Cầu ☆ 🙏🙏
Sau khi Lộc Niệm uống say, đặc biệt khó chơi.
Tuy đầu óc cô mơ hồ, nhưng xác thực nghĩ tới Tần Tự của nguyên tác, đúng như lời anh nói, mãi cho đến lúc sinh nhật 29 tuổi tự sát, không yêu đương, cũng không kết hôn, bên cạnh một người cũng không không có.
“Cả đời à……” Cô nói thầm, bổ sung một câu, “Không có người khác?”
Cô rũ mắt xuống, chậm rãi tới gần, dán tới môi ạn.
Trong phòng nhỏ hẹp, hai người dán gần nhau, độ ấm trên người Tần Tự rất cao, thật nóng, cô có thể nghe được tiếng tin đập dồn dập, căn bản không thể che giấu.
Giọng nói anh nghẹn lại, “…… Ừm.”
Cô đứng dậy, hôn hôn khóe mắt hồng nhạt đẹp đẽ, sau đó vừa lòng nhìn màu hồng đó lan ra, tuyến cằm anh căng chặt, hầu kết lăn lộn, rõ ràng là đang áp lực, nhưng lại không đẩy cô ra, hoặc nói mấy lời khiến cô tức chết.
Ngoài em, sẽ không có người khác.
Là một con sói bị thuần phục,
Môi cô cong cong, đầu óc choáng váng, nằm trong lòng ngực anh, ngửi hương vị, men say trên đầu, cô cảm thấy càng ngày càng mệt, cái ôm của nam sinh ấm áp rộng lớn, ngủ rất thoải mái.
Anh không động, cũng không tiến thêm một bước, lại không đẩy cô ra, không lâu sau, tay cô trực tiếp rũ xuống, chậm rãi cuộn thành một đoàn, dựa vào ngực anh, dần dần ngủ.
Giống như ngôi sao rơi vào lòng.
Anh ôm cô, thật lâu thật lâu, cũng không dám làm gì.
Một đêm qua hơn phân nửa, màn hình di động của anh bỗng nhiên phát sáng.
Là một tin nhắn không tên được một dãy số gửi tới, chỉ có năm chữ, “Có manh mối, nhanh đáp.”
Anh trầm mặc, nhìn về phía cô.
Gò má bị đè đến trắng hồng, an ổn thơm ngọt, ở bên cạnh ạn, giơ tay là có thể với tới.
Ngón tay anh chậm rãi mơn trớn gò má cô, lực độ thật ôn nhu, Lộc Niệm một chút cũng không phản kháng, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, thậm chí gò má còn cọ cọ.
Đầu ngón tay một trận tê dại.
Anh muốn thu động tác lại, ngủ mơ, cô bất mãn lẩm bẩm một tiếng, gối tay anh, cọ cọ.
Tâm địa Tần Tư cơ hồ không dậy nổi, thậm chí còn nghĩ, cứ như vậy, anh nguyện ý đánh mất tôn nghiêm ở cạnh cô, cả một đời.
Bắt đầu từ khi còn nhỏ, vẫn luôn như thế.
Minh ca nghe thấy tiếng động, đẩy cửa vào, nhìn anh, “Hiện tại phải đi?”
Đã hơn nửa đêm.
“Niệm Niệm đâu.”
Anh đáp, “Đang ngủ.”
“Ngày mai lúc dậy đưa cô ấy thuốc giải rượu.” Anh nói, “Về phía nhà cô ấy, tôi gọi người hỗ trợ che dấu, nhưng mà, trước giữa trưa, phải đưa cô ấy về nhà.”
Minh ca, “?”
“Chỉ có thế?” Hắn nói, “Cậu không tính nói với em ấy chút lời khác? Nói em ấy ý nghĩ gì từ từ kể cho cậu.”
Tần Tự trầm mặc.
Anh cũng không có tư cách nói với cô cái gì, muốn cô chờ mình, loại lời này thật xa xỉ.
Anh cũng khong có thói quen hứa hẹn.
Cũng may quan hệ của bọn họ còn chưa bắt đầu cái gì,
Minh ca hỏi, “Vậy không có gì muốn nói à, chờ khi trở lại, cậu lại theo đuổi em ấy? Nếu như lúc đó Niệm Niệm có bạn trai, không thích cậu nữa thì làm sao?”
Anh, “……”
Ngón tay nắm hành lý dừng một chút, khớp xương có chút trắng bệch, “Tùy, tôi sẽ không can thiệp.”
Minh ca châm chọc, “Phi, còn không can thiệp? Cậu cho rằng tôi không biết cậu là loại người nào hả? Có thể nhìn em ấy cùng người khác ở bên nhau sao?”
Hắn biết Tần Tự khi anh còn nhỏ, cũng biết anh là người thế nào.
Giống như sói con, miếng mồi theo dõi tuyệt đối không buông bỏ, thói quen ngủ đông và nhẫn nại, dục vọng chiếm hữu mạnh quá mức, thủ đoạn cực đoan, chỉ cần có thể đạt mục đích, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tính cách đó đã ngấm vào xương cốt, có phải hay không.
Nhưng mà những thứ này, anh lại không dùng trên Lộc Niệm, cũng chưa từng ở trước mặt cô lộ ra một mặt nào.
Chỉ có ở chuyện của Lộc Niệm, Minh ca mới không biết vì sao anh lại có thể nhẫn nại như vậy.
“Bằng không cậu bớt chút thời gian về thăm em ấy.” Giọng Minh ca chậm lại, “Anh đây thật sự không hiểu, sao lại không nói rõ ràng nếu không cũng chả tới nông nỗi này.”
“Tôi sợ mình không đi được.” Anh bình tĩnh nói.
“Hoặc.” Anh nói, “Sợ mình sẽ huỷ hoại cô ấy.”
