Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 10:




(P/s: Tuyển edit và beta. €€)
Tần Tự không nói gì.
Thân thể Lộc Niệm không tốt, là chuyện cậu sớm biết, nhưng trước kia chưa bao giờ nhìn thấy cô tiều tụy như vậy.
Ba người Hứa gia có nói qua, nói cô ở nước ngoài sinh bệnh, cho nên sau khi về nhà, đại tiểu thư Lục gia là ma ốm, chuyện này đối với bọn họ một chút cũng không hiếm lạ, cho nên không nói rõ,cậu không nghe được tỉ mỉ tình huống.
Thiếu niên rũ mắt, trầm mặc không nói, đến gần một chút, mắt đen nhìn cô, hình như muốn cẩn thận chỉnh cô một lần.
Lúc trước cậu nghĩ rất nhiều lần, khi gặp lại cô, nên bày ra thái độ như thế nào, nên nói cái dạng gì, cuộc đời cậu một là hận bị lừa gạt, hai hận bị đáng thương, theo lý thuyết hẳn là nên sinh khí, sau đó càng thêm chán ghét.
Nhưng mà, suy nghĩ rất nhiều, lúc thật sự nhìn thấy, cái gì cũng không nói.
Lộc Niệm nhớ tới Tần Tự của ngày thường đối với cô tránh còn không kịp, mỗi lần đều hận không thể đứng cách xa một dặm, hiện tại cô bị bệnh, ngược lại còn dựa gần một chút, không biết cậu ta rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa.
“Sẽ lây bệnh……” Cô nhịn không được nhắc nhở.
Thiếu niên không biết suy nghĩ cái gì, nghe được những lời này của cô hình như mới lấy lại tinh thần, quay mặt đi, ngữ khí cứng rắn, “…… Tôi không giòn như cậu.”
Lộc Niệm, “…… A.” Nghe xong câu nói lạnh như băng này, trong lòng Lộc Niệm trợn trắng mắt, nhưng thật ra tâm đã thả vài phần, xem ra, cậu ta không thay đổi, vẫn là Tần Tự lạnh nhạt độc miệng.
“Tôi đã sớm biết cậu chán ghét tôi.” Lộc Niệm nhỏ giọng bức bức, “Bệnh hay không bệnh đều ghét bỏ, cậu đối với tôi quá xấu rồi.”
Tần Tự, “Ừm.”
Lộc Niệm, “???”
Tâm tư cô từ trước đến nay giấu không được, biểu tình nhỏ này lộ một chút đã bị cậu nhìn đến, môi thiếu niên nhẹ câu một chút, nhìn biểu tình lúc nãy cô giấu đi.
Thiếu nữ dưới ánh mặt trời gần trong gang tấc, gương mặt trắng gần như trong suốt, cậu nghĩ.
Lây bệnh đi.
Càng tốt.
Như vậy cậu vì tiếp cận cô trả giá lớn.
Giờ phút này thiếu niên không có nghĩ quá nhiều, chỉ bỗng nhiên theo bản năng sinh ra một loại ý niện mông lung.
Mà về sau, loại bệnh trạng này, ý tưởng vặn vẹo gần như tuẫn đạo, cơ hồ xuyên qua hơn phân nửa thời thiếu niên của cậu, đặc biệt khi tuyệt vọng phát hiện tình cảm của mình.
Tác giả có lời muốn nói: Thời gian bắt đầu trôi, Tứ Tứ sắp lên trung học, tiểu thiếu niên sắp trưởng thành.
________
Cô không kịp nói gì, lại nghe Tần Tự lên tiếng, “Đồ tôi nhận được..."
“Như thế nào mới có thể trả lại cậu.” Thiếu niên rũ mắt nhìn, phản chiếu người đang đứng.
(P/s: Vì bạn Tự đã có chuyển biến tình cảm, tui đổi thành tôi- cậu thay cho tôi- cô ha.)
Không có tức giận!!! Đây là phản ứng đầu tiên của Lộc Niệm, ánh mắt cô sáng rực lên, muốn hỏi cậu thích sao, nhưng mà vẫn không dám, vì thế muốn nói không cần cái gì.
Nhưng cô nghĩ lại, nói vậy, Tần Tự khẳng định sẽ không tiếp nhận, phỏng chừng còn thật sự sinh khí.
Vì thế cô nói, “Hiện tại không thể tồn về sau nói sao?”
Tần Tự trầm mặc thật lâu, gật đầu với biên độ cực nhẹ.
Khi đó, Lộc Niệm nghĩ rất đơn giản, cũng chưa đem chuyện này chân chính đặt trong lòng.
