Lộc Niệm thấy rõ là ai, hoảng sợ, “Ai cho cậu vào?”
Cô là con gái, lúc ngủ, vì sao có thể cho một nam sinh như vậy phóng một cái vào phòng được.
Hơn nữa, cô cứ nằm trên giường như vậy, tóc không chải, còn mặc áo ngủ.
Bộ dáng này, còn dám cho nam sinh khác xem?
“Tôi không phải người ngoài.” Triệu Nhã Nguyên nói.
Lộc Niệm tức giận đến muốn mệnh, tiện tay cầm lấy một cái đệm dựa trên giường, ném về phía cậu ta, “Còn không nhanh đi ra ngoài, tôi còn chưa thay quần áo.”
Triệu Nhã Nguyên nhẹ nhàng tiếp nhận cái đệm dựa, “Vậy thay đi, tôi chờ bên ngoài.”
Kỳ thật là nói cho có lệ, chứ Lộc Niệm căn bản không muốn ra ngoài gặp hắn.
Thiếu niên đã nhìn thấu, môi mỏng hơi câu, đôi mắt đào hoa hơi hơi nheo lại, “Nếu cậu không ra, tôi cũng có thể vào được.”
“Hay là nói, muốn tôi ở lại bồi ngủ?” Hắn hỏi, mắt đào hoa cười như không cười, lười biếng lên giọng.
“Lưu manh.” Lộc Niệm tức giận đến muốn ném thêm cái đệm.
Nhưng mà cô không có biện pháp, hơn nữa, hai ngày nay không ăn cái gì, sau khi nghỉ lễ, phát hiện bụng có chút đói, cũng xác thật không thể không bổ sung một ít đồ ăn.
Triệu Nhã Nguyên hỏi, “Cậu lại làm sao?”
Mí mắt cô có chút sưng đỏ, đôi mắt to thanh nhuận càng thêm ướt át, tóc dài rối tung trên đầu vai tuyết trắng thon gầy, một bộ dáng nhu nhược đáng thương.
Lộc Niệm cũng không ngẩng đầu lên ăn cơm, “Đau bụng.”
“Dì cả tới?” Triệu Nhã Nguyên hỏi, “Còn có lí do khác sao?”
Lộc Niệm giữ yên lặng.
“Tôi đoán, có phải cậu lại bị ai kia làm nhục?” Ngón tay thiếu niên mảnh dài, không chút để ý nghịch tua rua của khăn trải bàn, “Theo đuổi nam nhân thất bại, cho nên khóc sưng mắt.”
Lộc Niệm dừng đũa, phẫn hận nhìn hắn.
“Đoán đúng rồi?”
Triệu Nhã Nguyên chống cằm, mắt đào hoa cong lên, cười tủm tỉm, “Sớm đã nói, hắn đối với cậu không có ý tứ kia, không cần tự mình đa tình.”
Lộc Niệm, “Ai cần cậu lo.”
Cô lười để phản bác.
“Các người không có tương lai đâu.” Triệu Nhã Nguyên duỗi cái eo lười, “Nhà cậu sẽ không đồng ý, nam nhân có lòng dạ, khẳng định cũng không muốn tìm cậu, tôi xem anh ta cũng không phải loại người cam tâm ăn cơm mềm.”
“Không bằng buông tha.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Anh ta sắp thi đại học, khẳng định phải rời An Thành, cũng trong mấy tháng này, lấy năng lực đó, ở bên ngoài nhất định có thể sống khá.”
Lộc Niệm trầm mặc không nói.
Ánh mắt cô thực mê mang.
Cô rốt cuộc muốn cái gì? Ước nguyện ban đầu của cô không phải muốn Tần Tự sống tốt?
Theo lý thuyết, anh không có trường oai, cũng không chủ động cắt đứt quan hệ cùng Lục gia, lấy năng lực của anh, tiền đồ sau này khẳng định rộng mở, là do cô hiện tại vẫn luôn muốn lôi kéo, xả anh trở về vũng bùn Lục gia.
Là do cô ích kỷ sao?
*
Cao tam đã bắt đầu lần thi thứ hai.
Cách cuộc thi đại học chỉ còn hai tháng.
Minh ca nằm mấy tháng ở bệnh viện, làm người rảnh rỗi, cái gì cũng mặc kệ, cũng rốt cuộc nằm hết thời gian yêu cầu.
“Ngày mai rốt cuộc có thể xuất viện.” Minh ca kêu la, “Mẹ nó, xương cốt lão tử đều sắp nằm tới mốc meo rồi,”
Hắn hỏi thiếu niên ở một bên, “Ngày mai anh đây muốn làm buổi chúc mừng, ngày mai cậu ở lại quán bar, hay là về nhà?”