Nếu hiện tại bọn họ thật sự ở bên nhau, có thể chịu áp lực, thậm chí phải lén lút, còn nhận khiển trách, hiện giờ anh không có đủ năng lực để an bài thỏa đáng tất cả.
Anh thì không sao cả, nhưng Lộc Niệm…… anh không muốn cô phải chịu loại áp lực này.
Hoặc là nói, anh không muốn thừa nhận nội tâm mình đang sợ hãi.
Nếu Lộc Niệm thật sự ở bên anh, cuối cùng, cô sẽ phát hiện đây chỉ là món đồ chơi mẻ, hoặc không chịu nổi áp lực từ Lục Chấp Hoành, muốn chia tay, hay phát hiện mặt bất kham của anh, tự mình muốn rời đi,
Anh không biết bản thân lúc đó, sẽ làm ra loại chuyện không thể khống chế gì.
Bên ngoài mưa nhỏ.
Bóng dáng ạn biến mất.
Cơn buồn ngủ của Minh ca hoàn toàn tiêu tán.
Từ tủ đông lấy bia ra, mở nắp, ngưỡng cổ rót.
“Một tên điên.” Hắn nhìn trời mưa bên ngoài, lẩm bẩm nói, “Thêm một đứa ngốc.”
*
Ngày hôm sau, Lộc Niệm bị điện thoại gọi tỉnh, vừa thấy, đã là 10 giờ sáng, là Minh ca.
Ký ức chậm rãi hồi phục.
Cô nhìn xung quanh, quần áo trên người chỉnh tề, chăn cũng đắp ổn, cũng không phát sinh cái gì.
Lộc Niệm ngơ ngác.
“Tần Tự đâu?” Cô hỏi.
Cô nhớ tới đêm qua, đầu óc thình thịch đau, nhưng mà, không hoàn toàn quên sạch.
Cô vẫn nhớ rõ, chính mình hỏi Tần Tự vấn đề kia, cùng với câu trả lời của anh.
“Đi rồi.” Minh ca căng da đầu.
Nói thật, hắn có chút sợ Lộc Niệm không tiếp thu được sự thật này, khóc hoặc nháo lên.
Nhưng Lộc Niệm bình tĩnh gật gật đầu, cái gì cũng không nói.
Cô không biết hôm qua tính là gì.
Có coi như thổ lộ không?
Nhưng mà, bọn họ cái gì cũng không nói, thậm chí, một cái hôn cũng không có.
Trong lòng Lộc Niệm bình tĩnh đến kỳ diệu.
Ăn xong bữa sáng Minh ca chuẩn bị, cô hỏi, “Anh ấy còn về không?”
Minh ca điên cuồng gật đầu, “Nhất định về.”
Hắn muốn nói thêm mấy lời, lại nghẹn trứ lại, chỉ sợ Lộc Niệm hỏi hắn, vậy Tần Tự khi nào mới về.
Kết quả Lộc Niệm cũng không hỏi lại.
Cô ăn xong bữa sáng, cảm ơn Minh ca, bình tĩnh rời đi,
Tất cả đều thuận lý thành chương.
Nguyện vọng đại học của Lộc Niệm đều do Lục Chấp Hoành điền, mấy cái đều là ngành kinh tế, cuối cùng, Lộc Niệm thuận tay bỏ thêm một hệ văn học.
Không ngờ, cuối cùng bởi vì điểm thi không trúng nguyện vọng một, cô trực tiếp lật tẩy ghi hệ văn.
Lục Chấp Hoành vì việc này thực sự tức giận.
Nhưng trong khoảng thời gian này ông cũng thỏa thuê đắc ý, mãn nguyện chuẩn bị một đối tác lớn, bởi vậy cũng không so đo quá mức, chỉ kêu Lộc Niệm học thêm một ngành chuyên nghiệp.
Dù sao, đối với Lộc Niệm, ông cũng cũng không trông cậy cô học thành kế thừa gia nghiệp, chỉ theo thói quen tính xử lý mà thôi.
Triệu Nhã Nguyên trúng tuyển An Công, một trường đại học không tồi, An Đại và An Công Đại ở gần, cậu thường xuyên chạy tới An đại tìm cô.
Lộc Niệm thật ra cảm thấy, lấy thành tích nát nhừ lúc trước của Triệu Nhã Nguyên, sau một năm tiến bộ đến trình độ này, có thể coi như kỳ tích.
Khai giảng không lâu, Triệu Nhã Nguyên gọi điện thoại cho cô, “Bà đã đồng ý tới đây.”
Lộc Niệm biết, trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn cố gắng thu xếp.
Ánh mắt Lộc Niệm sáng lên, “Vậy thật tốt quá, tiểu Thu đâu.”
Triệu Nhã Nguyên dừng một chút, “Thu Lịch, cậu còn không biết à…… cậu ta hẳn trở thành bạn học với cậu rồi.”
Lộc Niệm, “Gì?”
Cô cả kinh suýt đáp điện thoại.
Không phải Thu Lịch kháng cự tới An Thành sao? Thế nhưng lại báo danh đại học An Thành?
“Thành tích Thu Lịch rất tốt.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Cũng vì muốn bồi bà, chỉ có thể tới đây.”
Thu Lan cần trị liệu lâu dài, Thu Lịch không yên lòng, Triệu Nhã Nguyên nói người Triệu gia có thể phụ trách toàn tri phí, cuối cùng, Thu Lịch vẫn lựa chọn cũng lại An Thành cùng bà.
Lục Chấp Hoành chắc cũng hoàn toàn tiếp nhận Lục Trác đã chết.
Cũng không tìm kiếm.
Người lớn cùng với bộ dáng khi còn nhỏ bộ, rốt cuộc biến hóa rất lớn, thậm chí có đứng trước mặt Lục Chấp Hoành, khả năng còn không nhận ra.