Bị tràng bệnh kia ảnh hưởng nặng, học kỳ lớp 4 sau của Lộc Niệm có một nửa thời gian không đi trường học, ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vì yêu cầu hít thở không khí mới mẻ, bắt đầu nghỉ hè, đã phải tới biệt thự trong núi của Lục gia.
Năm ngày sinh hoạt này của Lộc Niệm cuối cùng cũng đi lên quỹ đạo, trong nhà có cái người dinh dưỡng thiết kế thực đơn điều dưỡng thân thể cho cô, mỗi ngày đều ra ngoài hít thở không khí, cố định một giờ vận động.
Mà ở trong trường học, ngoài việc hằng ngày học tập ở ngoài, cô còn bắt đầu nổi lên vẽ tranh, Lục Chấp Hoành thấy cô có hứng thú, vì thế lại cho người tìm một lão sư chuyên mỹ thuật, mỗi cuối tuần tới cửa dạy học.
Lộc Niệm lần đầu tiên cảm nhận được có tiền thật vui sướng, muốn học cái gì, đều sẽ có lão sư tốt nhất, không cần suy xét phí tổn gì, cũng không cần suy xét có nên học hay không.
Thành tích học tập của cô cũng thong thả tiến bộ, bước tới tầm trung trong lớp.
Bởi vì mới tiểu học, nếu cô nguyện ý, có thể thi lên cao, nhưng Lộc Niệm không tính rêu rao, rốt cuộc, cô đại khái nhìn ra thiên tư học tập của bản thân, muốn thi ra top trường phỏng chừng cũng không quá khả quan, vẫn nên làm đến nơi đến chốn là ổn.
Đặc biệt là bên người còn có người sống sờ sờ với tình huống đối lập.
Tần Tự lớn lên ở cô nhi viện, biết chữ là do khi đó viện trưởng đọc viết sách giáo khoa, bởi vì cô nhi viện quá nghèo, tiểu học của cậu mấy năm trước đi học đều đứt quãng, thẳng đến khi bị Lục gia thu dưỡng, mới chuyển tới trường tiểu học phụ thuộc An Thành.
Nhưng mà thành tích của cậu lại cực tốt.
Đầu óc linh hoạt, gần như đã gặp qua là không quên được, học cái gì đều nhanh, đối với chương trình học trước mắt, yêu cầu thế nào cũng có thể thi tới điểm cao.
Loại năng lực học tập đáng sợ gần như sinh ra đã có sẵn.
Lộc Niệm nghĩ, quả nhiên vai ác không chỉ có chỉ số thông minh.
Với cô mà nói, sợ là chưa rới 2 chương đã kết thúc.
Nhưng mà, hiện tại thời gian Tần Tự ở nhà càng ngày càng ít, cho dù Lộc Niệm tới gác mái tìm, mười thì có bảy tám lầnkhông ở đó.
Thời gian quá thật sự rất nhanh, đông đi xuân tới, khi cái mùa xuân thứ hai sắp qua, Lộc Niệm bỗng nhiên nhớ tới, Tần Tự sắp qua lớp 6*, cậu ta lập tức phải nghênh đón kỳ thi học lên, trước cô một năm sang sơ trung.
(P/s: Cấp 1 bên Trung quốc là từ lớp 1 đến lớp 6, trung học cơ sở từ lớp 7 trở lên.)
Lộc Niệm hỏi Lâm Quả Quả, “Chúng mình tốt nghiệp xong có phải tiếp tục thăng đến trường trung học phụ thuộc đúng không?” Cô nhớ rõ Lục Dương, Hứa Huy đều ở trường trung học phụ thuộc, hơn nữa đều từ trường tiểu học phụ thuộc lên thẳng.
Lâm Quả Quả nói, “Đại gia không biết, nhưng mà muốn xem thành tích nha, một ban chúng ta mới có mười chỗ, hơn nữa học phí trường trung học phụ thuộc cũng cực đắt…… nhưng mà Niệm Niệm không cần nhọc lòng.” Cô ấy hâm mộ nói.
Lộc Niệm trầm tư, như vậy, chỉ cần thành tích + học phí, Tần Tự khẳng định không thành vấn đề.
Nhưng, để ngừa vạn nhất, cô vẫn muốn đi hỏi thăm một chút.
Cô sẽ tới lớp Tần Tự.
Lộc Niệm thăm dò nhìn bên trong, trợn to mắt tìm Tần Tự.
