Editor: thientuiuiuiu, Kỷ Kỷ
Beta: Khả Khả
Tháng sáu, thời tiết càng lúc càng nóng bức, cái nóng dần dần tràn ngập, An Thành rốt cuộc tiến vào mùa hè nóng bỏng.
Sau khi thi đại học xong không lâu, cao nhị nhập học.
Thành tích một năm cuối này của Lộc Niệm không thế nào lý tưởng hơn, so với lúc trước có tiến bộ, nhưng với yêu cầu của Lục Chấp Hoành, vẫn kém một ít.
Thư phòng Lục gia.
Lục Chấp Hoành cúi đầu xem phiếu điểm của Lộc Niệm, thật lâu không nói chuyện, Lộc Niệm ngồi phía đối diện, đôi tay quy củ đặt ở đầu gối, rũ mắt không nói một lời.
"Con biết con gái Tô gia?" Lục Chấp Hoành mở miệng, lại hỏi một vấn đề nhìn như hoàn toàn không liên quan.
Lộc Niệm không rõ nội tình. Vẫn thành thành thật thật đáp, "quen biết."
Là học tỷ hơn cô một lớp, cũng một đường từ trường trung học phụ thuộc lên.
"Năm nay con bé thi đại học." Lục Chấp Hoành chậm rãi nói, "Tuổi của hai con cũng không cách biệt lắm."
Tô Thanh Du bên ngoài tiếng lành đồn xa, là đại tiểu thư tri thư đạt lý, ôn tồn lễ độ.
Lục gia cùng Tô gia đối chọi rõ ràng, nhưng Lộc Niệm trăm triệu không nghĩ tới, Lục Chấp Hoành cư nhiên lấy chuyện này ra so.
"Khi còn nhỏ thân thể con không tốt, là kém." Lục Chấp Hoành nói, "Điểm này ba biết, ba xin lỗi con, nhưng đều là suy nghĩ về tương lai của con, hiện tại con cần phải nỗ lực."
Lục gia cũng coi như là nửa thế gia thư hương, nhóm bạn đồng lứa bằng cấp đều không kém, anh chị em học của Lộc Niệm đều là danh giáo, bao gồm cả Lục Chấp Hoành, năm đó cũng một chút không kém.
"Qua nghỉ hè con phải lên cao tam." Lục Chấp Hoành nói, "Xem thành tích nguyệt khảo, nếu không tới, xuất ngoại đi."
Lục Chấp Hoành yêu cầu cô nhất phải vào top 100, trung học phụ thuộc không giống như cao trung trọng điểm, top 100 này, lượng hàm kim cực kì đủ.
Lộc Niệm cũng không có bất luận biện pháp gì.
Cô ở học tập đã xem như rất nỗ lực, nhưng thiên phú chỉ tới được đó, giống như năm đó học vẽ tranh, tiết đầu tiên được lão sư khen ngợi, ngày thường ở tiện tay vẽ mấy bức, fans luôn tạch tạch ca tụng, nhưng mà hiện tại, cô học tập cũng đã nỗ lực, thành tích lại không có đột phá lớn.
Điểm của Lộc Niệm không cân bằng, toán học kéo chân sau, cô thật sự đã tính toán rất nhiều, đến bây giờ vẫn không cải thiện nhiều lắm, nhưng thật thành tích môn Anh lại tiến bộ không ít.
Thiên phú là điều thực tàn khốc, có người có, có người không có, cô cảm thấy dẫu bản thân có nỗ lực, khả năng cũng không đạt được yêu cầu của Lục Chấp Hoành, chỉ có thể xuất ngoại.
Sinh nhật 18 tuổi của Lộc Niệm sắp tới, người Lục gia cũng bắt đầu chuẩn bị, cô không có tâm tình ăn sinh nhật, mỗi ngày cũng chỉ nhà, đọc sách, học học bổ túc, ngẫu nhiên có thời gian vẽ vẽ.
Tháng bảy.
An Thành bị một mảnh khô nóng phiền muộn bao phủ, thân thể Lộc Niệm yếu, ngày thường cơ bản không ra khỏi cửa.