Cho nên Triệu Nhã Nguyên cảm thấy, cũng không cần phải lo lắng quá mức.
Lộc Niệm ở phòng bệnh gặp được Thu Lịch.
Thiếu niên mặc một cái áo lông màu trắng rộng rãi, bả vai có chút đơn bạc, ngồi trên ghế, an tĩnh gọt một quả táo, bên cạnh chính là giường bệnh của Thu Lan.
Vầng sáng cuối thu dừng trên sườn mặt cậu, hiện ra một hình dáng ôn nhu sạch sẽ.
Lộc Niệm cẩn thận đóng cửa lại, tận lực không cho để mình phát ra bất cứ âm thanh dư thừa nào.
“Tiểu Thu, tiểu Thu, tiểu Thu.” người trên giường hình như bị bóng đè, đôi tay khô gầy múa may trong không trung, giọng nói run rẩy, “Mau đến chỗ bà.”
Bước chân Lộc Niệm dừng lại, bị một màn quái dị này làm lông tơ dựng đứng.
Thiếu niên buông quả táo xuống, ngựa quen đường cũ nắm lấy tay bà, ôn nhu nói, “Bà, con ở đây.”
Qua vài phút, rốt cuộc bình ổn.
Lộc Niệm buông rổ quá, nhấp chặt môi, “…… Trách không được, cậu nhất định phải tới chăm bà.”
“Bà vừa nãy không phải kêu em.” Thu Lịch cười ôn hòa.
Lộc Niệm ngây dại.
Từ rất lâu rất lâu trước kia, bà có người cháu ruột, tên Thu Lịch.
“Em là thế thân của cậu ấy.” Thu Lịch nói, “Cái tên này, cũng không thuộc về em.”
Chỉ là một loại giọng điệu trần thuật, Lộc Niệm nghe được tâm như bị nắm lên.
Cho đến bây giờ, cô còn không biết tết thật của Thu Lịch, cái tên thật hoàn toàn bị lau sạch.
“A Trác.” Cậu nói, “Lúc ấy, mọi người đều gọi như vậy.”
“A Trác……” Lộc Niệm lẩm bẩm nói.
Không biết bao nhiêu năm chưa được nghe cái xưng hô này, từ miệng cô kêu ra, có chút cảm giác kỳ diệu.
“Vẫn gọi tiểu Thu đi.” Thiếu niên cười nhợt nhạt, “Nghe quen rồi.”
Cô không biết có thể nói cái gì, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Niệm Niệm, em có thể ôm chị một cái không?” Cậu nhẹ giọng hỏi.
Lộc Niệm gật đầu.
Thu Lịch ôm cô vào ngực, rũ đầu, cái trán dán ở cổ cô, tóc cậu thực mềm, mang theo hương thuốc, Lộc Niệm cảm nhận được độ nóng trên người, “Có phải phát sốt rồi không?”
“Không có.” Cậi nhắm hai mắt, “Quá mệt mỏi.”
Lộc Niệm sờ sờ tóc đen, “Tôi cảm thấy mình lớn hơn cậu.”
Thu Lịch cong mắt, “Niệm Niệm.”
“…… nên gọi chị đi.” Lộc Niệm nói.
“Em không thích Lục gia.” Thu Lịch nói, “Cũng không muốn trở về.”
“Niệm Niệm.” Cậu nói, “Về sau chị cùng em về Nam Kiều, hoặc là cùng tới một địa phương khác……”
Giọng nói càng lúc càng nhỏ……
Không lâu, hoàn toàn ngủ say.
Triệu Nhã Nguyên cùng bác sĩ nói chuyện xong, đẩy cửa vào, đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Thu Lịch ngủ rồi, lông mi thật dài buông xuống, góc nghiêng có vẻ mềm mại, Lộc Niệm để cậu gối vai mình, cúi đầu xem một quyển sách.
“Chậc.” Triệu Nhã Nguyên nói.
Quả nhiên, bản lĩnh dính người của cậu rõ ràng được học từ chỗ Thu Lịch.
Triệu Nhã Nguyên nói, “Trong thời gian này chắc quá mệt mỏi.”
Một đường mang Thu Lan tới đây, làm thủ tục nằm viện, tuy Triệu Nhã Nguyên có thể hỗ trợ, cũng kêu hộ công, nhưng rốt cuộc chi tiết đều cần Thu Lịch tới làm.
Bởi vì rời Nam Kiều, tinh thần Thu Lan không phải quá ổn định, cần người trấn an.
Thu Lịch cũng đủ kiên nhẫn, nhưng mà, ngày thường ngoài xử lý những việc này, cậu còn phải tới trường học đi học, cũng may năng lữ gánh vác của Thu Lịch rất mạnh, kịp ứng phó.
Áp lực rinh thần cũng rất lớn, Triệu Nhã Nguyên biết, chỉ là không nói ra mà thôi.
Lộc Niệm, “Về sau tớ sẽ thuờng tới.”
Cô không có động, xoa xoa tóc tiểu Thu.
Cô cảm thấy, muốn đối tốt với Thu Lịch, trước tin phải bồi bổ.
Hiện tại chỉ còn một người thân duy nhất.
Sau khi Lộc Niệm rời đi, Triệu Nhã Nguyên ở lại chốc lát, cậu đóng cửa phòng bệnh, hỏi, “Chuyện trước kia, cậu không tính nói?”
Thu Lịch, “Chị ấy đã biết, cũng không còn ý nghĩa gì.”
“Theo đạo lý, tôi vốn chẳng sống không được bao lâu.” Thu Lịch nói, “Chỉ vì Nam Kiều, cuối cùng mới sống tiếp.”
Bởi vì ở Nam Kiều, có sơn thủy tốt, không có gánh nặng sinh hoạt, thế nhưng kỳ tích sống tới18 tuổi.
“Hơn nữa, tôi không còn là Lục Trác.” Cậu nói, “Lục Trác sớm đã chết.”
