh xong, nàng đã thành bộ dạng tóc tai bù xù, khóe môi rỉ máu.
Hoắc Nghênh Vân nhíu mày nhìn chằm chằm bộ dạng nhếch nhác của Hương Vũ.
Tóc mai đen nhánh tán loạn trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn, cái cổ mảnh khảnh thấm ẩm mồ hôi, đôi môi hơi sưng mọng khẽ mở, nàng quỳ bò ở nơi đó, trông rất yểu điệu mảnh mai, giống như là nữ tử vừa bị nam nhân làm nhục xong.
Lúc này vẻ ngây thơ của tiểu nha hoàn đã biến mất, nhưng lại có mấy phần nhếch nhác một cách quyến rũ.
Hoắc Nghênh Vân khẽ nghiến răng.
Thực ra, nàng ta là nha hoàn đã hầu hạ nàng từ nhỏ, nói rằng cứ coi như một nô bộc bình thường rồi đuổi đi như thế thì rất không cam lòng, dù sao loại nha hoàn sai gì cũng làm mà còn không có đầu óc như nàng ta thì cũng không nhiều.
Nhưng tiểu nha hoàn này thật quá đáng, hôm nay cướp được quả mâm xôi của nàng, chỉ sợ ngày mai có thể cướp đi nam nhân của nàng mất!
Vả lại lớn lên quyến rũ xinh đẹp thế này rốt cuộc là một loại tai họa!
“Ngươi đã biết sai chưa?” Hoắc Nghênh Vân ngồi trên giường, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn phía dưới.
"Nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi..."
Giờ phút này toàn thân Hương Vũ đau nhức, đau đến phát run.
Có sợ không? Tất nhiên là sợ.
Có hối hận không? Không hối hận.
Nàng là nha hoàn bên cạnh tiểu thư, lớn lên có nhan sắc hảo hạng, nếu không liều chết một phen, cuối cùng sẽ phải làm thông phòng của cô gia để giúp tiểu thư lôi kéo trái tim của ngài ấy, nàng buộc phải tìm cách giãy giụa thoát ra khỏi số phận của mình.
Cơn đau nhất thời không là gì, thân thể Hương Vũ run lên, nhưng nàng tự nhủ rằng mình không sợ.
“Lôi nàng ta ra ngoài…” Hoắc Nghênh Vân giơ tay lên, quyết định kết thúc nhanh chóng, tránh làm hỏng tâm trạng tốt một ngày của nàng.Nhưng vừa nói được nửa câu thì chợt nhìn thấy Nguyệt Tinh vội vàng chạy vào.
"Tiểu thư, hầu gia, hầu gia đến rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.