Xuyên Thành Mỹ Nhân Bệnh - Em Gái Của Vai Ác

Chương 8:




Thiếu niên chỉ trầm mặc, lúc Lộc Niệm cho rằng hắn không tính nói nữa.
Biểu tình hắn bỗng dưng căng chặt,không đầu không đuôi hỏi, "Có đi hay không?"
Lộc Niệm, "A?"
Tần Tự hình như hối hận, quay đầu, "Không có gì."
Lộc Niệm, "Tôi đi được!!"
Cô vui mừng đuổi kịp Tần Tự, Lộc Niệm chính là cái tính cách này, vui vẻ khổ sở đều không giấu, một khi cao hứng sẽ nói nhiều hơn, ríu rít không ngừng, thiếu niên một đường trầm mặc, nghe cô nói, không biết suy nghĩ cái gì.
Ba người Hứa gia đều đến chủ trạch Lục gia ăn mừng, cho nên hiện tại bên trong không ai, một mảnh đen nhánh, Tần Tự mở đèn ra, mang cô đi lên lầu, chưa đi được một bước, hắn liền hối hận một tầng, thẳng đến khi tới cửa gác mái, loại cảm xúc này cũng theo đó đạt tới đỉnh điểm.
Lộc Niệm không nghĩ rằng, hắn vậy mà phải ở tại chỗ này, cô nhất thời có chút sững sờ, mắt to mở lớn, không hề chớp nhìn nội thất phá lệ đơn sơ, cô nhớ rõ Trương Thu Bình nói hắn không phải sống ở nơi như vậy, vì sao lại biến thành nơi này?
Thiếu niên an tĩnh nhìn cô, tròng mắt đen nhánh.
Hắn không nói gì, lại không hề buông tha bất kì biểu tình nhỏ nào trên mặt cô gái.
Đây là lần đầu tiên từ lúc hắn chào đời tới nay dẫn người khác vào phòng.
Ấu thú lùi về nơi có lợi, đem chính mình bao ở một góc nho nhỏ, ở đó quan sát cẩn thận, cả người tựa như đã sẵn sàng, chỉ cần cảm nhận được việc gì không đúng, trong nháy mắt lập tức lộ ra răng nanh.
Lộc Niệm cũng đã vào cửa, trên sàn nhà có hai đệm mềm, một cái đậm màu, một cái lại vàng nhạt, cô không chút để ý, thoải mái ngồi lên cái đệm vàng nhạt dễ chịu.
"Nơi này đúng là chỗ ẩn nấp tốt, những người kia khẳng định không tìm tới chỗ này." Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh, "Ba cũng không biết phải không?"
Tần Tự cứng đờ, không trả lời, dù thế nào cũng không thể nghĩ được câu đầu tiên Lộc Niệm nói sẽ là dạng này.
Lộc Niệm chớp chớp mắt, "Tôi có thể ngồi lại đây một chút không? Nhưng mà nếu cậu không muốn...... Tôi đi ngay."
Cô thấy biểu tình Tần Tự không đúng, không có biện pháp, chỉ có thể không tình nguyện đứng dậy, cái miệng nhỏ bất mãn, nói rất nhỏ, "Rõ ràng là cậu kêu tôi tới......" Những lời này còn không dám để Tần Tự nghe thấy chỉ có thể lén lút.
Tần Tự, "......"
Phía sau truyền đến tiếng thiếu niên lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ banh ra, "Tôi không sao cả."
Lộc Niệm cười đến mi mắt cong cong, "Vậy không đi nữa." Cô nhìn khắp nơi, không gian chung quanh thật sự thực sự có điểm quá nhỏ.
Trước mắt tuổi bọn họ đều còn nhỏ, hình thể cũng không lớn, cho nên còn tính có thể ngồi xuống, nhưng mà, Tần Tự là đại thiếu niên, sớm hay muộn cũng phải cao, đến lúc đó nơi này làm sao mà ở được.
Cô do dự, "Cái kia, căn phòng nhà tôi cho cậu, hẳn không phải là cái này đi?"
Lúc trước chỉ biết đãi ngộ của Tần Tự ở Lục gia kém, nhưng mà, thật sự chính mắt nhìn, cảm giác so với lúc nghe thiết thực hơn vô số lần.
Lông mi thiếu niên giật giật, lạnh lùng nói, "Tôi thích ở đây."
Tương lai hắn nhất định sẽ dọn đi, nhưng tuyệt không phải dựa vào ai cả, Tần Tự không nghĩ tới việc lợi dụng cô để đạt mục đích, càng không cần bất luận thương hại gì.
Chuyện đó so với trực tiếp giết hắn khó chịu hơn nhiều.