“Tình huống hiện tại của Lục gia rất phức tạp.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Nếu Lục Chấp Hoành biết chuyện của cậu, nhất định trăm phần trăm sẽ mang cậu về.”
Thu Lịch nói, “Vậy ở trong cái thân phận này là được.”
Lục Trác đã là người chết, cho dù trên pháp luật hay là hiện thực, cậu cơ hồ đã biến mất trong trí nhớ của mọi người, nhiều năm qua đi như vậy, mọi người không hề nhớ rõ, cũng không có ai lại đàm luận.
Triệu Nhã Nguyên, “Ở chỗ tôi, cậu vẫn luôn là Thu Lịch.”
Hai người sóng vai đi qua hành lang, ánh sáng đầu thu đáp xuống.
Cậu bỗng nhiên nói, “Có đôi khi suy nghĩ, có phải nên cảm ơn việc ngoài ý muốn đó không.”
Bước chân Triệu Nhã Nguyên dừng lại, “Điên à?”
Thu Lịch lắc đầu, “Giải phóng khỏi Lục gia, quen cậu, hiện tại, còn có chị.”
Về sau có một cái sinh hoạt bình phàm, so với làm con chim trong cái lồng hoàng kim kia cả đời, cậu càng thích hiện tại.
Triệu Nhã Nguyên, “Tôi không hiểu nổi cậu, nhưng mà tùy cậu đi, chuyện mình thì tự mình xử lý.”
Cậu đột nhiên hỏi, “Tiểu Thu, vậy cậu cảm thấy, về sau tôi làm anh rẻ cậu, thấy thế nào?”
Thu Lịch, “……”
Triệu Nhã Nguyên nhún vai, “Không có nói giỡn, tôi đúng thật muốn làm anh rể cậu.”
Thu Lịch mỉm cười, “Cậu ngày thường quan tâm Niệm Niệm sao, biết nấu cơm chiếu cố chị ấy sao? Sự nghiệp học tập hiện tại thế nào, tính tình hỗn láo còn nhỏ thu hồi chưa, cậu xác định sẽ không đối với Niệm Niệm như vậy?”
Triệu Nhã Nguyên, “……”
Tỷ khống*, không thể trêu vào.
(P/s: hiểu nhanh lẹ là cuồng chị gái.)
*
Cuộc sống đại học của Lộc Niệm rất bình đạm, rốt cuộc, đều ở một cái thành thị, chỉ là từ chỗ này, dịch tới chỗ khác mà thôi,
Nhưng mà, ngẫu nhiên cũng gặp mấy người có chút kỳ kỳ quái quái.
Năm nhất học kỳ 2, đêm khuya máy tianh Lộc Niệm bị hỏng, hình như bị virus xâm nhập, mà cuối kỳ cô phải nhanh chóng viết luận văn vội, vội dùng di động gửi đơn cho một dịch vụ.
Vốn cho rằng không có ai nhận, không ngờ, rất nhanh đã có kí hiệu nhận đơn, địa điểm giao phó ngay dưới ký túc xá.
Lộc Niệm do dự, vẫn là vác máy tính xuống lầu.
Không ngờ, dưới ký túc xá không phải nhân viên Duy Tu, là một thiếu niên cùng cô không kém cũng không lớn.
Cậu ta mang túi máy tính, một mặt trẻ con non nớt, nhìn không ra tuổi, đôi mắt lại đen, tóc có chút dài, xõa ra phá lệ mềm mại, tuy rằng khá lộn xộn.
“Tận tình vì ngài cung cấp phục vụ.” Cậu ta nhận máy tính.
Hai người ngồi ở quán cà phê 24h gần trường học, Lộc Niệm nhìn cậu ta nhanh nhẹn đùa nghịch máy tính cô, nhịn không được hỏi, “Tôi cho rằng các người ngừng kinh doanh, rốt cuộc đều đã trễ thế này…… Các người cũng thật vất vả.”
Nhìn cùng không lớn hơn cô lắm, đã trễ thế này…… Còn phải ra ngoài làm công, cô đều muốn tăng thêm phí phục vụ.
Phương Đăng giúp cô diệt virus, thuận tiện tối ưu hóa máy tính từ đầu tới cuối, “Phục vụ 24 giờ, tùy kêu tùy đến.”
Lộc Niệm, “Ồ?”
“Tôi tên Phương Đăng, ngành máy tính, so với cô hơn một tuổi, xem như sư huynh.” Thiếu niên đóng máy tính lại, hướng cô vươn tay, tựa hồ muốn bắt, nhưng không chờ Lộc Niệm duỗi tay tới, anh ta nhanh chóng rụt về.
Cậu ta cười, lộ ra răng nanh nhòn nhọn, một gương mặt trẻ con phá lệ đáng yêu, “Có yêu cầu gì, đều có thể tìm tôi hỗ trợ, di động máy tính xảy ra vấn đề, phần mềm không an toàn, muốn giám sát……”
Lộc Niệm, “?”
Phương Đăng vội dừng miệng.
“Là thật.” Phương Đăng nói, “Tận tình vì ngài cung cấp phục vụ, tùy lúc nào, tùy chỗ nghe lệnh, làm cái gì cũng được.”
Hiện tại lão đại điều hành công ty rất thuận lợi, Phương Đăng cũng xuôi gió xuôi nước, càng cảm thấy mình không đồng hành sai người.
Nhưng mà cậu còn có nhiệm vụ quan trọng, ngày thường ở trường học, chăm sóc cô cho tốt, có cái gì ngoài ý muốn phải thông báo cho anh.
Tuy rằng Lộc Niệm cần hỗ trợ rất ít, cơ bản không cần sử dụng đến.
Đến nỗi, Tần Tự không giao việc khác.
