Nhưng mà khi có cơ hội như vậy, cậu cũng dám do dự.
Rõ ràng có thể cao chạy xa bay, chặt đứt với Lục gia, liên hệ với cô.
Cậu cực chán ghét bản thân mùnh như vậy, nhưng lại không thể khống chế, hai loại cảm xúc suốt ngày xé rách, tra tấn cậu đêm không thể ngủ, lâm sâu vào việc tự chán ghét mình.
Tần Tự vẫn trầm mặc.
Lộc Niệm biết, đó là biểu hiện cậu tính thay đổi chủ ý, Tần Tự nhìn như qua quái gở khó tiếp cận, nhưng ở trước mặt ngoài ý muốn lại rất thành thật, gần như không nói dối việc này.
Cô có chút nóng nảy, trực tiếp hỏi, “Không muốn vào trường trung học phụ thuộc, vậy muốn tới chỗ nào?”
Tần Tự như cũ không trả lời.
Cô có vài phần giận dỗi nói, “Được, đến lúc đó cậu vào chỗ nào, tôi cũng theo vào chỗ đó, dù sao so với cậu muộn một năm.” Cô không tin cậu còn đi đăng ký vào mấy trung học lưu manh đó.
Bước chân thiếu niên dừng lại, “Cậu đang nói giỡn?”
Lộc Niệm, “Tôi và cậu có nói dối nhau sao? Nếu cậu không vào trường trung học phụ thuộc, tôi sẽ theo cậu.”
Cô là nghiêm túc, đang ép bách, bức cho cậu không chỗ lui, chỉ còn lại con đường cô đưa ra.
Lông mi thiếu niên run rẩy, nhìn cô, ngữ khí rét run, “Uy hiếp tôi? Là đại tiểu thư, lại có thể tùy tiện tùy hứng, muốn đi đâu thì đi, cho rằng như vậy có thể uy hiếp tôi? Tôi sẽ để ý?”
Lộc Niệm bị những lời này đả thương, sắc mặt cô trắng bệch.
Lâu như vậy, cô cho rằng mình cùng Tần Tự ít nhất có thể xem như bạn bè, không ngờ, ở trong mắt cậu, cô cùng với lúc mới gặp không có gì khác nhau? Lúc đó, đối với lời lương bạc trào phúng này cô có thể chịu đựng, hiện tại, lại cảm thấy như bị cái gì đó vô cùng bén nhọn chém một cái.
Trong nháy mắt thốt ra, Tần Tự lhối hận.
Chính là đoạn thời điểm này, cái loại cảm giác vô cớ đến gắt gao cản tay cậu, khiến cậu không thể nói ra lời chịu thua hay hối hận gì.
Từ nhỏ không cha không mẹ, không quen ai cũng không có bạn bè, không biết tiếp cận người khác như thế nào, cũng không biết nên thu liễm gai nhọn trên người như thế nào.
Giờ khắc này, không rõ rốt cuộc là sắc mặt Lộc Niệm hay là Tần Tự càng trắng một ít, môi cậu giật giật, không tiếng động phát ra mấy âm tiết, nhưng trước sau không nói ra cái gì, trầm mặc đứng nhìn cô quay đầu chạy đi.
Lần đầu tiên nói chuyện lại tan rã trong không vui.
Tháng sáu thi tốt nghiệp, tháng năm phát phiếu nguyện vọng, đối với tiểu học lên sơ trung, đều là gia trưởng một tay quyết định, trẻ nhỏ không có lên tiếng quyền, nhưng mà, đối với Tần Tự mà nói, Lục gia căn bản không hỏi đến, muốn tới chỗ nào nơi nào đều do chính cậu quyết định.
Điền đơn xong, trầm mặc giao lên, kỳ diệu lại là không có nửa điểm do dự.
Thấy một mặt kia, bộ dáng khi cô nói chuyện, bộ dáng cuối cùng trước khi chạy đi, cặp mắt phiếm lệ, cậu trước sau vứt đi không được.
Cậu hối hận.
Từ lúc chào đời tới nay, Tần Tự lần đầu tiên hối hận, thương ngôn như nhận, lời nói ra cũng không thể thu hồi, cậu không muốn nhìn thấy bộ dáng của cô, không cha không mẹ lớn lên, còn nhỏ đã nếm qua đòn hiểm cùng nhục mạ, chịu đói, chịu lạnh…… Đem lòng ma nguội lạnh, những tra tấn đó lại như có mắt, nhìn tới nỗi khó chịu.