Tần Tự, “Về nhà.”
Minh ca đoan trang nhìn bộ dáng của anh, vuốt cằm, “Gần đây tâm tình không tốt lắm đúng không? Mặt so với ngày thường còn xấu nhiều như vậy.”
Tần Tự không trả lời.
Anh ngày thường chính là bộ dáng lãnh đạm, trên mặt không thể hiện cảm xúc.
“Anh đây sớm nói, không cần cậu tới quản.” Minh ca nói, “Tự anh nằm viện là được, việc trong quá cũng có bọn Hoàng Mao xem.”
Tần Tự, “Chờ anh chết ở ven đường, quán bar cũng đóng cửa?”
Minh ca, “……”
“Dù sao, cậu về sau, không có việc gì không cần tới vội, qua hai tháng này trước.” Minh ca bỗng nhiên nói, “Chúng ta đều là người tầng dưới chót, không đọc quá mấy quyển sách, chảy ở bên ngoài tới 30 tuổi, trong nhà cũng không có ổ chăn ấm.”
“Cậu không giống chúng tôi.” Hắn nói, “Đầu óc cậu thông minh, nhất định phải thi cho tốt, sau đó đọc sách, về sau ra ngoài đường……là đại nhân vật.”
Minh ca không có văn hóa gì, cũng không hiểu những việc kinh doanh, chỉ có thể đem việc có tiền đồ khái quát thành đại nhân vật.
Thiếu niên không phản bác, cũng không đánh gãy Minh ca bỗng nhiên thâm tình thao thao bất tuyệt.
Lúc Minh ca nói, thu thập đồ trong phòng bệnh lại.
“Cậu thích con gái người ta, tự mình theo đuổi.” Minh ca nói, “Giả thiết nếu cô nhóc thích cậu, còn có cái gì tốt hơn chứ, không thích, chúng ta…… theo đuổi thôi, các em gái không phải đều dựa vào theo đuổi à.”
“Điều kiện của cậu kỳ thật không tồi, đầu óc thông minh, lớn lên lại đẹp trai, dáng người tốt, tuy rằng độc miệng, nhưng đau……”
Tần Tự không để hắn nói xong lời này, đeo túi lên, nhàn nhạt nói, “Thủ tục xuất viện đx xong xuôi, tôi đi.”
Cửa phòng bệnh bị đóng lại, đem những lời Minh ca lải nhải ngăn ở bên trong.
Một mình trở về nhà.
Trong nhà trống rỗng, không có bật đèn.
Anh tùy ý làm cơm ăn xoàng, ăn xong thì thu cả lại, tắm rửa một cái, sau đó đem đồ trông Minh ca mấy tháng ở bệnh viện ra, bao gồm giấy tờ cùng những điều chú ý khi dưỡng bệnh.
Không biết Minh ca nhìn có hiểu không.
Nhưng anh hiện tại cũng vô tâm vô lực quản nhiều.
Thiếu niên tóc ướt, ngồi ở trước bàn, từ cặp sách lấy ra bài thi.
Đây là đoạn thời gian áp lực lớn nhất, không ngừng mệt nhọc, đủ các loại việc, nặng trĩu đè trên người, về lựa chọn tương lai, về Lục gia…… Cũng về cô.
Sau ngày đó, anh rốt cuộc chưa thấy Lộc Niệm.
Dưới ánh đèn, mặt mày thiếu niên càng thêm mạch lạc thanh tuấn, tóc đen vừa mới gội, ngọn tóc ướt dầm dề, bọt nước theo cổ thon dài chảy xuống, chảy theo xương quai xanh, hoàn toàn đi vào chỗ sâu.
……anh nhắm hai mắt, thần sắc đạm mạc, môi mỏng gắt gao nhấp, làn da trắng, sau tai và gò má dâng lên vệt hồng có thể thấy được.
Thiếu niên mở phòng khóa lại kia, bên bày biện bên trong không có chút biến hóa nào, duy trì trạng thái giống như ngày đó, thậm chí ngay cả nếp uốn của chăn đơn đều ở nguyên trạng.
Anh an tĩnh đóng cửa lại.
Theo sau, ánh đèn tắt, tất cả đều lâm vào bóng tối.
……
Thời gian chậm rãi qua đi, xuân hàn đã kết thúc, thời tiết nóng bức ngà hè bắt đầu thử thăm dò.
Thân thể Lộc Niệm ổn rồi, trở về trường học.
Tất cả không có gì khác nhau với lúc trước, thậm chí Lục Chấp Hoành cũng xuất viện.
Đã có thành tích.