Làn da cô quá non, dưới ánh mặt trời gay gắt không có gì che chắn, chỉ phơi trong chốc lát sẽ mắc sởi.
Từng ngày qua đi, ngày phân kì thi đại học, Lộc Niệm ở nhà nhận được điện thoại của Điền Duyệt.
"Niệm Niệm, hiện tại có thể tra điểm."
Lộc Niệm vốn lười biếng nằm trên ghế, khẽ đứng dậy, "Con tưởng ngày mai......"
Cô cư nhiên nhớ lầm mất một ngày.
Nói như vậy, Tần Tự hẳn đã tra được điểm, nhưng bên kia nửa điểm tin tức cũng không có, tâm cô bỗng nhiên phiền một chút, nghĩ tới một loại kết quả không tốt.
"Thi đại học năm nay, Trạng Nguyên ở trường chúng ta." Giọng điệu Điền Duyệt ngân cao, "Hơn nữa, người đó con biết!"
Tim Lộc Niệm đập nhanh, cô khó có thể tin lặp lại một lần, "Con biết?"
Điền Duyệt đề cao giọng, "Chính là Tần học trưởng."
Điềm Duyệt cảm khái, "Thật sự lợi hại nha, quăng top hai quá nhiều điểm, cho dù lúc trước có mấy khóa không học, lớn lên soái đầu óc lại thông minh, thật sự hoàn mỹ......"
Lộc Niệm nghe cầu vồng thí, tuy rằng không liên quan tới bà ta, nhưng nghe vào cũng cảm thấy hưởng thụ.
Nói giống như tự mình thi!
Đây giống nhau sao, quả nhiên, đại lão chính là đại lão, chỉ số thông minh cao, dùng ở phương diện nào cũng rất lợi hại, cô từ nhỏ luôn cảm thấy Tần Tự thông minh, chuyện gì cũng biết làm.
Treo điện thoại, Lộc Niệm nhấp môi cười, không ngăn được.
Không biết Tần Tự có biết hay không...... anh hiện tại có tra điểm hay không?
Mấy ngày nay tâm tình cô như trong thung lũng, rốt cuộc cũng có chút dấu hiệu sống lại.
Cô nghĩ, chốc nữa có nên ra ngoài chúc mừng một chút không?
*
Trong khoảng thời gian này Tần Tự đều giúp Minh ca làm việc, nghỉ hè tiếp tục làm việc bên ngoài, buổi tối về quán bar giúp Minh ca quản lý.
Minh ca căn bản sẽ không quản, nghèo còn hào phóng đến đáng sợ, có đôi khi uống cao hứng, say đến đầu, cũng mặc kệ giá cả, cầm tiền thưởng cho người khác.
Tần Tự đi thi đại học mấy tháng, cửa hàng bị anh ta làm cho lung tung rối loạn, căn bản không thể xem.
Anh ở đấy quản tốt một đoạn thời gian, mãi cho đến giữa bảy tháng, quán bar mới miễn cưỡng có một bộ dáng dễ nhìn.
Cho nên hôm nay ra thành tích, anh ở nhà khó coa lúc được ngủ.
Mà thi tin tức thi đại học luôn truyền đến nhanh một chút.
Đường dây nóng tra điểm được giám sát hơn bao giờ hết, rất nhanh, ngõ lớn ngõ nhỏ trong thành phố, trong nhà có con cái họ hàng năm nay thi đại học, đều thời thời khắc khắc chú ý.
Truyền thông Phong Ngữ là truyền thông ở An Thành, trên mạng coi như cũng có chút danh tiếng, ngày thường chỉ cần chuyện gì hấp dẫn, cái đề tài gì cũng làm, một tháng này, tự nhiên là chuyện liên quan tới kì thi đại học.
Mới sáng tinh mơ, diễn đàn công tác đã nhảy ra một tin tức.
"Trạng Nguyên năm nay là học sinh trường trung học phụ thuộc An Thành." Chủ biên nói, "Hơn nữa...... bối cảnh gia đình hình như có chút đặc thù, đào một chút, tìm góc độ tốt, nói không chừng có thể viết thiên bạo văn(?)."