Khi Tần Tự điền đơn, cậu nguyên bản cho rằng, là do cô đang ép.
Nhưng mà khi viết xong chữ cuối cùng, bi ai phát hiện, đặt bút cực thông thuận, tâm vi kéo ý chí, lôi kéo cậu bước lên một đại lộ không thể quay đầu.
Trước khi nghỉ, Lộc Niệm trường học lãnh phiếu điểm cuối kỳ, đi ngang qua bảng vàng tốt nghiệp, cô thả chậm bước chân, rốt cuộc vẫn đứng yên trước bảng vàng, liếc mắt một cái liền nhùn thấy tên Tần Tự trên bảng, đứng trước, trúng tuyển trường trung học phụ thuộc An Thành.
Lông mi cô giật giật, không nói gì, giống như khi tới cứ như vậy rời đi.
Nhưng mà, kế tiếp, mùa hè năm ấy, đã xảy ra hai việc.
Bởi vì xây dựng thêm giáo khu, một kia năm bắt đầu, trường trung học phụ thuộc và tiểu học phụ thuộc An Thành chính thức tách ra, tiểu học bất động ở nơi xa, mà sơ trung chuyển tới giáo khu mới, đại khái mất một giờ đi xe.
“Dừng chân đi.” Rời đi trước, Tần Tự nói với cô.
Cậu chưa bao giờ chủ động đi tìm cô, duy nhất lúc này đây, nói những lời này, không phải thỉnh cầu thương lượng, giống như là một thông báo.
Lộc Niệm không nói gì thêm, giống nhau nhue cậu, nói xong câu nói kia, liền rời đi.
Dừng chân, rời khỏi Lục gia, giống hai phần ba trong quỹ đạo của truyện gốc, nhưng mà, trường cậu học rốt cuộc vẫn đã thay đổi.
Cho nên xem như không có biến?
Lộc Niệm có chút mê mang.
Không xuống gác mái.
Có khi Lộc Niệm tản bộ ở trong vườn, có thể nhìn thấy bức màn thâm sắc phía trên, không còn thấy kéo ra.
Một năm này, cô không có gặp lại Tần Tự.
Cô rốt cuộc cũng bắt đầu có dầu hiệu dậy thì, cao hơ một ít, cô gái mười ba tuổi, trên người cũng bắt đầu dần dần rút ra đường cong non nớt, không hề giống khi còn bé.
Ngũ quan của cô vốn dĩ sinh đã đẹp, chỉ là lúc trước tuổi nhỏ cùng thần sắc có bệnh, ngọc đẹp phủ bụi trần, hiện tại hơi nẩy nở một ít, tuy non nớt, nhưng đã có thể thấy được tương lai đẹp tới chừng nào.
Mùng một Lộc Niệm nhận được, Lục Chấp Hoành khó đem công việc bỏ lại, “Ba lái xe đưa con tới trường học.”
Lộc Niệm thành công tự mình thi đậu trường trung học phụ thuộc, mà không phải dựa vào quan hệ trong nhà, nhiều năm như vậy ông đối với con gái không có yêu cầu gì, trước mắt cũng khó có được tâm tình sung sướng.
“Về sau Dương Dương phải chú ý Niệm Niệm.” Lục Chấp Hoành nói, “Có chuyện gì lập tức nói cho bác biết.”
Năm nay thân thể Lộc Niệm tốt một ít, nhưng thân thể như cũ vẫn còn yếu, yêu cầu chăm sóc tỉ mỉ.
Lục Dương năm nay mười bảy tuổi, lớp 11 ở trường trung học phụ thuộc.
Lộc Niệm nâng má ngồi phía sau, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thuận miệng lên tiếng.
“Không phải còn có người ở trường trung học phụ thuộc sao, Dương Dương cách xa một chút.” Hà Điềm lười biếng nói, “Nhà của chúng ta nuôi nó nhiều năm như vậy, một chút cống hiến cũng không có?”
Lục Chấp Hoành một chút mới phản ứng lại, người Hà Điềm nói là ai.
Tần Tự trong tưởng tượng khác biệt quá lớn, người lúc ấy ông muốn là một đứa thuận theo, nghe lời, thông minh có khả năng, có thể giúp Niệm Niệm làm việc, cũng không có giọng khách át giọng chủ, đáng tiếc Tần Tựcho dù hư thế nào cũng không dính dáng gì tới nghe lời.
