Hi~
Chap này đưa trước để chúc mừng sinh nhật một bạn cực dễ thương cùng một bạn đang ôn thi nha >>
@phuong8724 happy birthday nha!! ^///^
Còn bão truyện tới cuối tháng ha •~• 5 chap xinh xinh thui.
___________
Nhưng mà, cậu ấy sẽ không nhận trợ giúp từ cô.
Lộc Niệm bỗng nhiên nghĩ ra.
Để xem, Tần Tự không phải đã nói cậu ta sẽ không về sao, sau đó còn nói tùy cô có đi hay không, nói như vậy, cô nói do chính mình mang đến là được, cho nên hơi hơi dọn đồ vật bên trong một chút cũng sẽ không sao cả.
"Bác ơi, ngày mai cháu muốn ra khỏi nhà, tới khu thương mại." Lộc Niệm đem thu hồi bao lì xì, từ trên ghế nhảy xuống.
Bởi vì thể trạng của cô quá kém, sau khi về nhà còn không có đi dạo cho tốt.
Trương Thu Bình đồng ý, sáng sớm ngày hôm sau, đã kêu người lái xe, đưa bà cùng bảo mẫu Miêu Miêu, cùng nhau bồi Lộc Niệm đi dạo khu thương mại.
"Niệm Niệm muốn mua quần áo mới ăn Tết hả?" Miêu Miêu hỏi, cô gái mới hai mươi tuổi, vẫn là cái tuổi yêu thích xinh đẹp, đối với quần áo hiệu tự nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Lộc Niệm rất tùy ý, quần áo của cô quá nhiều, một cô gái nhỏ còn đang đi học, mỗi ngày đều mặc đồng phục, cũng không có nhiều cơ hội thay quần áo.
Nhưng mà, khi đi ngang qua, ánh mắt của cô bị hấp dẫn, bỗng nhiên dừng bước.
"Nơi này đều là quần áo của bé trai nha." Một chị nhân viên hướng dẫn sớm chú ý tới cô gái nhỏ phô trương xinh đẹp, ngữ khí cực thân thiết, "Đồ thích hợp cho bé gái ở bên này."
Ánh mắt Lộc Niệm không dời đi, chần chờ một chút, "Cháu muốn mua cho người khác.
Nhân viên hướng dẫn cực kỳ linh hoạt, hỏi mau, "Người đó đại khái cao tới đâu."
Lộc Niệm nhón chân, nỗ lực khoa tay múa chân một chút, "Đại khái, cao như vậy."
"Vậy người đó muốn phong cách như thế nào nhỉ?"
Lộc Niệm, "Ấm áp là được!"
Cô nhớ tới quần áo của Tần Tự đều thâm sắc, cũng chẳng có kiểu dáng gì đặc biệt, hơn nữa mấu chốt là, mỏng.
Cuối cùng, tuy rằng trong miệng nói ấm áp là được, nhưng, cô tưởng tượng đến ngày hôm đó Lục Dương ăn mặc đẹp như vậy, khi dạo ngang qua, xem mỗi một bộ, đều cảm thấy Tần Tự mặc vào sẽ hợp cỡ nào.
Vì thế cuối cùng vẫn là không khống chế tay được, mua hai cái áo lông, vài áo hoodie rất đẹp, mùa đông mặc ở ngoài, cuối cùng còn chưa đã thèm, thêm một cái khăn quàng cổ ấm áp.
Trương Thu Bình cùng Miêu Miêu xem đến hai mặt nhìn nhau.
Miêu Miêu nói khẽ với Trương Thu Bình, "Cái này là......"
Trương Thu Bình không chờ cô ấy nói xong, "Niệm Niệm thích mua cái gì thì mua."
Hai người trong tay đều xách đầy bao lớn bao nhỏ, Lộc Niệm rốt cuộc vừa lòng.
Về đến nhà, đồ đạc mua sắm mua đều đưa đến phòng cô, Lộc Niệm nhìn một đống lớn kia, lúc mua thì cực kỳ sảng khoái, mua xong rồi liền sầu cả người.
Nhưng phải làm sao bây giờ.
Cô nhớ tới thái độ Tần Tự, cảm thấy sợ là một bộ cậu cũng sẽ không lấy.
Nhưng mà Tần Tự nói dạo này sẽ không ở đây......
Khi Lộc Niệm lần thứ hai trộm chạy tới gác mái, Tần Tự quả nhiên không ở đó, cửa khép hờ.
Lộc Niệm không có sức lực lão đại, trên lưng chỉ mang một thảm lông giường.
Thảm lông là loại nhẹ nhất, nhưng mà chất liệu nhung, xúc cảm tinh tế, cực kỳ ấm áp.