Phùng Thông Lễ vội điểm danh, "Chủ biên, tôi xin đi phỏng vấn."
Hắn mới vừa nhận chức, còn chưa làm phỏng vấn độc lập, nhưng lại tích cực với công việc, vẫn luôn mão đủ kính, muốn làm một tin tức lớn.
"Em trai tôi cùng cậu ta là bạn học." Phùng Thông Lễ nói, "Tôi cũng tốt nghiệp An Phụ*, còn biết cả chủ nhiệm lớp, tôi vừa mới nhắn chủ nhiệm hỏi địa chỉ nhà cậu ta."
(P/s: viết tắt của trung học phụ thuộc An Thành.)
Chủ biên, "Vậy nhanh đi đi, đoạt tin tức."
Phùng Thông Lễ vội đứng dậy, "Tôi đi liền."
Hắn buông di động, trực tiếp chạy về đường Phong Lộ phía tây.
Lúc trước hắn từng tìm không ít tình huống liên quan, thiếu niên tên Tần Tự này hình như không dễ hòa hợp với tập thể, hắn hỏi em họ, lại kêu nó đi hỏi giúp mọi người, không có một ai cùng cậu ta quen thuộc.
Chỉ nói ngày thường hành tung bất định, lúc trước thường xuyên không tới tiết tự học buổi tối ở trường, tính cách lãnh đạm.
Phùng Thông Lễ còn từ em họ hỏi thăm một ít tin tức, càng cảm thấy có ý tứ.
Địa chỉ nhà Tần Tự chỉ ở đường Phong Lộ phía tây, Phùng Thông Lễ một bên tìm, một bên nghiên cứu cấu tứ của vấn đề.
Hắn đứng yên ở cửa, ấn chuông, bên kia im ắng.
Hắn ấn rất lâu, cửa rốt cuộc mở ra.
Hiện tại mới có 10 giờ sáng.
Mở cửa là thiếu niên thực tuấn tú, bộ dáng làm người trước mắt sáng ngời.
Phùng Thông Lễ nhanh nhanh đánh giá trên dưới một lần.
Hắn bày ra nụ cười công nghiệp, "Xin chào, cậu là bạn học Tần? Tôi là phóng viên của truyền thông Phong Ngữ, Phùng Thông Lễ, vì kì thi đại học sự tới phỏng vấn cậu một chút, đúng rồi, tôi được chủ nhiệm lớp giới thiệu tới đây."
Hắn lấy ra danh thiếp của mình.
Thiếu niên không tiếp, cũng không nhúc nhích.
Mấy năm rồi anh khó có được giấc ngủ như vậy, hiện tại bị người nửa đường đánh thức, tâm tình thật không tốt.
Phùng Thông Lễ mở bút ghi âm trong túi, hắn đã chuẩn bị tâm lý, đối với việc lạnh nhạt này cũng không ngoài ý muốn, hắn vội tiến lên một bước, vừa lúc dừng cửa, "Hiện tại cậu sống một mình sao?" Hắn hỏi, đôi mắt liếc liếc trong nhà, muốn nhìn rõ bày biện bên trong.
"Tôi nhớ là, khi còn nhỏ cậu ở việc phúc lợi Nhi Đồng." Phùng Thông Lễ hỏi, "Sau khi được nhận nuôi mới đến An Thành?"
Thiếu niên che khuất tầm mắt hắn, ngón tay thon dài đặt ở trên cửa, mắt đen lạnh như băng, biểu tình không có bất luận dao động gì, "Đúng vậy."
Hoàn toán không với Phùng Thông Lễ tưởng tượng, anh tựa hồ không để ý tới, hoặc là kiêng dè, thái độ lãnh lãnh đạm đạm, nghĩ khí trần thuật cũng không chút dị thường.
Phùng Thông Lễ sửng sốt, vội truy hỏi, "Vậy hiện tại cậu sinh hoạt một mình sao? Có phải không dễ dàng gì hay không? Ngày thường có thường xuyên nhận được trợ giúp của mọi người?"