Sau ông lại thất vọng, liền từ bỏ cái ý tưởng này, ngần ấy năm, cũng không quản, thuần túy nuôi thả, rốt cuộc, thuận tay nuôi một đứa, Lục gia căn bản không thiếu tiền.
“Em nghe nói kia thành tích của đứa trẻ kia cực tốt.” Hà Điềm nói, “Để nó phụ đạo bài tập cho Niệm Niệm, bằng không tiêu tiền nuôi cái người rảnh rỗi làm gì, tiền nhà chúng ta cũng không phải từ trên trời rơi xuống.”
Lục Chấp Hoành gật gật đầu, “Đến lúc đó Niệm Niệm cũng nên liên hệ với cậu ta đi.”
Cũng không biết đứa trẻ quái gở đản tính kia, mấy năm nay ma có rớt đi vài phần hay không.
Lộc Niệm gắt gao nhấp môi, không nói gì.
Kỳ thật một năm tới học phí cùng phí sinh hoạt của Tần Tự đều tới từ tài khoản của cô, cô biết Tần Tự không muốn thiếu tiền Lục gia, nhưng, Tần Tự vẫn luôn không động tới số tiền đó, không biết Tần Tự như thế nào giữ khoản tiền tới lúc này.
Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc mới gặp Tần Tự, vào đông mặc áo đơn hơi mỏng, trời đông lạnh khiến tai và môi đều đỏ lên, thiếu niên trầm mặc lại quật cường, nghĩ tới cuộc nói chuyện cuối cùng của bọn họ, cái mũi vô cớ có chút xót.
Có ai ghét bỏ cậu đâu.
Cô xoa xoa cái mũi, nghĩ, tính, về sau, cô sẽ ở xa xem, không đi tìm hay làm cái gì để tiếp cận cậu.
Lục Chấp Hoành biết trường trung học phụ thuộc, lãnh đạo tự mình ra tiếp một nhà bọn họ, miệng đáp ứng nhất định để Lộc Niệm ở ban thực nghiệm, cũng nhất định sẽ cẩn thận chiếu cố.
Tháng chín phân ban, cuối thu mát mẻ, vườn trường thật xinh đẹp, khắp nơi tràn đầy hoa, trong không khí phiêu tán từng luồng hương nhàn nhạt của cỏ cây, cô đeo cặp sách trống không đi vườn trường, chuẩn bị xem bản đồ tìm phòng của mình.
Ở cửa dẫn đường cho người kế tiếp, khi chuẩn bị rời đi, nghe được phía sau có tiếng nói của nữ sinh, “Bạn học, cậu cũng là ban 1101?”
“Tớ cũng là 1101.” Nữ sinh thật cao hứng, “Bằng không chúng mình cùng nhau đi, tớ không biết đường lắm.”
Lộc Niệm nhìn cực đáng yêu, ăn mặc sạch sẽ tinh xảo, đầu như một quả lông xù xù, sự chú ý của cô so với trước còn chưa nẩy nở, loại hình nữ sinh đáng yêu, xinh xắn lanh lợi, khi nói chuyện cũng là nho nhỏ, cả người chưa một chút công kích, người cực kỳ dễ dàng có ý tưởng làm thân.
Lộc Niệm gật đầu, “Ừa.”
Cô có trí nhớ không tốt, không thể nào nhớ.
Đáng tiếc Cố Nhã Ngôn cũng không phải là người chú ý tới người khác, hai người ở trường học một vòng lại một vòng, nhưng mà không tìm được phòng học, may mắn hôm nay chỉ mới thông báo, bằng không tuyệt đối ngày đầu tiên sẽ đến trễ.
“Chúng mình đi hỏi đường một chút đi.” Cố Nhã Ngôn nói, “Phía trước chắc là học trưởng.”
Hình như bởi vì gió lớn, đem tranh chữ hoan nghêng bạn học mới của trường bị thổi tung một bên, có người để cây thang đè lên.
Là một thân ảnh thiếu niên mặc đồng phục áo trắng ngắn tay của trường trung học, cao cao gầy gầy, đồng phục bị gió thổi đến, nhanh chóng hiện ra phần lưng thiếu niên, đặc biệt có hương vị mảnh khảnh đơn bạc, đứng rất thẳng, eo lại rất tinh tế..
Cố Nhã Ngôn nói, “Bạn học, cậu có biết vòng qua Tây Đống như thế nào không, chúng mình mới tới, lạc đường mất rồi.”