Một mình Lộc Niệm trộm chạy tới bảng vàng, đứng thứ nhất vẫn là cái tên quen thuộc.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xem ra, anh không bị ảnh hưởng.
Chỉ có một tháng, chỉ cần một tháng này thuận lợi trôi qua.
“Anh ta sẽ rời An Thành.”
Tiếng nói Triệu Nhã Nguyên bỗng nhiên vang vọng trong đầu cô.
Lộc Niệm nhấp môi, tâm tình chậm rãi hạ xuống.
Con người đều ích kỷ, tuy biết Tần Tự tương lsẽ có một tiền đồ càng tốt đẹp, nhưng, biết anh phải rời đi, hơn nữa nói không chừng sẽ không trở lại, đối với cô mà nói, đây là một tin tức đẹp không thể nào tiếp nhận.
Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, ngoài hai năm không gặp mặt kia, khi khác, cho dù không thường xuyên liên hệ, nhưng cũng xác thực quen biết, anh ở cạnh bên người, một chiếc điện thoại, muốn gặp mặt là có thể gặp mặt, không phải cách xa ngàn dặm.
Nếu thành tích cô không đuổi kịp, về sau thật sự phải xuất ngoại, cách xa nhau thậm chí không phải ngàn dặm, bị phân cách bởi đại dương.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Điền Duyệt lo lắng kêu cô.
Lộc Niệm lấy lại tinh thần, “Hả.”
“Mấy ngày nay, sao cậu luôn thất thần vậy.” Điền Duyệt hỏi, “Có phải không thoải mái hay không?”
Lộc Niệm lắc đầu, “Không có.”
“Vậy chạy nhanh lên.” Điền Duyệt nói, “Không phải cậu còn lập flag, cuối kỳ ít nhất phải ở trước 50 người sao?”
Cô cùng Điền Duyệt, đang trên đường đi mua trà sữa.
Lộc Niệm nói thầm, “Có chút khó, tớ đổi lại thành 30 ……”
“Sửa cái gì! Tớ nhớ kỹ rồi.” Điền Duyệt khoe khoang, “Hắc hắc, nếu đổi, Lục đại tiểu thư phải thầu trà sữa tớ một tháng nghỉ hè.”
Lộc Niệm, “……”
Hai tiểu cô nương nói chuyện phiếm, đi ngang qua vườn trường.
Các cô đều mặc đồng phục mùa xuân trường trung học, hai chân càng thêm nhỏ dài, thanh xuân mười phần sức sống.
Vườn trường người đến người đi, một cái nam sinh cao cao, gặp thoáng qua cùng các cô.
Điền Duyệt còn ríu rít nói, Lộc Niệm lại cương cả người.
Lúc trước đụng Tần Tự ở vường trường, hai người nói ra nghi vấn trong lòng, đều làm bộ không quen biết, mà hiện tại……
Tuy rằng vẫn làm bộ không quen biết, nhìn bóng dáng anh, cô bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Tần Tự có phải thật sự không tha thứ cho cô.
Đầu óc cô suy nghĩ miên man.
“Niệm Niệm……” Điền Duyệt kéo kéo tay áo.
Bóng dáng đến gần.
Trong lòng bàn tay lẳng lặng cầm cái bút hình con thỏ, rất quen thuộc.
Lộc Niệm sờ túi của mình, hẳn là lúc cô viết đề xong thuận tiẹn nhét bút vào trong túi, hiện tại đã rớt.
Chương 31:
Cô không biết mình nên nói cái gì, đầu óc loạn thành một đoàn, không duỗi tay nhận.
Môi thiếu niên hơi nhấp, đem bút đưa cho Điền Duyệt, xoay người rời đi.
Lộc Niệm rốt cuộc phản ứng lại, cô không rảnh lo, đơn giản chạy chậm, vội vội vàng vàng đi theo, chỉ muốn đuổi theo cái bóng dáng kia.
Nhưng mà.
“Niệm Niệm, Niệm Niệm.” Tiếng la của Điền Duyệt lôi cô trở lại hiện thực.
…… Hiện tại đang ở trường học, người đến người đi.
Nếu cô lôi kéo cùng Tần Tự, bị người khác thấy…… cô nhớ tới tấm thiệp trên Tieba, hai mắt nham hiểm hung ác của Lục Dương cùng Lục Chấp Hoành.
Cô cương tại chỗ.
Điền Duyệt đem bút đưa cho cô, lo lắng nói, “Niệm Niệm, cậu không sao chứ?”
Cô ấy mơ mơ hồ hồ khẳng định bọn họ biết bọn họ quen nhau, xem bộ dáng lúc này, quan hệ khẳng định là phỉ thiển*, nhưng xem Lộc Niệm, cũng ngượng ngùng hỏi lại.