Phương Đăng còn cảm thấy mình thật tích cực, chú ý bát quái khắp nơi ( con đường chính quy, Phương Đăng đặc chú)
Lộc Niệm đúng là không tìm bạn trai.
Cậu vui rạo rực nghĩ, lão đại sắp tốt nghiệp, công ty lại thuận lợi, bên Lục Chấp Hoành cũng tiến hành an ổn.
Đến lúc đó, sau khi giải quyết tất cả, hoàn mỹ.
Lộc Niệm nhìn thần sắc cậu ta liên tục thay đổi, “……”
Cô cảm thấy người này thật không tồi, nhưng mà có điểm kỳ quái.
Mấy năm nay Lộc Niệm không ngừng phác thảo, tài nguyên dạy học ở An Đại thực phong phú, Lộc Niệm đăng ký một lớp vẽ tranh, trình độ so với lúc trước tiến bộ không ít.
Quan hệ hợp tác với《 Tinh Kích》 cơ bản đã ổn định.
Chỉ dựa vào việc học vẽ và nộp nhiều bản thảo, một tháng bình quân hiện tại Lộc Niệm cũng có thể thu vào một hai vạn, tuy rằng trở thành đại tiểu thư đã lâu, nhưng cô không tiêu nhiều tiền lắm, ngoài mua thuốc màu và dụng cụ vẽ không keo kiệt ra, đối với hàng xa xỉ cũng không có hứng thú gì, nhiều nhất là cùng bạn bè đi ăn ngon thì tiêu nhiều chút.
Sau khi thân thiết với bạn cùng phòng, biết thân phận cô, bọn họ đều nói cô là đại tiểu thư bình dân nhất họ từng gặp.
Cho nên trên cơ bản, tự nuôi sống mình hoàn toàn không thành vấn đề, mấy năm nay cô còn tích lũy một ít tiền tiết kiệm.
Bí mật xem tiểu kim khố cá nhân, càng ngày càng nhiều.
Sau khi học đại học, sinh hoạt tự do một chút, đặc biệt là lên đại nhị,(lớp 11)
Hiện tại càng ngày càng ít thấy Lục Chấp Hoành ở nhà, có đôi khi gặp ông nôn nóng gọi điện thoại, đi qua hành lang, giọng nói còn không thu liễm, cũng không che giấu sự nóng nảy.
Khả năng là sắp tới bước ngoặt.
Lộc Niệm nhớ rõ, Lục thị từ thịnh chuyển suy, khi đó có một giai đoạn quan trọng, cũng là tình tiết không thể thiếu, Tần Tự cuối cùng cũng khống chế Lục gia.
Qua lâu như vậy, ký ức về nguyên tác đã sắp mơ hồ, lại không nhớ rõ thời gian cụ thể.
Chỉ nhớ, mượn sự kiện Lục thị gặp nguy, anh chỉ chưa tới một năm, liền hoàn toàn nắm giữ quyền hành Lục thị.
Kéo Lục thị đang trên bờ phá sản lại, hơn nữa so với lúc trước càng thêm lớn mạnh, khi ấy cho dù là Tô Thanh Du và Triệu Thính Nguyên kết hôn, ở bên nhau, cũng không động nổi Tần Tự.
Chẳng qua, bởi vì anh đột nhiên chết, Lục thị mới suy sụp.
Thậm chí ngay cả nguyên nhân chết còn không rõ ràng, chỉ suy đoán đại khái là tự sát.
Cô hoàn toàn không biết, lúc này rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.
Hiện tại cô cơ bản không liên hệ với Tần Tự, cũng không biết anh đang làm gì, nghe đám Minh ca nói, mấy năm nay anh không trở về An Thành.
Chẳng qua, đôi khi đêm khuya mơ về, thường xuyên nghĩ đến anh, vẫn là bộ dáng thiếu niên, hai người bọn họ đi đêm về nhà, ngang qua một cái ngõ đầy đom đóm.
“Niệm Niệm, Triệu sư huynh tới tìm cậu.” Đinh Oánh mới từ dưới lầu đi lên, khẽ meo meo nói với Lộc Niệm.
“Triệu sư huynh theo đuổi đã lâu, có phải không.” Hứa Mộng Dao hỏi.
“Triệu sư huynh lớn lên soái, tính cách ôn nhu, gia thế lại khủng.” Đinh Oánh tiếp, “Niệm Niệm, không bằng đáp ứng ảnh đi.”
Quả nhiên là Triệu Thính Nguyên, mắt Lộc Niệm nhìn tin nhắn, rất bất đắc dĩ.
Cô không biết Triệu Thính Nguyên có ý tứ gì.
Trong khoảng thời gian này tần suất còn xem như giảm xuống, lúc trước có đoạn thời gian, cứ cách một ngày, sẽ đi tìm cô một lần.
Nhưng mà, nếu như có ý tứ đó với cô, Triệu Thính Nguyên lại chưa từng biểu hiện ra, cô cự tuyệt, có phải cũng quá lớn mặt hay không.
Chỉ có thể tận lực lãnh đạm.
Cho dù như vậy, cũng phải khống chế chừng mực, rốt cuộc còn xem mặt mũi nhà Triệu Nhã Nguyên.
Dù gì bọn họ cũng là anh em tình thâm.
Hơn nữa, Lục Dương không có việc gì là lại ở bên tai nói Triệu Thính Nguyên tốt thế nào, hơn nữa thường thường, còn mời anh ta (Thính Nguyên) tới Lục gia ăn cơm, làm Lộc Niệm thực không thoải mái.
Rốt cuộc, đó là nhà cô, không phải nhà Lục Dương.
Lục Dương hiện tại đã chính thức gia nhập Lục thị, vị trí hình như còn không nhỏ, trong khoảng thời gian này Lục Chấp Hoành rất bận, hắn càng thêm coi mình là chủ nhân Lục thị.