Ở trước mặt Lộc Niệm, loại này cảm xúc nàt đặc biệt rõ ràng, Tần Tự cảm thấy có chút bực bội, hắn vốn dĩ ít nói, hiện tại càng thêm ít lời.
Lộc Niệm căn bản không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, tâm tư Tần Tự quá khó đoán, cô chỉ có thể nhìn ra, hắn không muốn nhận bất kỳ trợ giúp nào từ cô.
Phòng lâm vào một mảnh trầm mặc, thẳng đến khi Lộc Niệm nhìn khắp nơi, ở góc bàn Tần Tự nhìn thấy một hộp trò chơi ghép hình.
"Nơi này của cậu cũng có trò chơi ghép hình!" Cô vui vẻ nói.
Lộc Niệm ngày thường thích chơi trò chơi ghép hình, hai đời đều thích, ngày thường khi không có ai chơi, cô thường xuyên ở trong phòng đua trò ghép hình, trước kia cô còn từng nghĩ tới chờ sau khi khai giảng, tham gia tổ xếp hình của trường học, chỉ tiếc, còn chưa tới một ngày kia, cô liền lạnh.
Là một hộp đồ vô cùng bình thường, họa tiết trang trí cũng không cầu kỳ nổi bật, "Tôi có thể chơi cái này không?" Cô trưng cầu ý kiến Tần Tự.
Tần Tự, "Tùy."
Làm được non nửa, cô cầm hai khối nhỏ, dưới ánh đèn cẩn thận đặt xuống, xoay mấy góc độ, nhưng mà mỗi góc đều không ứng, cứ một chút một lâm vào đình trệ, cô buồn rầu nhìn hai khối ghép hình trong tay, nghĩ thầm chính mình hẳn là bị cái kia đề mục lúc trước cùng với Lục Chấp Hoành lộng cho choáng váng.
Thiếu niên vòng tay qua người cô, từ hộp trò chơi lấy ra một khối khác, ném ở trước mặt.
Đặt vào chỗ thiếu.
Tần Tự rõ ràng không thấy cô, cúi đầu đang xem sách của mình.
"Ngốc." Cô nhìn thấy khẩu hình Tần Tự, nhưng hắn không có nói ra, thiếu niên rũ mắt, biểu tình được che dấu rất khá.
Lộc Niệm, "Hừ."
Cô chính là ngốc vậy đó, vậy thì thế nào, dù sao hai đời cũng đều không thông minh.
Tần Tự không nói chuyện, trong nháy mắt, Lộc Niệm cảm thấy hắn cùng bình thường có chút không giống, nhưng rốt cuộc không giống ở chỗ nào, cô cũng nghĩ không ra, vì thế chỉ có thể tiếp tục chơi trò chơi ghép hình.
Hai người một dựa một ngồi, cô gái hết sức chuyên chú cúi đầu liều mạng chơi trò chơi ghép hình, hình ảnh tinh tế được ánh đèn nhuộm thành mềm mại mờ nhạt, lông tơ non mịn trên khuôn mặt đều có thể xem rõ ràng, giống như một quả đào nhỏ.
Thiếu niên lại có chút mất tự nhiên, từ biểu tình đến động tác, mỗi một chỗ đều lộ ra vẻ cứng đờ.
Thẳng đến khi Lộc Niệm cúi đầu chơi trò chơi ghép hình chơi đến cổ mỏi, tầm mắt mới dịch tới ngoài cửa sổ, có một phát hiện mới, cô vui vẻ nói, "Cậu xem, nơi này cách nhà tôi rất gần nha! Hình như còn có thể nhìn thấy đèn phòng tôi nữa!"
Thiếu niên đang ngồi xếp bằng ngồi, nghe vậy bỗng nhiên đứng dậy, một phen kéo bức màn lên, động tác nhanh tới nỗi còn tạo ra một trận gió, đem trò chơi ghép hình trên bàn tản cả ra, hắn cắn răng, "Cô nhìn lầm rồi."
Lộc Niệm, "Hả?" Không có nha.
Cô phát hiện có gì đó không thích hợp, vì thế vẫn duy trì tư thế ngồi trên nệm, dịch gần một chút, quan tâm hỏi, "Làm sao vậy?"
"Cô cách xa tôi một chút." Tần Tự kịch liệt lui ra phía sau, động tác này thiếu chút nữa dọa Lộc Niệm nhảy dựng, cô không nghĩ tới Tần Tự phản ứng lớn như vậy, ngữ khí có thể coi như hung ác.
Tần Tự hiện tại chỉ cảm thấy hối hận, hối hận đến tột đỉnh, sớm biết như vậy, hắn căn bản không nên để cô tới đây, hắn lui vào bóng tối, không muốn để Lộc Niệm nhìn tới bộ dáng hiện tại, chỉ nghĩ cách càng xa càng tốt.