(P/s:?)
Bước chân Lộc Niệm ngừng lại, lắc lắc đầu, “Đi thôi.”
Cô miễn cưỡng đưa ra một gương mặt tươi cười.
Nhìn bóng dáng cao dài biến mất ở phương xa, mãi cho đến lúc không nhìn thấy được.
Năm nay tháng 5 tới sớm, thời tiết nóng lan tràn, khi ra ngoài trời, đã có thể chảy nước.
Cao tam kết thúc, kế tiếp, cũng chỉ có kì thi đại học tháng sau.
Lộc Niệm cảm thấy bản thân so với học sinh cao tam còn chú ý thành tích của bọn họ hơn.
Khi thành tích cô tụt xuống, tựa hồ không để ý như cậy.
Cũng may tất cả đều ổn định.
“Cái đó, Tần học trưởng, hình như xin nghỉ hai ngày.” Điền Duyệt nhỏ giọng nói với cô, “Niệm Niệm cậu biết chuyện này không?”
Rốt cuộc cách mấy ngày là thi đại học, xin nghỉ vô cớ như vậy……
“Tớ nghe ở lớp bên cạnh, một nữ sinh thích anh ấy nói.” Điền Duyệt nói, “Tin tức hẳn không sai, trong ban bọn họ cũng không ai biết là làm sao, hỏi chủ nhiệm lớp, thì nói là xin nghỉ bệnh……”
Điền Duyệt dừng miệng.
Cô ấy xem bộ dáng Lộc Niệm, thật sự không biết tin tức này, không chỉ lần thứ hai sinh nghi quan hệ của bọn họ…… Nói quen thuộc mà chuyện này cũng không biết, nhưng nếu nói không quen thuộc, nhìn ngày thường ở chung, hiện tại nhìn sắc mặt Lộc Niệm nghe thấy tin này, cũng không ai tin.
Loại chuyện này, cô ấy phải nghe từ người khác.
Lộc Niệm lấy di động, gọi cho Tần Tự, tắt máy trong dự kiến.
Đầu óc cô ngoài ý thanh tỉnh, lập tức nhắn cho Triệu Nhã Nguyên, “Tôi có chút điều muốn nói, đêm nay tôi tới nhà cậu ăn cơm.”
Triệu Nhã Nguyên đáp rất nhanh, “?”
Lộc Niệm, “Giúp tôi cái này, tôi có thể đáp ứng một yêu cầu của cậu.”
Triệu Nhã Nguyên, “OK.”
Sạch sẽ lưu loát.
Tuy rằng Lộc Niệm biết ngoài cậu ta hằng ngày phi ngựa, nhưng làm việc vẫn luôn đáng tin cậy, việc đã hứa thì sẽ làm được.
Có Triệu Nhã Nguyên hỗ trợ, sau khi tan học, rốt cuộc Lộc Niệm cũng yên tâm không cần về nhà, cũng rốt cuộc không phải nhìn thấy con xe âm hồn bất tán mà Lục Chấp Hoành phái tới trên đường.
Thời điểm cuối ngày, hoàng hôn dần dần chậm.
Lộc Niệm còn nhớ rõ địa chỉ, nhưng mà hành tung thường ngày của Tần Tự cân nhắc không ra, cô đối với sinh hoạt của anh cũng hoàn toàn không biết, chỉ có thể gửi hy vọng hiện tại anh ở nhà.
Ra khỏi trường học một khoảng cách, xác định không có ai phát hiện, Lộc Niệm gọi một chiếc xe, báo địa chỉ nhà Tần Tự cho tài xế.
Xuống xe, càng đi càng nhanh, gió đêm thổi bay tóc thiếu nữ, một đường chạy chậm, khi đến cửa nhà gia, khuôn mặt nhỏ đều có chút hồng, sau đó giơ tay ấn chuông cửa.
Trong lòng lo lắng thấp thỏm.
Không có người.
Tâm cô trầm xuống, lại ấn.
“Linh linh linh, linh linh linh.”
Nữ sinh đơn bạc thẳng tắp, một chút lại một chút, nỗ lực giơ tay ấn chuông.
Trong phòng rốt cuộc truyền thanh âm thiếu niên, “Đã nói đừng tới.”
So với ngày thường, có chút suy yếu, nhưng tràn đầy lệ khí.
Lộc Niệm chưa từng nghe anh nói chuyện như vậy, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Dạ dày như bị quật một roi, anh nói xong câu đó, cửa cũng không có động tĩnh gì.
Bản năng Tần Tự cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Anh lôi cả người không khoẻ, mở cửa ra.