Triệu Thính Nguyên quả nhiên chờ dưới lầu, hỏi cô, “Niệm Niệm, tối nay anh không có tiết học, xem thời khoá biểu của em không có, muốn cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm không? Nhà hàng anh đã định xong.”
Lộc Niệm lắc đầu, “Tối nay em còn thảo luận tiểu tổ.”
Triệu Thính Nguyên, “Thế, đổi thành ngày mai?”
“Anh Thính Nguyên.” Lộc Niệm cắn môi, “Trong khoảng thời gian này em không rảnh,”
Tươi cười trên mặt Triệu Thính Nguyên vẫn không đổi, “Các em ở lớp dưới cuối kỳ đúng là rất bận, bằng không sửa đến lúc sau? Chờ em thi cuối kỳ xong?”
Lộc Niệm trầm mặc không nói.
Cô cảm thấy ý tứ mình, đã quá rõ ràng.
Triệu Thính Nguyên ôn hòa nói, “Anh có thể cho em thời gian, nhưng mà, cũng hy vọng em cho anh một cơ hội, từ lúc chúng ta quen biết.” Hắn bất đắc dĩ cười, “Em hình như có chút bài xích anh.”
Lộc Niệm lắc đầu, “…… Không có.”
Triệu Thính Nguyên chậm rãi nói, “Hay là, em muốn tìm Nhã Nguyên? Anh nghe nói, các em mua phòng ở bên ngoài?”
Kỳ thật đó là phòng Thu Lịch sống, bởi vì phải ở lại An Thành lâu để chăm sóc Thu Lan ở bệnh viện phụ cận, ngày thường không có việc gì Lộc Niệm sẽ cùng Triệu Nhã Nguyên qua đó.
Sắc mặt Lộc Niệm không quá đẹp, “Anh phái người điều tra tôi?”
Triệu Thính Nguyên nói, “Nhã Nguyên là em trai anh, anh đương nhiên phải thực hiện chức trách của anh trai.”
Hắn nói, “Nếu thật sự thích Nhã Nguyên, cũng được, anh sẽ chủ động rời khỏi.”
“Nhưng gần đây anh nghe nói Lục thị cũng không phải thái bình.” Triệu Thính Nguyên chậm rãi nói, ý vị thâm trường, “Nếu thật muốn kết giao với Nhã Nguyên, tốt nhất nhân lúc còn sớm.”
Lộc Niệm hoàn toàn bị lời này chọc giận.
“Hiện tại tôi không muốn yêu đương.” Lộc Niệm cười lạnh, “Chuyện Lục thị cũng không phiền anh quan tâm, Nhã Nguyên với tôi là bạn tốt, anh là anh trai cậu ấy, hy vọng ra ngoài đừng truyền bá mấy lời chửi bới chúng tôi.”
Cuộc đối thoại lúc này, cực kỳ không thoải mái, cơ hồ đã xé rách mặt.
Ban đêm Lục Chấp Hoành lại trở về nhà, sắc mặt ông không quá tốt, hỏi Lộc Niệm, “Con cãi nhau với Thính Nguyên?”
Lộc Niệm kinh ngạc, không ngờ ông lại biết nhanh như vậy, hơn nữa còn là chuyện này.
“Nhà chúng ta hợp tác với Triệu gia.” Lục Chấp Hoành nôn nóng nói, “Hiện tại đã tiến hành đến thời kỳ mấu chốt, con cãi nhau với Thính Nguyên làm gì?”
Sắc mặt ông rất khó xem, “Ba cũng nói thẳng với con cũng, về sau, con phải gả tới Triệu gia, anh hay em có thể tự mình chọn, nhưng mà hiện tại nháo với Thính Nguyên, vậy chỉ có thể là Nhã Nguyên.”
Lộc Niệm khó tin vào tai mình, “Ba, kết hôn là chuyện cả đời, Nhã Nguyên không nhất định thích con, cảm tình của con đối với cậu ấy cũng không phải loại đó, chẳng lẽ chỉ vì công ty trong nhà cần mà kết hôn?”
“Chỉ cần chán ghét nhau là được.” Lục Chấp Hoành nói, “Cảm tình cũng có thể bồi dưỡng ra.”
Ông không kiên nhẫn nói, “Ba đã cho các con rất nhiều thời gian ở chung.”
“Lúc con ở cao trung, mỗi lần tới Triệu gia đều là ba cho phép.” Lục Chấp Hoành nói, “Con cũng không phải nhỏ dại gì, chuyện phải học, phân ưu cho cha mẹ, hơn nữa Nhã Nguyên có chỗ nào không tốt? Con đừng có nói mấy lời trẻ con.”
Lộc Niệm hoàn toàn không tiêu hóa nổi sự thật này, tam quan đã bị chấn nát.
Cô nhớ tới rất nhiều chi tiết, ở nhà Triệu gia đặc biệt ưu đãi, cha mẹ Triệu gia tới nhà gặp mặt, ngày lễ ngày tết mang quà quý tới, Triệu Thính Nguyên ngày ngày dò hỏi.
Thì ra tất cả đều vì chuyện này? Có phải Triệu Thính Nguyên Triệu Nhã Nguyên đều biết? Chỉ có một mình cô giống như đứa ngốc chẳng hay biết gì.
Lục Chấp Hoành đã hoàn toàn xé rách mặt, không quan tâm, “Miêu Miêu, cô xem tiểu thư, để con bé ở tại đây ngẫm kĩ lại.”
Miêu Miêu căng da đầu, “Vâng.”
Tối hôm nay phá lệ dài.
Di động của Lộc Niệm bị cầm đi, ngốc mình cuộn tròn trong phòng ngủ, đầu óc đã loạn thành một đoàn.
Lục Chấp Hoành đã rời đi.
Nhưng điều cô không nghĩ tới chính là, tới nửa đêm, cô bị tiếng còi cảnh sát làm tỉnh.