Sau đó, hắn liền nghe được tiếng cô gái cao hứng phấn chấn, "Lúc ăn Tết tôi còn có thể tới không?"
Tác giả có lời muốn nói: Nhãi con Tứ Tứ mẫn cảm như vậy, về sau phải làm sao bây giờ......
Về sau bị Niệm Niệm làm cho mặt đỏ tim đập, cuối cùng không thể nhịn được nữa phản công.
(P/s: lúc trước nhìn tới khu bình luận có tiểu thiên sứ hỏi, năm Niệm Niệm xuyên sách tuổi cũng không lớn, bộ dáng đại khái là ở cao trung tầm hơn mười bốn lăm tuổi.)
__________________
Máy sưởi ở gác mái không biết đã hỏng bao lâu, không một chút ấm, càng không có thiết bị giữ ấm nào, Lộc Niệm mới từ bữa tiệc chuồn ra không lâu, bên ngoài thân thể hoạt động quá mức, cho nên tiến vào vẫn còn thấy ấm áp.
Nhưng mà ngồi ở chỗ này lâu, trên người dần dần thấy lạnh lẽo, thân thể cô vốn dĩ khí huyết không đủ, đặc biệt sợ lạnh.
Lộc Niệm không để ý, chỉ đem hai tay nhỏ lặng lẽ cất vào trong tay áo, đem thân thể chính mình cuộn tròn một chút, sau đó đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Tự, tiếp tục tiến hành thuyết phục, "Người tôi rất nhỏ, sẽ không chiếm nhiều diện tích, hơn nữa cũng rất an tĩnh."
Thiếu niên ngồi trong bóng tối, thấy không rõ biểu tình, Lộc Niệm nghe được tiếng nói lạnh lùng, "Tôi muốn ngủ, cô về đi."
Lộc Niệm, "......" Tôi còn có thể ngồi lại trong chốc lát.
"Về." Thái độ thiếu niên rất cường ngạnh, trên mặt cái gì cũng nhìn không ra, cũng không trả lời vấn đề của cô.
Hắn nhấp môi, tầm mắt xẹt qua đôi tay nhỏ trong tay áo cùng gò má trở nên trắng, cái gì cũng chưa nói.
Lộc Niệm không biết nơi nào lại chọc tới hắn.
Vai ác hiện giờ rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, vì cái gì nhìn không ra!
Nhưng mà bị nhận lời đuổi khách, da mặt Lộc Niệm lại mỏng, cũng không trụ nổi nữa, chỉ có thể đáng thương vô cùng đi theo hắn xuống lầu.
Tần Tự mang cô trở về, hắn đối vườn nhà ngựa quen đường cũ, chỉ là một đường trầm mặc, khi lần nữa nhìn thấy cửa lớn Lục gia, hắn đưa lưng về phía cô, "Mấy ngày nay tôi không ở đây, nơi đó cũng không có đồ vật gì hiếm lạ, tùy cô có đi hay không."
Ánh mắt Lộc Niệm sáng lên, "Được, Tết tới chơi!"
Cô chần chờ một chút, lại hỏi, "Nhưng mà, cậu không ở nhà ăn Tết, phải đi chỗ nào, bên ngoài cũng không có gì tốt......"
Thiếu niên không nói chuyện, trên mặt phút chốc trồi lên một nụ cười trào phúng, hắn nhẹ giọng nói, "Nhà?"
Hắn lớn như vậy, chỗ nào hắn có nhà? Cô nhi viện? Gác mái hiện tại sống? Hắn trước nay đều không có.
Gió đêm đem tóc trên trán hắn thổi loạn, khuôn mặt thiếu niên còn mang theo tính trẻ con, nhưng lại có một đôi mắt như lãnh nguyên, vượt quá tuổi thành thục, lãnh úc.
Lộc Niệm rất khó hình dung biểu tình hắn giờ phút này, tầm mắt cô dời không ra, nghĩ đến sự việc hắn trải qua, cũng trầm mặc.
Từ đầu tới đuôi, mãi cho đến khi sinh mệnh kết thúc, Tần Tự xác thật cũng chưa bao giờ có nhà thật sự.
Cô đôi khi cũng sẽ nghĩ, nếu quỹ đạo nhân sinh không xoay chuyển, hắn thật sự sống không quá 29 tuổi sao? Rốt cuộc lại là sao mà chết?
Cô trước nay không hiểu được Tần Tự, cho dù tuổi vẫn còn nhỏ, cô phát hiện mình cũng không thể hiểu được tâm tư, cảm tình của hắn được giấu rất kỹ, cho dù là ai cũng đều phòng bị mười phần, cô khó có thể tưởng tượng được việc hắn đã trải qua, hay chuyện để trong lòng.