Nhưng đồ vật và cô chạm qua, có khi Tần Tự sẽ ghét bỏ, dứt khoát trở thành thảm lau chân, Lộc Niệm ưu sầu nghĩ, sàn nhà gác mái thật ra cũng rất sạch sẽ, hẳn là Tần Tự quét.
Liên tục vài giờ, Tần Tự không ở đây, Lộc Niệm trộm tới vài lần, lá gan lớn, vì thế dứt khoát kêu công nhân sửa chữa tới lắp máy sưởi, còn mang theo hai ghế dựa cực thoải mái.
Quần áo cô đã kêu người hủy nhãn, do dự nhưng vẫn mang tới.
"Bởi vì tôi ngồi thấy hơi lạnh, cho nên thuận tiện mang thảm lông cùng ghế dựa tới!! Mỗi lần dọn không có mất gì cả, cậu có để ý tôi đặt ở chỗ này không?"
"Sau đó, còn có người lúc Tết tặng tôi quần áo, kết quả có thể là bởi vì đưa quá nhiều nên đưa sai rồi!!" Lộc Niệm ghé vào bàn của cậu viết tờ giấy, "Tôi cũng không quen biết ai khác, đem cái này cho cậu, về sau có thể cho tôi tới chơi nhiều hơn nha."
Viết xong, Lộc Niệm có chút hoảng.
Chủ yếu sợ Tần Tự không cần, đem đồ đạc cùng cô lăn.
Bởi vì Tần Tự nghĩ như thế nào, trong lòng Lộc Niệm hoàn toàn không biết, chỉ có thể đem đồ vật tạm thời gác xuống, lén lút chạy.
Không ngờ cô vừa vào cửa, nghe được Lục Chấp Hoành gọi, nói bọn họ muốn ra ngoài, Lộc Niệm mơ màng hồ đồ cũng bị kéo lên phi cơ, theo sau nghe thấy Lục Chấp Hoành nói bọn họ năm nay ăn Tết ở nước ngoài.
Lộc Niệm, "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Niệm Niệm: Tứ Tứ lớn lên đẹp! Tôi phải mua quần áo cho cậu ấy, để cậu từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều là của tôi!
Tứ nhãi con:...... ( mặt bạo hồng)
Tứ Tứ nhãi con thật sự siêu đáng yêu!! Ngạo kiều mạnh miệng kỳ thật cực kỳ mẫn cảm thẹn thùng, chờ về sau, xem Niệm Niệm
( vô ý) đùa giỡn hắn!
Lấy tuổi hiện tại Tần Tự, muốn ở bên ngoài tìm việc làm, nhưng những nơi kinh doanh chính hoàn toàn không có khả năng nhận, vì thế, cũng chỉ dư lại một ít mảnh đất xám hoạt động.
Tần Tự đối với phố lớn ngõ nhỏ ở An Thành cực kỳ hiểu biết, cực kỳ thông minh, từ trong xương lộ ra tính cách tàn nhẫn, hiện tại, cùng với tương lai, thanh niên hay người trưởng thành đông đảo không đem hắn để vào mắt.
Minh ca ở An Thành là một giang hồ xã hội đen, một năm trước trong một lần ẩu đả đầu đường, phải chạy trốn bảy tám người, xuất hiện một thiếu niên quỷ mị dẫn hắn đi đường vòng, cứu hắn một mạng.
Sau đó hắn ở An Thành mở một nhà hắc võng, rất vui lòng đem một ít việc đào ngũ giao cho Tần Tự, thiếu niên cũng không để ý thù lao, chỉ ngẫu nhiên tìm một chỗ trụ, ăn cơm xoàng là được.
Chỉ là mấy tháng gần đây, tần suất thiếu niên tới thấp đi không ít.
Cho nên lần này khi Tần Tự xuất hiện, Minh ca cực cao hứng, hắn vẫn luôn xem trọng Tần Tự, thấy lâu không tới còn cảm thấy có vài phần tiếc nuối,
Không ít người quen của Minh ca quen mắt thiếu niên này.
"Nhóc con, đêm mai, lại đây giúp tao làm chút việc?" Một đàn ông vỗ vỗ vai cậu, "Giúp tao đưa đồ này, cho thù lao, cứ coi bác trai cho cháu tiền mừng tuổi." Ông ta đối với Tần Tự khoa tay múa chân một cái thủ thế.
Có một số việc, để người tuổi tiểu nhân tới làm, ngược lại càng tốt.
Diện mạo người đàn ông này có chút kỳ lạ, thô to hung ác, một khuôn mặt lại lớn lên giống như cá thờn bơn*.