Trong viện Lục gia, lần đầu tiên có nhiều xe cảnh sát như vậy.
“Nghi ngờ Lục thị kinh doanh liên quan tới tội tài chính, tất cả đều bị bắt.” Cảnh sát cao lớn đi tới đưa giấy chứng nhận ra, “Lục Chấp Hoành là đại diện, yêu cầu đi theo phối hợp điều tra.”
Người Lục trạch từ trên xuống dưới đều bừng tỉnh.
Sắc mặt Lục Chấp Hoành rất khó coi, miễn cưỡng duy trì một tia thể diện cuối cùng, theo xe cảnh sát.
Ngày hôm sau, tin tức truyền ra, cổ phiếu Lục thị sụt giảm.
Thẻ tín dụng vô hạn Lục Chấp Hoành cho cô, cùng đám thẻ ngân hàng thuộc sở hữu của Lục Chấp Hoành đều bị đóng băng, thậm chí bao gồm Lộc Niệm, thẻ ngân hàng ông thường xuyên chuyển khoản cho cô cũng tạm thời không dùng được.
Ngày này, rốt cuộc đã tới.
Cả người Lộc Niệm vẫn còn ở trạng thái hoảng hốt.
Số tiền cô vẽ tranh tích trữ, muốn nuôi sống bản thân thì không thành vấn đề, nhưng mà tiểu Thu…… thân thể không tốt, Lộc Niệm sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa, về sau muốn mang cậu rời khỏi Lục gia bôn ba, Lộc Niệm vẫn luôn nỗ lực tiết kiệm tiền.
Cô không lường trước, tất cả mọi thứ thế nhưng đến nhanh như vậy.
Tất cả tựa hồ đều phát triển theo cốt truyện.
Ngày hôm sau, Lục Chấp Hoành không trở về.
Hà Điềm về nhà mẹ đẻ trước, mang toàn bộ trang sức quý báu của mình đi.
Toàn bộ Lục thị loạn thành một đoàn, Lộc Niệm nhìn thấy tin nhà mình trên mạng, nhìn xuống bình luận chửi rủa phía dưới, trong lòng càng xem càng loạn.
Cô nhớ rõ, trong truyện gốc, Tần Tự vì báo thù lúc này tiếp quản Lục thị, cuối cùng thuận lợi vượt qua nguy cơ.
Nhưng hiện tại, rốt cuộc Tần Tự đang ở đâu, đang làm gì, thậm chí còn không biết.
Anh như bốc hơi khỏi nhân gian, bạn đại học nói, anh đã sớm học xong rồi tốt nghiệp.
Chỉ lấy giao tình đơn bạc của bọn họ, không tính là thông báo, cùng với một nụ hôn ngoài ý muốn, Tần Tự sẽ đồng ý trở về giúp cô?
Ngày thứ ba, Lục Chấp Hoành ra khỏi sở cảnh sát, theo đó bệnh tim tái phát, trực tiếp vào bệnh viện, thậm chí còn không về nhà.
Lộc Niệm tới bệnh viện, nhìn thấy gương mặt trắng bệch tiều tụy của Lục Chấp Hoành.
Cô chán ghét Lục Chấp Hoành, một lòng chỉ muốn thoát khỏi ông ta, nhưng mà, tình huống phát triển tới hiện tại, cô phát hiện mình căn bản không thể hào hứng.
Cô không dám nói những việc này ra ngoài, đặc biệt là Thu Lịch, rối rắm vạn phần.
Môi Lục Chấp Hoành giật giật, “Đi liên hệ với người Triệu gia…… Nhã Nguyên……”
Hơi thở ông mong manh, Lộc Niệm miễn cưỡng nghe rõ, trong lòng phá lệ khó chịu.
Tình huống bây giờ đi tìm người Triệu gia, lập trường của cô là cái gì?
Di động lúc này vang lên, Lộc Niệm nhìn tới tên họ.
Triệu Nhã Nguyên.
Lộc Niệm cầm di động, không biết có nên nhận hay không, cô nhớ tới lời Lục Chấp Hoành ba ngày trước, kêu cô gả cho Triệu Nhã Nguyên, nhận tiền quyền nhà bọn họ, giúp Lục thị vượt qua nguy cơ.
Thậm chí đến bây giờ, vẫn không từ bỏ ý tưởng này.
Cô không biết nên nói chuyện này với Triệu Nhã Nguyên thế nào.
Điện thoại truyền tới âm thanh.
Bên kia là giọng nói thật quen thuộc, cậu lời ít mà ý nhiều hỏi, “Ba cậu hiện tại thế nào?”
Lộc Niệm, “Không ổn lắm…… ông ấy luôn nhọc lòng chuyện công ty, chỉ muốn trở về, nhưng bác sĩ nói, ít nhất phải nằm viện một tháng, điều tra còn chưa kết thúc……”
Nước mắt cô được kìm lại, không hề rơi xuống.
Cô không biết vì sao Triệu Nhã Nguyên lúc này lại vừa khéo gọi điện thoại tới đây, rốt cuộc vẫn nói, “NhãNnguyên, nếu ba tớ mấy ngày nay có tìm cậu hoặc người nhà cậu, nói mấy lời nào đó kỳ quái, cậu đừng tưởng thật, cự tuyệt hết đi.”
Triệu Nhã Nguyên cau mày.
“Cậu nói đến chuyện đính hôn phải không?” Cậu dứt khoát hỏi.
Lộc Niệm ngây người.
“Không liên quan tới nhà tôi đâu.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Tôi vẫn luôn rất thích cậu.”
Nước mắt Lộc Niệm chưa rơi, hoàn toàn sửng sốt.
Triệu Nhã Nguyên từng nói mấy lời này với cô, Lộc Niệm biết tính cách cậu, cho nên dứt khoát cho đó là lời nói đùa.