Cửa không thấy người, chỉ nhìn thấy một đoàn nho nhỏ, ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu ở cánh tay, tóc dài rối tung, xõa trên bả vai càng thêm đơn bạc.
Thiếu niên tức khắc cứng lại.
Giọng nói có chút khàn khàn, “…… Tôi nhận sai người.”
Ngón tay thiếu niên đè trên khung cửa, khớp xương thon dài, bởi vì dùng sức mà có chút trắng bệch, hoàn toàn không ngờ, thế nhưng sẽ nhìn thấy cô ở trường hợp này.
Kỳ thật Lộc Niệm cũng đoán được, đại khái là anh nhận nhầm, cô cũng không phải người làm ra vẻ, hít hít cái mũi, không có nhiều người ở đây, trực tiếp theo anh vào cửa, chỉ là thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, “Thật hung giữ.”
Anh nghe được rõ ràng, bóng dáng cương lại một chút, nhưng không nói cái gì.
Trong phòng lạnh lẽo, cơ hồ không có hương vị pháo hoa, phòng khách không bật đèn, chỉ có hướng phòng ngủ của anh, có ánh đèn sáng trong tối tăm.
Anh ách giọng nói nói, “Cảm mạo.”
Lộc Niệm mở đèn phòng khách, căn phòng tối tăm cuối cùng được chiếu sáng, cô cũng thấy rõ người.
Tần Tự gầy đi chút, màu môi so với ngày thường nhạt hơn, cơ hồ không có một tia huyết sắc, chỉ là thần sắc trên mặt, bình thường lãnh đạm như cũ, không có gì khác nhau.
Anh có thể nhịn, Lộc Niệm đã sớm biết, cứ như vậy từ nhỏ.
Cho dù mình đầy thương tích, máu tươi đầm đìa, anh cũng chỉ cố chấp che miệng vết thương, một mình liếm láp, không cần bất luận kẻ nào đồng tình hoặc thương hại.
“Không có gì.” Anh nói, “Xem xong thì trở về đi.”
Nói còn chưa dứt, nhăn mi lại, giống như phản xạ có điều kiện ôm chỗ dạ dày, nhưng rất nhanh đã buông tay.
Anh không muốn bày ra bộ dáng chật vật trước mặt cô.
Một tay nhỏ mềm mại ấm áp cứ như vậy thăm cái trán.
Tay cô thực mau bị kéo xuống, nhưng mà, cũng đủ để Lộc Niệm cảm giác được độ ấm không bình thường.
Xác thật có chút cao, nhưng không đến mức làm anh không khỏe, cô chú ý tới động tác nhỏ đó, sau khi nhận thấy được, càng thêm tức giận.
“Chỉ chưa tới một tháng là phải thi đại học.” Lộc Niệm tức điên, giọng nói đều ở phát run, “Sao còn để thân thể thành như vậy.”
Đến lúc đó với dạng này, qua kì thi như thế nào.
Cố gắng lớn nhất của cô, nhiều ngày nay không quấy rầy anh một chút, chính là không muốn quấy nhiễu anh thi đại học.
Từ rất sớm ngày trước, lúc bọn họ mới vừa quen nhau, Tần Tự khi còn nhỏ, thường xuyên đem bản thân tràn đầy thương tích.
Nhưng mà thật lâu thật lâu, từ sau khi lớn lên, cô không có gặp Tần Tự suy yếu như vậy.
Chẳng qua khi còn nhỏ, Tần Tự căn bản không cho cô tới gần, vừa lạnh vừa giữ.
Hiện tại, bọn họ ít nhất cũng có thể xem như bạn bè…… nhỉ.
“Cần phải đi bệnh viện.” Lộc Niệm nói, “Không đi bệnh viện, cũng phải tới phòng khám nhìn xem.”
Cô mở bản đồ di động, dưới lầu cách đó không xa, có một phòng khám tư nhân.
“Nếu không đi, em ở nhà anh không về.”
Anh không phải muốn cô đi sớm một chút sao, không muốn để cô ở trong nhà sao, cô muốn phản.
Hai người giằng co, một mảnh an tĩnh, Lộc Niệm cơ hồ có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
…..
Thật lâu sau, anh rũ mắt, lấy chìa khóa, Lộc Niệm hít một mảnh không khí, vội vàng đổi giày, theo anh ra cửa.
Bác sĩ ở phòng khám đã có tuổi, gương mặt nhìn hiền từ.
Lộc Niệm miêu tả bệnh của anh một chút, bác sĩ nói phần dưới ổn, lại hỏi một ít vấn đề liên quan ngày thường.