Con ngươi xinh đẹp của thiếu niên lạnh băng, lại không có bộ dáng tức giận, Phùng Thông Lễ không nhìn thấu, chỉ có thể căng da đầu, tiếp tục bùm bùm, "Tôi còn nghe được một ít lời của mọi người, nói cậu tiếp nhận giúp đỡ."
Người giúp đỡ kia chính là Lục gia, nghe đồn cậu ta từng được Lục gia nhận nuôi, sau lại bị Lục gia đuổi đi, hoàn toàn không còn quan hệ, nhưng vẫn luôn nhận giúp đỡ.
"Hơn nữa, hiện tại cậu cùng giúp con gái gia đình giúp đỡ, yêu đương sao?" Thừa dịp cậu hoàn toàn chưa đóng cửa lại, Phùng Thông Lễ cái gì cũng cố hỏi, liều mạng thò đầu qua cửa, cuối cùng tung ra vấn đề quan trọng, "Tôi có nghe được một số điều, nói cậu vì quan hệ với bạn gái, cho nên mới lấy được tiền hỗ trợ? Vì thế. Mới chấp nhận ở bên bạn gái?"
"......cậu cảm thấy những lời này như thế nào?" Phùng Thông Lễ hỏi.
Kỳ thật cũng chỉ hỏi cho có lệ, mặc kệ Tần Tự nói như nào, hắn cũng có đề tài để phát huy, viết ra một bài văn kinh điển.
"Không thấy." Thiếu niên lạnh lùng nói.
Anh dựa vào khung cửa, cười như không cười, "Phùng Lễ, luôn phỏng vấn người khác như vậy?"
"Chỉ là phỏng vấn thường lệ thôi." Phùng Thông Lễ ý thức điều không đúng, vẫn da mặt dày nói, "Giống như bạn bè nói chuyện phiếm, nếu cậu không muốn, tôi sẽ không phát ra."
"Ồ?" Mắt phượng thiếu niên hơi hơi giơ lên.
Trong lòng Phùng Thông Lễ chợt lạnh, theo thói quen tính duỗi tay sờ túi.
Bút ghi âm trong túi hắn, đã không biết mất từ khi nào.
Bị bàn tay sạch sẽ của thiến niên trước mặt cầm lấy, anh rũ mắt, "Vậy không bằng công khai đi? Tôi không ngại."
Trước kia đánh loạn ở đầu đường, anh cái gì cũng học, học rất nhiều thao tác thượng vàng hạ cám, không ngờ hiện tại, ngẫu nhiên còn có chút tác dụng.
Phùng Thông Lễ mồ hôi lạnh đều rơi.
Trong lòng cũng biết rõ ràng, nếu đoạn ghi âm này bị công khai, kiếp phóng viên của hắn phỏng chừng cũng đến lúc dừng.
"Cút." Thiếu niên nhàn nhạt nói, "Ngày mai tự mình tới công ty lấy bút."
Cửa bị đóng lại, thiếu chút nữa đập vào mũi hắn, Phùng Thông Lễ ngơ ngác đứng ở đó, một câu cũng nói không nên lời.
......
Trong thư phòng, Phương Đăng ngồi trên ghế, ngón tay ngõ bàn phím phát ra tiếng cạch cạch.
Những bình luận tiêu cực đã được xoá đi hết, chỉ còn vài cái hiện lên trên màn hình.
Phương Đăng nhìn một lần rồi vỗ đùi nói: "Lão đại, gan họ lớn thế à? Anh làm mấy chuyện như thế này, sao tôi lại không biết chứ"
Tần Tự không trả lời, hắn đang chuyên tâm nhìn lịch.
Hẳn là việc đó đã xảy ra mấy tháng trước khi hắn thi đại học, ngày đó chính là đại hội thệ sư.
Anh nhớ hôm đó Lục Niệm rất kì lạ, bỗng nhiên đi tìm mình, còn khóc tới mức đỏ cả mắt.