Lộc Niệm yên lặng đi một đoạn đường, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu phất tay với bóng đêm phía sau, lớn tiếng nói, "Hôm nay chơi rất vui vẻ!"
Tần Tự sớm đi cũng không quay đầu lại, khẳng định không nghe thấy, nhưng mà cô vẫn muốn nói.
Chiều hôm, lá cây giật mình.
Rõ ràng biết cô căn bản không thấy hắn ở đâu, nhưng khi nghe thấy câu nói kia, thiếu niên vẫn nhanh chóng quay mặt đi.
Mãi cho đến khi giọng nói cô biến mất, quay đầu lại tiếp tục đi đường, tầm mắt hắn mới trở lại, trầm mặc nhìn bóng dáng cô, mãi cho đến lúc biến mất ở tầm nhìn cuối, rốt cuộc cũng không thấy.
Đồ ngốc, lông mi hắn trùng xuống, không tiếng động nói ra hai chữ.
Mùa đông lạnh ai chơi vui được?
*
Năm mới càng ngày càng gần, Lục gia mỗi ngày người tới người đi không dứt, trong khoảng thời gian này đầu bếp trong nhà đều vội đến chân không chạm đất, Lục Chấp Hoành cùng Hà Điềm mỗi tối đều có xã giao.
Lộc Niệm có thể không đi thì không đi, nhưng mà, người nhớ thương cô cũng không ít, còn chưa tới ngày ăn Tết, bao lì xì cùng quà Lộc Niệm thu được đã có thể xếp thành núi nhỏ.
"Trong khoảng thời gian này, quà người ta đưa con ba đều cho người để ở phòng cho khách ở lầu một." Lục Chấp Hoành nói, "Chốc nữa đi qua nhìn xem, có thích hay không."
Ông mới vừa uống rượu xong, một thân mùi rượu, cà vạt lệch, vẫy tay ý bảo Lộc Niệm qua, ông nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm đến mức Lộc Niệm có chút phát mao, Lục Chấp Hoành bỗng nhiên nói, "Một chút đã lớn như vậy rồi..... năm mới lại lớn thêm một tuổi, học tập cho tốt, con giống ba, về sau ba đem công ty cho con, chiếu cố chị* cho tốt, thân thể chị không được khỏe......"
(P/s: ông có con riêng với Hà Điềm hay gì? Sắp xuất hiện nữ phụ cạnh tranh hả?)
Lộc Niệm:???
Cô phát hiện mình hoàn toàn không hiểu Lục Chấp Hoành đang nói cái gì.
"Tiên sinh uống say rồi." Trương Thu Bình kéo Lộc Niệm qua, "Niệm Niệm, chúng ta đi xem quà."
Hà Điềm ở bên cạnh mắng thư ký, "Cậu* cũng không biết chắn cho ông chủ à?" Cô ta tức giận đỡ lấy Lục Chấp Hoành, lại chỉ Trương Thu Bình, "Bác mang Niệm Niệm trở về ngủ đi."
(P/s: vì bên bản dịch ở Wikidich là "ngươi"
Không có phân là nam hay nữ nên Kỷ cứ tạm để là nam nhá.)
Trương Thu Bình vội nói tốt, lôi kéo Lộc Niệm còn mơ màng đi.
Lộc Niệm về phòng cũng không có việc gì làm, cô còn chưa muốn ngủ, liền mở bao lì xì, mỗi một cái nhìn đều vô cùng dày, Lộc Niệm chỉ tùy tiện mở một cái, so với tiền mùng tuổi đời trước một năm thu được thêm lên rất ngiều, làm cô nghẹn họng trân trối.
Quà tặng cũng làm người hoa cả mắt, quần áo, ăn, chơi, vật phẩm trang sức thích hợp con gái...... Cái gì đều có.
Trương Thu Bình thấy nhiều cũng không trách, nhìn cô bóc mấy bao lì xì, hỏi, "Tiểu thư, vẫn như năm trước giúp người giữ lại?"
Lộc Niệm có một két sắt, bên trong tồn tiền mừng tuổi bao năm qua, còn có tiền tiêu vặt ngày thường Lục Chấp Hoành đưa, nhiều năm như vậy đã nhiều vô số kể, chạm tới con số vô cùng đáng sợ.
Chủ yếu Lục Niệm vẫn là học sinh tiểu học, còn là trẻ vị thành niên bệnh tật, cũng không có chỗ nào để tiêu, dù lãng phí cũng không nhiều như vậy.
Lục Niệm nhìn mấy con số, nâng má, như thế nào cũng không nghĩ tới cô có ngày phải nhọc lòng suy nghĩ tiền tiêu không hết phải làm thế nào.
Cô bỗng nhiên nghĩ tới gác mái âm u Tần Tự sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.