Cô bé nhỏ lả lướt, mặt mày họa tinh xảo đáng yêu, giống như búp bê Tây Dương xinh đẹp, ở cửa nghiêng đầu nghiêng não khiến người khác cực kỳ chú ý, không lâu, liền có cái nam sinh tử hỏi cô, “Tới tìm người?”
Lộc Niệm vui sướng gật đầu, “Có thể giúp em kêu Tần Tự không? Cảm ơn.”
Nam sinh chạy vào phòng học, lớn tiếng kêu, “Tần Tự, có người tìm.” Một tiếng kêu này đến hai phần ba người đều quay đầu lại xem.
Khi Tần Tự ra tới, liền nhìn thấy cô giấu mặt phía sau cửa, lông mi vẫy vẫy, khắp nơi tìm cậu.
Tần Tự nhíu nhíu mày, đem cô kéo ra khỏi phòng học, thuận tay đóng cửa lại, đem những tầm mắt đó cách trở ở bên trong cánh cửa.
“Đừng tùy tiện tới lớp học tìm tôi.” Nhìn cô sau một lúc lâu, thiếu niên quay mặt đi, trầm mặc một lúc lâu, mới phun ra mấy chữ.
Lộc Niệm, “Tôi tìm cậu!”
Tần Tự hỏi ngắn gọn, “Chuyện gì.”
Lộc Niệm buồn bực phát hiện, khi câu ta ở trường học, trước mặt mgười ngoài, thái độ với cô thậm chí càng thêm lãnh đạm.
Nhưng, cũng không bài trừ bởi vì bọn họ lâu như vậy không gặp.
Cô nói, “Hôm nay cùng nhau về không?” Chuyện này một câu hai câu cũng nói không rõ, lúc trêm đường về nhà có thể.
Tần Tự nói, “Tôi có việc.”
Lộc Niệm bay nhanh truy vấn, “Chuyện gì?”
Chết — vong — theo — hoàn.
Tần Tự, “……” Cậu lui xa một ít, cố tình không nhìm cặp mắt thanh thanh đang mở to của cô.
Lộc Niệm lại đến gần, “Chuyện gì à! Vì sao không thể nói, cậu không cần thần thần bí bí như vậy, chẳng lẽ gặp việc không thể nói?”
Cô nhón chân,cách thật sự gần, gần như mọi biểu tình của cậu đều nhìn ra.
Quân lính tan rã, chỉ có thể đầu hàng, lưu lại một câu, “…… Tan học tôi đi tìm cậu.”
Lộc Niệm nghe những lời này, cảm thấy mỹ mãn, không truy vấn nữa.
Tan học, quả nhiên đúng hẹn, tới cửa chờ cô.
Thật lâu không cùng Tần Tự cùng nhau về, xuân đã qua, hạ còn chưa tới, thời tiết hiện tại cực kỳ thoải mái, Lộc Niệm đi trên đường, không ức chế được tâm tình sung sướng.
Tần Tự không nói lời nào, cũng không ép hỏi cô rốt cuộc tìm cậu có chuyện gì, chỉ an tĩnh bồi.
Vẫn là Lộc Niệm ngắm phong cảnh vui sướng, chủ động nhắc việc chính, "Cậu xem, cậu không phải sắp tốt nghiệp rồi hay sao, cậu muốn đi học ở trường trung học nào không?”
Nếu tiếp tục học lên, hẳn là trực tiếp tới trung học phụ thuộc An Thành, với thành tích Tần Tự, không thành vấn đề.
Học phí sinh hoạt của Tần Tự do Lục gia phụ trách, chính xác mà nói, để Hứa Như Hải, không biết sẽ thế nào, nhưng, Lộc Niệm ngẫu nhiên cùng cậu “Nói chuyện phiếm” vài lần, học phí đến trướng hẳn là không thành vấn đề.
Cô lúc trước vắt hết óc, hao tổn tâm cơ nói bóng nói gió cho Tần Tự, ám chỉ học phí không có vấn đề, lấy chỉ số thông minh của Tần Tự, cô cảm thấy cậu không có khả năng không hiểu.
Cho nên, Lộc Niệm chắc chắn kế tiếp cậu lựa chọn trường trung học phụ thuộc An Thành là một trăm phần trăm, rốt cuộc, Tần Tự vẫn luôn để bụng việc học tập, lần này cô chỉ lại đây xác nhận một chút.
Giờ phút này ánh mặt trời tươi đẹp, cùng với gió nhẹ, trên đường người đi rộn ràng nhốn nháo, phong cảnh đẹp, mọi thứ đều tràn ngập sinh khí sức sống.
Cậu khó được mê mang.
Học chỗ nào?