Coi chừng cũng chính là ngày đó cô đã nhìn thấy được mấy thứ bẩn thỉu.
Còn bị đồn vớ vẩn là đang hẹn hò với hắn nữa.
Anh mím môi.
"Lời đồn này cũng ghê đấy chứ." Phương Đăng nói: "Lão đại, sao họ lại bịa chuyện anh như thế? Vậy mà anh vẫn để yên à?"
"Anh mà nhìn trúng đại tiểu thư đó hả?" Phương Đăng khịt mũi coi thường.
Quen với Tần Tự cũng mấy năm, bên người anh không có bất kì dấu vết nào của phụ nữ, Phương Đăng cảm thấy đây là người tương lai cuồng công việc, hoặc vì giải quyết nhu cầu sinh lý mà đi kết hôn, hoặc là dứt khoát không kết hôn.
Thiếu niên trầm mặc rất lâu, thế nhưng cũng không phản bác.
Pocky trong miệng Phương Đăng suýt chút nữa rớt.
Đối với tính cách của Tần Tự, cậu ta cũng rất quen thuộc, trình độ này cơ bản chính là cam chịu.
Cậu ta lắp bắp nói: "...... Thật à?"
Thiếu niên rũ lông mi xuống, an tĩnh nhìn màn hình rồi liếc cậu ta một cái.
Từ bản chất mà nói thì những lời đồn này cũng không nói sai, anh xác thật có ý xấu với cô, không biết là bắt đầu từ khi nào, đến bây giờ đã thành chấp niệm cắm sâu đến tận xương tủy.
Chỉ cần cô cười với cười một cái, cũng đã đủ làm cho anh điên đảo, làm cái gì cũng được.
Là anh vẫn luôn mơ tưởng Lục Niệm.
Phương Đăng sửng sốt.
Cậu thông minh không lên tiếng nữa, liếm liếm môi, từ tủ lạnh cầm lấy một túi sữa bò, mở ra ngậm sữa bò rồi tiếp tục xem màn hình.
"Anh Tần, không phải là anh không xứng với cô ấy." Cậu ta thay đổi cách nói một chút: "Đàn ông phải có ý chí phát triển sự nghiệp, trong tương lai anh cũng sẽ không kém đâu."
Phương Đăng nói: "Đây chắc là do người Lục gia đã bày mưu gỡ xuống rồi."
"Chắc chắn là sẽ gỡ xuống hết", Phương Đăng ôm đầu: "Tên phóng viên kia khẳng định cũng câm miệng, anh yên tâm đi, sẽ không còn người nào bàn tán nữa đâu."
"Nhưng mà cái thân phận đó cũng vi diệu lắm chứ." Phương Đăng nói: "Quả nhiên là không giống anh."
Cậu ta là hacker trẻ tuổi có kỹ thuật khá tốt đã bỏ học từ sớm, sau đó thì quen biết với Tần Tự, còn cùng nhau hợp tác kiếm tiền rất vui vẻ, an ổn.
Nhưng mà lần này cũng may kỹ thuật hacker của cậu ta cũng không hoàn toàn ném đi.
Kết quả điều tra giống y như dự đoán của Tần Tự, khiến cậu ta rất bội phục năng lực của anh.
"Đi thôi." Tần Tự đứng dậy.
Trong lòng anh bây giờ cũng đã nghĩ kỹ rồi, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Bàn tay của Phương Đăng rời khỏi bàn phím: "Sao đi nhanh thế?"
Căn phòng của Phương Đăng giống như ổ chó vậy, mỗi lần người giúp việc rời đi không bao lâu, không đến mấy ngày căn phòng sạch sẽ đã biến thành ổ chó, cậu ta cũng biết Tần Tự không định ở đây lâu.
"Vậy thì Trạng Nguyên nè, anh tính đi nơi nào thế?" Phương Đăng cười hì hì đưa anh ra cửa, "Không bằng anh khỏi tính nữa, dù sao thì hiện tại bằng cấp cũng không quyết định tất cả mọi thứ, không bằng tiếp tục hợp tác với em kiếm tiền đi."