Bởi vì cô ở bên người, rõ ràng Tần Tự không muốn nói, đáp rất ngắn gọn, Lộc Niệm nghe cảm thấy siêu cấp có lệ.
Nhưng cho dù là thế này, cô nghe ở bên cạnh, sắc mặt cũng càng nghe càng kém.
Năm phút trôi qua, bác sĩ cất nhiệt kế, nhìn độ ấm đã hạ, ông cẩn thận đánh giá bộ dáng thiếu niên, “Mấy ngày trước cháu sốt cao đúng không? Hiện tại độ ấm không cao, nhưng bệnh không hoàn toàn tốt, còn có viêm dạ dày cấo tính, ngày thường ba bữa có ăn quy củ không?”
Tần Tự không trả lời, cũng không phủ nhận.
Kỳ thật không có bệnh gì nặng, chỉ là khoảng thời gian trước anh vẫn siêu phụ tải, buộc bản thân làm việc liên tục, từ ngày đến đêm, cơ hồ không có lúc ngừng lại, một mình ăn cơm, anh lười phải lăn lộn, không có thời gian thì không ăn, tất cả mấy thứ này dồn lại, rốt cuộc bộc phát.
Nhưng sốt cao đã lui, cảm giác vô lực còn sót lại vẫn chưa hết, chỗ dạ dày ẩn ẩn đau, làm anh không quen, loại cảm giác mất đi khả năng khống chế bản thân.
“Dù cháu là tuổi trẻ, cũng phải chú ý thân thể, không thể xài như vậy, về sau nếu thật sự lăn lộn làm dạ dày hỏng, đây là chuyện cả đời.”
Thần sắc thiếu niên nhàn nhạt, cái gì cũng không nói, rõ ràng không bị lời uy hiếp.
Anh rất ít nghĩ về những chuyện về sau.
Thậm chí, cũng không cảm thấy bản thân có thể sống đến tuổi đủ nhận di chứng.
Nhưng nghe được Lộc Niệm một bên tức giận đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, mặc kệ có nhìn thấy không, hung hăng trừng mắt với anh một cái.
Bác sĩ nhìn ra thiếu niên này không phối hợp, chuyển qua nhắc Lộc Niệm, “Ngày thường cháu phải quan tâm bạn trai mình một chút, nói cho cậu ta, phải chú ý.”
Hai người cũng khong mặc đồng phục, bộ dáng mười bảy tám tuổi, ông cũng không phân rõ là cao trung hay sinh viên, cho rằng bọn họ là một đôi tình tữ.
Tần Tự nhấp môi dưới, “Không phải……”
Lộc Niệm, “Vâng vâng vâng, là đụng ở ven đường, bác sĩ, vậy cháu phải làm sao bây giờ?”
Thiếu niên rốt cuộc không nói.
Ánh mắt anh an tĩnh, nhìn sườn mặt cô, lông mi tinh tế đậu xuống mí mắt, khi hết sức chuyên chú nghe người ta nói, đôi mắt mở lớn, ngẫu nhiên sẽ cắn môi, lưu lại một dấu vết nhợt nhạt.
Lộc Niệm nghiêm túc nghe giảng, ngoan ngoãn nhớ kỹ những việc cần chú ý, lưu lại di động.
“Có thể uống thuốc.” Bác sĩ nói, “Kỳ thật đánh từng tí càng tốt.”
Tần Tự, “Thuốc là được.”
Anh không muốn ở chỗ này lâu, bác sĩ cũng theo ý đó, đề đơn thuốc.
Lộc Niệm cùng anh ra khỏi phòng khám.
Lộc Niệm hỏi, “Nhà anh có chuẩn bị đồ ăn không?”
Tần Tự, “Có.”
Lộc Niệm, “Vậy nói đi, có cái gì?”
Tần Tự, “……”
Vừa nãy cô cố tình hỏi bác sĩ, hiện tại ăn cái gì thì tốt, có thể bổ sung thể lực lại dưỡng dạ dày, loại thời điểm này, cô không yên tâm để anh ăn cơm hộp, vẫn là tự mình tới tiệm mua.
Tần Tự vẫn luôn trầm mặc, giọng nói có chút ách, “Cô có thể đi về, tôi tự đi ăn cơm.”
Lộc Niệm không cao hứng, “Không về.”
“Em nói với người ta, cũng nói với người nhà, nói tối nay đến nhà bạn ăn cơm.” Lộc Niệm nói, “Nếu hiện tại chạy về, mới phiền toái.”
Cô vô tri vô giác nói.
Thiếu niên rũ lông mi, lại im lặng, gió đêm, sườn mặt phá lệ thanh tuấn, dung sắc đạm mạc, an tĩnh nhìn về chiều hôm nơi xa.