Cậu rời khỏi Lục gia, đây là điều nhất định, mấy năm nay, tiền cậu thiếu Lục gia đều đã tính rõ ràng, về sau sẽ trở về, hiện tại bên ngoài cậu cũng đã tìm được chỗ ở, tuy kém, cũng không so hơn với gác mái kia.
Minh ca mấy ngày trước hỏi cậu muốn tới chỗ hắn dọn hay không, cậu do dự, mãi cho đến hiện tại không trả lời.
Cậu nghĩ, ở Lục gia làm chó chẳng lẽ còn không đủ sao? Chẳng lẽ trời sinh cậu hạ tiện như vậy?
Thiếu nữ nhỏ đôi mắt mở lớn, đồng tử sạch sẽ trong sáng, nghiêm túc chờ cậu trả lời.
Thiếu niên mê mang, cũng không biết bản thân do dự cái gì, có một cái gì đó cậu không không nói ra được, bực bội, gắt gao dây dưa.
Cái loại cảm xúc này đột nhiên tới, ở sâu thẳm mà vi diệu, dù cho cậu là người mẫn cảm như vậy, cao ngạo, lăn lộn, trưởng thành tuổi mười ba, nhế nào cũng không thêt hiểu ra.
Cuối cùng, cậu nói, “Chưa nghĩ ra.”
Ký ức một năm này có chút mơ hồ, bị những lời này đả động tới, Lộc Niệm mới đột nhiên nhớ ra, dựa theo cốt truyện, sau khi Tần Tự không lựa chọn trường trung học phụ thuộc An Thành, chọn trung học Mười Ba, một khu có tiếng là trung học lưu manh.
Từ mười ba tuổi đến mười lăm tuổi, từ thiếu niên nhỏ lột xác thành thiếu niên, đều vượt qua ở nơi đó, ba năm, cậu thậm chí không về Lục gia.
Ba năm này, có thể nói là bước ngoặt bận mệnh cũng không quá.
Phản ứng đầu tiên của Lộc Niệm chính là cảm thấy, tuyệt đối không thể để cậu tới Mười Ba.
Cô có một loại dự cảm, nếu lần này không thành công ngăn cản Tần Tự, như vậy vận mệnh quỹ đạo của cậu sẽ giống nguyên thư như đúc. Cả đời cô độc, không thân không thích, vì báo thù mà sống, càng ngày càng cố chấp âm trầm, cuối cùng chết trước tuổi 29.
Cô không biết bản thân có thể thay đổi cốt truyện hay không, nhưng, trước mắt mà nói, cô muốn nỗ lực đem cậu kéo về quỹ đạo.
Vì thế, cô mạnh mẽ làm bộ không hiểu, “Vì sao không tới trường trung học phụ thuộc, không phải là tới thẳng sao? Trường trung học phụ thuộc thật sự tốt lắm……” Cô tận tình khuyên bảo, balabal nói một đống lớn trường trung học phụ thuộc tốt thế nào, sau đó dùng cường điệu của lão sư nói ra tầm quan trọng, “Chất lượng lão sư trung học thật sự rất quan trọng! Cậu thông minh như vậy, tự học khẳng định có lão sư càng tốt thêm.”
Thiếu niên cực an tĩnh, “Ừm.”
Lộc Niệm nói tới khát nước, “……” Ừm là có ý tứ gì????
Tần Tự thuận miệng nói, “Học phí quá cao.”
Lộc Niệm đề cao giọng, “Cậu không cần để ý!”
“Nếu cậu cảm thấy nhà tôi thiếu tiền, có thể nhớ kỹ, không hề.” Cộ đụng phải tầm mắt thiếu niên, trừu mũi vô cùng đáng thương, thanh âm nhỏ xuống, “Nếu cậu không muốn mượn tiền nhà tôi, có thể tìm tôi mượn, đương nhiên, cho cậu lợi trước, về sau sẽ tìm cậu thúc giục nợ.”
Tần Tự trầm mặc. Cậu không biết nên nói cái gì.
Học tập đối cậu mà nói vẫn luôn nhẹ nhàng, nhưng, nói hoàn toàn không đổ công phu cũng không đúng, học tập rất quan trọng, cho nên, cậu đi đâu cũng sẽ không từ bỏ học tập.
Nhưng, cậu không muốn ở lại Lục gia, mấy ngày này đã suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu từ rất sớm, khi cậu ở Lục gia chịu đựng loại tra tấn khuất nhục, mỗi một tế bào trên cơ thể đều kêu gào, kêu cậu sớm ngày rời Lục gia, một ngày kia, đem những người đó dâng trả gấp bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.