Thiếu niên bật dù ra, tùy ý trả lơi: "Ừ."
"Không thì anh ở lại An Đại đi?", Phương Đăng lại nói: "Em thấy ở An Đại cũng không tồi, lúc em còn tưởng mình trúng tuyển đã đi tham quan hệ máy tính của bọn họ rồi, còn tuyên truyền với em nữa, dù sao thì bọn họ cũng rất lợi hại, em thấy cũng không tệ lắm."
"Dù sao thì em cũng tùy tiện giới thiệu thôi." Phương Đăng duỗi người: "Không phải anh đã thấy dù em bỏ học nhưng vẫn là thiên tài sao."
Thời tiết buổi tối hôm nay đột nhiên thay đổi.
Mưa bên ngoài rơi xuống ẩm ướt hết cả các con đường.
Lục Niệm ở nhà không biết vì sao tinh thần có chút không yên.
Cô đối với việc Tần Tự nguyên bản đi đại học không có bất kì ấn tượng nào, thậm chí cũng không biết là anh cũng từng học đại học.
Bởi vì trong sách miêu tả thời kì niên thiếu của anh rất mơ hồ, từ lúc 13 tuổi đến lúc thành niên, lần thứ hai quay lại An Thành là khi trở thành ác quỷ tàn nhẫn, bạc tình.
Nhưng mà bây giờ cô đã nỗ lực hết sức mình rồi, mong rằng tuyến thời gian này không xảy ra như lúc đầu.
Cô hi vọng rằng anh có thể tiếp tục đi theo quỹ đạo.
Mà cô thì đang bị Lục Chấp Hoành áp đi ra nước ngoài.
Có lẽ trong tương lai bọn họ không thể gặp mặt.
Bây giờ cô lại ước gặp mặt anh lần nữa, Lục Niệm vì suy nghĩ này mà lâm vào tình cảnh rối rắm. Nếu gặp lại nhau được nữa...
Nhưng lại không muốn liên hệ với Tần Tự.
Tâm trạng hôm nay của Minh ca rất tốt.
"Hôm nay anh mày đây muốn đi tham quan trường miễn phí." Hắn ta vén tay áo: "Nhãi ranh cậu thật sự có tiền đồ đó, về sau cậu làm công tác văn hoá nhỉ."
Tần Tự kéo tay áo sơmi đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay sạch sẽ trắng nõn nà, anh như đổ thau nước lạnh xuống, lạnh lùng nói: "Anh đi xem thu chi tháng này đi."
Minh ca: "......"
Mặt mày hắn ta xám xịt: "Vậy thì giảm nửa giá."
Hắn cũng là ông chủ mà...... sao lại không quyền lợi vậy.
Minh ca đã đóng cửa hàng từ sớm, nói là công nhân đang tổ chức liên hoan ở bên trong, thật ra thì bên trong chỉ có hắn ta, Tần Tự, Hoàng Mao và Tiểu Khuất mà thôi.
Bạch Hi bận hẹn hò nên đã đi khỏi đây lâu rồi.
Minh ca đến gần kệ rượu lấy một chai rượu vang đỏ, uống một hơi.
Chỉ là tiệc liên hoan của bọn họ có chút kì lạ, Minh ca uống rượu, Hoàng Mao ồn ào nói đói bụng, muốn pizza và cơm hộp với Tiểu Khuất. Tần Tự cũng khó có được uống với hắn một ít, nhưng cũng không nhiều lắm, chỉ một ly mà thôi.
Minh ca hỏi: "Cậu nghĩ kĩ nơi mà cậu sắp đến chưa?
Hoàng Mao đang ăn pizza, trong miệng đầy đến căng phồng: "Đương nhiên là phải nghĩ kĩ rồi, phải chọn nơi tốt nhất chứ."
Tiểu Khuất ôm bình rượu của hắn, đẩy mắt kính: "Đi Đế đô đi, nhưng mà giá vé bay rất mắc chắc lâu lâu mới có thể trở về đây một lần."
"Không tiền đồ." Anh Minh cười mắng, táng đầu cậu ta một cái: "Còn thiếu chút tiền này sao."