Thiếu niên kia không chịu một chút sự quấy rầy, không nhanh không chậm trải tốt tranh chữ, xuống thang, Cố Nhã Ngôn cảm thấy trên người cậu ta có khí chất không nói nên lời, nói là lãnh đạm, lại cũng không hẳn là vậy, trộn lẫn rất nhiều, là khí chất bọn họ ở tuổi này rất ít nam sinh có.
Tầm mắt cậu vòng qua, thấy được cô ở sau lưng.
Lộc Niệm nhàm chán đứng ở ven đường dùng mũi chân đùa với hòn đá nhỏ, nhìn bên kia một chút, rút tầm mắt về.
Loại thời điểm này, nam sinh một ngày một bộ dáng, trong lòng cô có việc, căn bản không nhìn kỹ, cho nên chợt thấy, gần như không nhận ra cậu.
Khi đụng phải cặp mắt trầm mặc kia, đầu óc Lộc Niệm oanh một nhát.
Tác giả có lời muốn nói: Hai nhãi con đều trưởng thành một chút, Tứ Tứ phản nghịch hẳn đã qua, kế tiếp hội trưởng đến tương đối nhanh, tuyến cảm tình thực sắp tới rồi.
Niệm Niệm: Tôi hiện tại không muốn tới gần cậu.
Tứ Tứ nhãi con:…… (.) ngạo kiều truy thê hoả táng tràng cũng phải phá lệ —— thống khoái! ( không phải)
Tần Tự vẫn luôn không muốn cô cho cậu học phí cùng phí sinh hoạt, Lộc Niệm cảm thấy đây là biểu hiện cậu không có nguôi giận.
Phỏng chừng cũng không muốn thấy cô, cô nhớ rõ trước kia Tần Tự đã không thích mình.
Tách ra một năm, Lộc Niệm cũng suy nghĩ rất nhiều, Tần Tự nói chuyện đả thương, nhưng, nhưng ci cảm thấy mình cũng không nên cưỡng bách Tần Tự như vậy, rốt cuộc gặp loại đối đãi này, không muốn ở lại Lục gia, cũng là nhân chi thường tình.
Khi đó cô hẳn phải cùng Tần Tự tâm bình khí tĩnh, tán gẫu một chút, không phải chơi trò cảm xúc, cưỡng bách cậu tới trường trung học phụ thuộc, rốt cuộc trường học chất lượng dạy học cao cũng không chỉ có một trường trung học phụ.
Một năm này cậu nhất định không cam tâm tình nguyện.
Lộc Niệm nghĩ tới có điểm xuất thần, sau một lúc lâu không nói chuyện, nhìn thật sự phảng phất không nhận ra cậu, nỗ lực hồi tưởng.
Thiếu niên nhấp môi, đi đến trước mặt cô, “Tôi là Tần Tự.”
Thanh âm của cậu so với lúc trước còn thấp hơn, rút đi rất nhiều tính trẻ con, đôi mắt đen nhánh không nhìn ra bất luận cảm xúc gì, bình đạm nói, “Có thể tính là không quen biết.”
Cậu vẫn luôn không cảm thấy mình trong lòng Lộc Niệm chiếm hữu địa vị gì, rốt cuộc là món đồ chô của đại tiểu thư, muốn nhiều ít bao nhiêu, nhiều một cái như cậu cũng không nhiều lắm, thiếu một cái như cậu, cũng không phải ít.
Cố Nhã Ngôn, “? Hai cậu biết nhau?”
Không chờ khi cô quay đầu lại nhìn Lộc Niệm, thiếu niên nói xong câu kia, đã xoay người đi.
Nghe được câu nói đó, Lộc Niệm quá mức khiếp sợ, phản ứng chậm một phách, chỉ kịp đối Cố Nhã Ngôn đón một tiếng, liền đeo cặp bay nhanh đuổi theo.
Thiếu niên nghe được thanh âm dừng bước, hơi nhíu mi nhìn cô.
Thân thể rõ ràng kém như vậy, còn chạy?
Thấy cậu ngừng bước chân, Lộc Niệm lúc này mới chậm rãi đi qua.
Nhưng mà, thật sự đuổi theo, Lộc Niệm cũng không biết nói gì, một năm không gặp, cô tỉ mỉ, đánh giá Tần Tự từ trên xuống dưới đánh giá một chút.
Cô sợ cậu cậy mạnh không cần tiền, sau đó ở bên ngoài lại lần nữa ăn không đủ no ngủ không tốt, lại đem mình thành bộ dáng thảm hề hề.