“Em đói bụng, chờ một chút.” Lộc Niệm nói, “Vài phút.”
Là một tiệm cháo, cô đi vào, chọn cháo gạo kê củ mài, chưng trứng, đậu hủ, đều là đồ ăn thanh đạm dưỡng dạ dày, thuận tiện đóng gói một ly sữa bò ấm, cô cũng không biết Tần Tự thích ăn cái gì.
Mà cô cái gì cũng không biết, nấu cháo có thể tạo ra hồ, chỉ có thể mua bên ngoài.
“Mua hơi nhiều, vừa lúc có thể cùng nhau ăn.” Cô xem bộ dáng Tần Tự, từ trong túi rút ra một tờ giấy thật dài, “Em biết anh không muốn gì, anh muốn nói AA cái gì, chừng nào trả cũng được.”
Tần Tự một đường trầm mặc, tiếp nhận túi trong tay cô, hai người sóng vai lên lầu.
Lộc Niệm ngồi ở cái bàn đối diện, nâng má, giám sát anh ăn cơm.
“Còn có thuốc.” Cô cười tủm tỉm, đôi mắt cong thành trăng non sáng ngời, tóc đen không tự giác rũ xuống, lắc lư bên gò má tuyết trắng.
Anh dời tầm mắt, tận lực không nhìn.
Lộc Niệm không phát hiện, co cầm thuốc lại, “Nước ấm đâu?”
“Có lạnh.”
Lộc Niệm, “???”
Nhà này một ly nước ấm cũng không có sao?
Lộc Niệm không biết dạng như Tần Tự, sống sót nhiều năm ở bên ngoài như thế nào, còn chưa dưỡng bản thân chết.
“Người bệnh đừng cử động.” Bị bệnh lâu như vậy, Lộc Niệm thật ra là lần đầu tiên chiếu cố người khác.
Cô thở hồng hộc đi đun nóng nước, pha thành nước ấm, rồi lấy cho anh uống thuốc.
Nhưng mà, làm đại tiểu thư lâu, năng lực tự gánh vác sinh hoạt giảm xuống kịch liệt, thời điểm cầm ấm nước đổ vào cốc, không cẩn thận, tay run lên, một mảnh nước lớn xuất hiện trên mặt đất.Cô cảm thấy chân tay vụng về nhìn không được, vội liếc Tần Tự.
Anh ngủ trên sô pha, hình như hoàn toàn không chú ý, Lộc Niệm nhẹ nhàng thở ra.
Một vũng bước trên mặt đất, không thu dọn, phỏng chừng chút nữa Tần Tự lại tới thu thập tàn cục thay cô.
Cô không nói, muốn trộm lấy cây lau nhà lau.
Nhưng mà, vừa lơ đãng, đạp lên vũng nước kia, lại không cẩn thận, cả người trực tiếp trượt.
Trực tiếp trượt vào lòng ngực anh.
Cả người Lộc Niệm đều choáng váng, chỉ cảm thấy ấm áp từ anh, hô hấp có chút dồn dập, dừng ở cổ, gợi tóc nhung nhung, một trận tê dại, máu đều dồn lên má, một chút sức lực của tay chân đều mất đi.
Mà Tần Tự…… Thế nhưng cũng không trực tiếp đẩy cô ra, không biết có phải bởi vì quá yếu hay không.
“Lên.” Anh nói, giọng nói khô khốc, thanh âm phát ách.
Lộc Niệm, “Không dậy được.”
Giả vờ trấn định, “Lúc nãy đứng xếp hàng, chân tê.”
Tần Tự, “……”
Khi sinh bệnh có lẽ tự chủ của con người sẽ suy yếu, chớp mắt ngã vào trong lòng ngực anh, phản ứng đầu tiên của anh là khắc chế, là đẩy ra, nhưng…… ý chí vi phạm thân thể chủ nhân, trong nháy mắt, thậm chí chỉ mặc kệ…… Giống đã từng muốn như vậy.
Ý chí còn sót lại kéo anh trở về.
“Anh phải đáp ứng, trong khoảng thời gian này không được ra ngoài làm việc, chiếu cố chính mình cho tốt.” Lộc Niệm lại nói, thật sự cách rất gần, “Em sẽ đứng lên.”
Khuôn mặt thanh tuyền của thiếu niên gần trong gang tấc, cằm mảnh khảnh, môi hơi mỏng, khả năng vì ăn đồ nóng, nổi lên một ít huyết sắc, có vẻ xinh đẹp phá lệ mê người.
Không giống với bộ dáng hàng ngày, ngày thường, chỉ biết châm chọc mỉa mai, nói mấy lời cô một chút cũng không muốn nghe, hoặc thói quen đem nàng, đem tất cả mọi người đuổi ra cửa.