Hoàng Mao nói: "Đi chứ, chúng ta mở tiệc tạm biệt anh Tần nào."
Thiếu niên không giương mắt: "Không cần mở tiệc."
Minh ca: "...... Sao thế?"
Giọng nói bình đạm của anh vang lên: "Tôi không đi đâu cả."
Tất cả đều im lặng.
Miệng Hoàng Mao còn đang mở to, tay cầm pizza run cầm cập, miếng pizza hải sản rơi xuống hộp.
Một lúc lâu sau, Minh ca đứng lên nói: "Cậu muốn ở lại nơi này sao? Cậu cmn điên rồi hả?"
Tần Tự bình tĩnh nói: "Đối với tôi việc học Đại học không quan trọng."
Minh ca thiếu chút nữa bị đem ly rượu trong tay bóp nát: "Vậy thì đối với cậu cái gì là quan trọng nhất?"
Tần Tự ngước mắt: "Nhà tôi ở chỗ này, tôi đi rồi ai sẽ giúp anh xem sinh ý?"
Hắn có rất nhiều nhân mạch ở đây, bao gồm cả quán bar của Minh ca.
Mới vừa bắt đầu phát triển sự nghiệp, nếu đổi chỗ ở thì phải tốn công bắt đầu lại lần nữa, hơn nữa điều kiện của hai khu vực khác nhau hoàn toàn, nếu vậy thì khả năng hắn thất bại càng lớn. Anh khác với tất cả học sinh, nên lựa chọn trường học tất nhiên sẽ không giống nhau rồi.
Anh nói: "Tôi cũng đã nghĩ rất kĩ rồi."
Tuy rằng có vị trí khá thấp trong bảng xếp hạng phát triển, nhưng mà An Đại cũng không kém. Ở trung tâm cũng có một trường Đại học, anh cũng muốn phát triển sự nghiệp ở An Đại này, hắn cũng đã lên kế hoạch hết rồi, anh sẽ tập trung học hai năm Đại học ở đây rồi sau đó nhanh chóng tốt nghiệp.
Rất giống với tác phong hằng ngày của Tần Tự, quy hoạch thật sự nghiêm cẩn, một giọt nước cũng không để lọt.
Minh ca thì tức đến điên người.
"Cậu có biết mình đang nói cái gì không hả." Hắn ta rít gào lên: "Sao có thể như vậy được? Cả đời cậu chỉ có một cơ hội học Đại học thôi, sao lại không biết suy nghĩ như thế? Không phải là cậu chỉ mới 18 tuổi thôi sao? Không phải là 80 tuổi đâu, lo mà học hành đi, chạy đi kiếm tiền để làm gì?"
Hoàng Mao và Tiểu Khuất đứng kế bên run bần bật.
Tất nhiên Tần Tự sẽ không bị cơn tức giận của hắn làm ảnh hưởng đến, hắn nói: "Giống nhau."
Tính cách từ nhỏ của Tần Tự rất cố chấp, cố chấp đến mức nếu không đâm đến ngõ cụt thì không quay đầu lại, rất ít người có thể thuyết phục anh thay đổi suy nghĩ của mình.
Anh Minh quả thực tức giận đến muốn đi đánh anh một trận.
Nhưng mà thiếu niên này lại cao hơn hắn một cái đầu, vai rộng chân dài, Minh ca đánh không lại.
Hắn tức giận đến mức đôi mắt đỏ lên, xoay qua đá cái bàn.
Rõ ràng là một việc vui, sao cái thằng nhóc này lại bỗng nhiên khó hiểu như thế, hơn nữa lại không thể thay đổi suy nghĩ.
An Thành rốt cuộc có ma lực gì mà khiến anh bắt buộc ở lại.
Khi cơn giận đến đỉnh, trong đầu hắn chợt lóe lên, ngược lại bình tĩnh nói: "Cậu ở lại đây với Lục Niệm phải không?"
Thiếu niên lạnh lùng ngước mắt: "Liên quan gì đến cô ấy?"