Triệu Nhã Nguyên lại nói, “Nếu chúng ta chấp nhận tất cả, về sau vấn đề gia đình cũng không cần suy xét, ba mẹ tôi, ba cậu, Tiểu thu, khẳng định sẽ đồng ý, tính cách chúng ta cũng rất hợp nhau.”
Cậu nói, “Cậu xem, tôi lớn lên cũng không tính là xấu, dù tính cách kém một chút, về sau cũng có thể sửa.”
Trong lòng Lộc Niệm càng loạn, “Nhã Nguyên……”
“Nếu tôi tưởng giúp cậu, trước tiên chúng ta chỉ có thể đính hôn.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Nếu không, ba mẹ sẽ không đồng ý, công ty nhà tôi cũng không do tôi quản toàn bộ.”
Thậm chí ngay cả chuyện đính hôn bây giờ, cũng chỉ có thể tranh thủ.
Tình trạng Lục gia bây giờ thật sự rất nguy hiểm, Triệu Nhã Nguyên thấy cho dù nhà cậu tương trợ cũng rất hữu hạn, cơ bản không thể xoay chuyển trời đất.
Liên hôn hào môn đều không có cảm tình, nhưng hiện thực là như vậy, một khi không còn lợi ích, mọi người lập tức thành người lạ.
Chỉ là, cha mẹ cậu cũng không hoàn toàn là người bỏ đá xuống giếng, chỉ cần Lộc Niệm đồng ý, vẫn có thể xoay ra đường sống.
Cho dù không giữ được Lục thị, cậu vẫn có thể bảo vệ Lộc Niệm chu toàn.
Lộc Niệm cắn môi.
“Không sao, cậu không cần cưỡng bách chính mình, dù sao cũng chỉ là đính hôn thôi.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Tiểu gia đây lại không phải đồ háo sắc, sẽ không giậu đổ bìm leo làm gì đó với cậu đâu.”
Lộc Niệm nghe ngữ khí, ltaam tình tối tăm rốt cuộc có chút buông lỏng.
Cô nói, “Bên chỗ Tiểu Thu, tạm thời đừng nói cho em ấy.”
“Mấy ngày này, chắc tớ sẽ dọn qua chỗ đó ở.” Cô do dự nói.
Triệu Nhã Nguyên, “Ok, còn việc gì khác giao phó không?”
Lộc Niệm, “…… Cảm ơn.”
“Cái đó thì bỏ đi.” Triệu Nhã Nguyên nói, “Vậy cậu đáp ứng chuyện đính hôn rồi?”
Lộc Niệm cắn môi, “Chờ ba tớ tỉnh lại, cậu tự mình tới tâm sự một chuyến, có thể chứ?”
Trong giọng nói Triệu Nhã Nguyên mang theo ý cười, “Đương nhiên, tới gặp ba vợ tương lai, có gì mà không thể.”
Lộc Niệm, “……”
“Mấy ngày này nếu có yêu cầu gì, trực tiếp đánh gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Nhã Nguyên nói.
Bên tròn Lục trạch đã loạn hoàn toàn.
Ông chủ ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, bà chủ rời đi cả đêm, giúp việc và quản gia đều lục tục xin nghỉ.
Cô chỉ là sinh viên năm 3, lần đầu gặp những việc này, chân tay luống cuống, nhưng hiện tại cũng chỉ có cô mới có thể xử lý.
Chỉ còn lại Miêu Miêu, cô ấy không biết nên nói gì an ủi Lộc Niệm, “Chỉ điều tra thôi, hơn nữa tiên sinh chịu liên lụy, chưa có định tội, tôi tin tưởng, tiên sinh sẽ không làm loại chuyện này.”
Đầu óc Lộc Niệm ngoài dự đoán thanh tỉnh, “Chúng ta chờ kết quả.”
Cô nói, “Nhà này tạm thời không có người, Miêu Miêu, tôi muốn sa thải đầu bếp bảo mẫu còn dư lại, qua mấy ngày, chắc sẽ có người tới kiểm chứng.”
Cô có phòng ở bên ngoài, có thể ở cùng tiểu Thu.
Đó là chỗ Lộc Niệm cùng Thu Lịch bỏ vốn mua sắm, cách bệnh viện rất gần, không ngờ, hiện tại lại biến thành chỗ tránh nạn cuối cùng.
Lộc Niệm luôn hy vọng thoát khỏi trói buộc của Lục gia cũng biết Lục gia sẽ có một tai kiếp lớn, nhưng mà chưa từng nghĩ tới, khi thật sự xuất hiện tâm tình cô lại là loại này.
Chuyện của Lục thị ở An Thành là một tin giựt gân.
Gia tộc hào môn, mỗi người trong nghề đều đang nghị luận.
Sân Lục gia bị chắn kín mít.
Một chiếc xe hơi màu đen vô thanh vô thức ngừng ở cổng lớn.
“Nơi này không được phép vào.” Trông cửa là một ông chú trung niên.
Đình viện rõ ràng đã bắt đầu rách nát.
Nam nhân mang mắt kính lười nói chuyện với ông ta, dứt khoát ném ra một xấp tiền mặt, bảo vệ nhanh chóng mở cửa.
Từng tiếng sấm vang lên, trang viên yên tĩnh dưới cơn mưa phùn, càng hiện ra một loại tĩnh mịch cùng tiêu điều.
Người đàn ông trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, một cái dù được mở ra, trầm mặc vào trong viện.
Từng đốt ngón tay rõ ràng, anh hơi nâng dù lên, nhìn nhà chính của Lục gia bị bức màn che lấp, bao gồm căn phòng kia, không còn một tia sáng.
Dưới dù lộ ra nửa gương mặt thanh tuấn, môi mỏng hồng hồng, tóc đen bị mưa làm ướt một ít, cả người phá lệ thanh hàn.