Chắc vì bị bệnh, cứ nhìn anh như vậy, thiếu niên lạnh nhạt lại cao ngạo, giờ phút này có chút chật vật dời tầm mắt, “Không nói tôi cũng làm.”
Lộc Niệm vừa lòng, rốt cuộc đứng dậy.
Cô lại nói, “Sau đó, em gửi tin nhắn phải nhận, điện thoại phải tiếp, chờ về sau thì trả tiền, có thể chứ?”
Đây là thừa thắng xông lên, xem bộ dáng anh lúc này, không biết có phải bị đốt tới mơ hồ không, một câu cũng không phản bác.
Tâm tình Lộc Niệm rất tốt.
Đã là thời điểm ánh đèn rực rỡ, Triệu Nhã Nguyên gửi cho cô tin nhắn, “Thật hết cách, đi lâu như vậy, tớ cũng chỉ có thể nói cậu ngủ ở nhà tớ.”
Cô xem xong, vội cất điện thoại.
Không có biện pháp, cô không thể không đi về.
“Kỳ thật một chút không muốn về nhà.” Cô lẩm bẩm, “Nhưng ngoài nhà đó, cũng không có chỗ đi khác.”
Mắt to nhìn anh, tràn ngập ám chỉ, “Về sau em chạy lại, có thể tới nơi này sao? Anh có thể cho mượn cái phòng kia để em sống không?” Cô có thể đi thuê phòng, nhưng sợ anh tức giận, đem đống này thanh tỉnh.
Nhắc tới cái phòng kia, Lộc Niệm không lưu ý đến anh nháy mắt cứng đờ cùng mất tự nhiên.
Thấy không trả lời, Lộc Niệm nhớ tới một việc, tức khắc không thoải mái.
Trong lòng có khí, nổi giận nói, “Em biết, không phải anh ở trong phòng làm chuyện gì xấu đó chứ.”
Chờ thêm một thời gian, cô có gì cũng phải tìm gặp anh nói rõ ràng …… có phải đang quản sinh hoạt cá nhân của anh hay không.
Dưới ánh sáng tối tăm, tai thiếu niên đã hồng thấu, hơn nữa đêm nay phát sinh những việc này, đã đơn giản muốn tự sa ngã, ngón tay thon dài che khuất đôi mắt, một câu cũng nói không nên lời.
Lộc Niệm không nhìn ra biểu tình của anh, nhưng, lại không nghe anh đáp.
Khó thấy Tần Tự ăn mệt, lại bởi vì loại chuyện này, tâm tình cô đặc biệt vi diệu.
“Được.” Cô nói, “Em lấy……” Nếu anh không tiện, không muốn cô tới, thì cô tự lấy.
Anh giơ tay lên, bỗng nhiên ném một thứ gì đó.
Thiếu niên dịch tầm mắt, giọng nói còn có chút ách, cứng đờ đáp, “Dự phòng, không cần có thể ném.”
Thế nhưng là một cái chìa khóa.
Lộc Niệm cầm lấy vật nhỏ, nhìn đi nhìn lại mấy lần, thậm chí còn hoài nghi đôi mắt này.
Trong giọng nói mang theo ý cười, “Chìa khóa còn ném loại, anh không sợ bị người nào đó nhặt được?”
Thiếu niên nhấp môi, thần sắc hơi biến hóa.
Lộc Niệm sợ anh thật sự lấy chìa khóa lại.
Không dám nói linh tinh, vội cất chìa khóa, “Em đi đây! Gọi điện thoại là phải nhận, bằng không tìm tới cửa.”
Cô vẫy vẫy chìa khóa, cong môi, “Dù sao hiện tại em cũng có thể vào được.”
Rời khỏi nhà Tần Tự, tâm tình khó được tốt như lúc này, nắm chìa khóa nho nhỏ trong lòng bàn tay, khóe môi ngăn không được giơ lên.
Cô thu được rất nhiều lễ vật quý.
Nhưng, không có cái chìa khóa nho nhỏ này thì không vui vẻ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ Tứ nhãi con thật sự thẹn thùng.
Chờ Niệm Niệm phát hiện ra chân tướng ( hì hì)
Trị loại ngạo kiều da mặt mỏng này, thật sự chơi vui.
Về sau Tứ Tứ sẽ rất cường đại, tuyệt đối đủ bảo hộ Niệm Niệm, một tính cách khác đến lúc đó sẽ lộ ra ( hì hì), Niệm Niệm cũng sẽ trưởng thành, mọi người không cần cấp, để cho bọn họ một chút thời gian.