(P/s: các bạn cứ lên gg mà kím, đẹp cực:)))
Ông ta không hiểu địa vị của đứa nhỏ này, trên người lại có chút kỳ quái, làm người khác không thể bỏ qua khí chất, trước kia còn nhìn thấy Tần Tự tại đây làm bài tập, ngoài ý muốn ngó qua bài thi, thế nhưng tất cả đều đạt điểm tuyệt đối l.
Nhưng nghe Minh ca nói, nhóc con này rõ ràng không phải đệ tử tốt, thấy cách ăn mặc, cũng hoàn toàn không giống con cái người giàu có, tiền hẳn là có không ít dụ hoặc.
Đạo đức của Tần Tự đạm bạc, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không có người dạy cái gì là đúng cái gì là sai.
Cậu là người chủ nghĩa tực dụng, chưa từng dư tình cảm, chỉ để ý có đạt tới mục đích hay không, căn bản không thèm quan tâm tới thủ đoạn.
Người đàn ông đó báo ra con số xác thật rất lớn.
Hắn nhớ tới gác mái lạnh băng, lần trước cô co rúm lại cho tay vào cổ tay áo, cậu hỏi, "Muốn tôi làm gì?"
Cá thờn bơn chuẩn bị trả lời, mấy khách hàng vừa lúc đứng dậy, đối người bên cạnh oán giận, "Ngày mai ăn Tết, không được, phải về cùng người trong nhà ăn cơm."
Tần Tự bỗng nhiên trầm mặc, cậu đối cá thờn bơn lắc đầu, "Ngày mai không rảnh."
Minh ca cười ha ha, "Trẻ nhỏ phải về nhà ăn tết, đừng tìm cậu nhóc, kiếm người khác đi."
Cá thờn bơn chỉ có thể từ bỏ, tiếc nuối cười vài tiếng.
Tân niên tới thật nhanh.
Tần Tự đạp bóng đêm trở về trang viên, khi trở lại, cậu có thói quen tính nhìn về phía phòng ở tầng hai Lục trạch, ngoài ý muốn phát hiện, căn phòng luôn sáng đèn thế nhưng lại đen một mảnh.
Ba người Hứa gia ngoài ý muốn đều tụ ở lầu một, đang vây quanh bàn xem Xuân vãn, bày một bàn hàng tết, quá rực rỡ.
Khi Tần Tự lặng yên không một tiếng động tiến vào, vợ chồng Hứa gia đang xem một tiểu phẩm cười túi bụi, cậu không tiếng động đến gần, kéo lấy mũ Hứa Huy xuống, lôi cậu ta ra ngoài.
Hứa Huy hiện tại nhìn Tần Tự là sợ hãi, không dám nói gì, chỉ có thể không tình nguyện mặc áo khoác theo cậu ra cửa.
Tần Tự lời ít mà ý nhiều, chỉ vào hướng đại trạch, "Người đâu?"
Hứa Huy lẩm bẩm, "Đi ra ngoài rồi."
Tần Tự, "Đi đâu?"
Hứa Huy thấy biểu tình cậu, bỗng nhiên đắc ý dào dạt, "Đương nhiên xuất ngoại đi chơi, cậu sẽ không cho rằng......" Cho rằng còn mang theo cậu ta đi đó chứ.
Tần Tự gật gật đầu, quay đầu liền đi, không tính nghe nói xong, Hứa Huy thấy trên mặt cậu không có khiếp sợ thất vọng cũng không có ngoài ý muốn, bản thân có vài phần thẹn quá thành giận.
Tần Tự không ở dưới lầu một giây đồng hồ, lập tức đi lên.
Đẩy cửa ra, cậu liền cảm thấy không đúng, độ ấm căn nhà so với ngày trước cao hơn nhiều, tiếp theo, câu thấy được căn nhà đã rực rỡ hẳn lên, vô cớ nhiều đồ bày biện.
Môi chậm thiếu niên chậm rãi nhấp lên, cậu nhìn khắp phòng, bao vây chỉnh chỉnh tề tề, quần áo, đồ ăn...... Cùng, tờ giấy đặt trên bàn kia.
Cậu nhanh chóng cầm lấy tờ giấy, chữ viết cô gái nhỏ tròn vo.
......
Có thể tưởng tượng ra thần thái khi cô viết tờ giấy kia.
Cậu nhìn thật lâu, mở ngăn kéo, nhét vào chỗ sâu nhất.
Khi chuông gõ vang Tân niên, thiếu niên một mình nằm ở trên giường, gối hai tay, mắt to đen kịt, không biết suy nghĩ cái gì.
Nửa đêm trở mình, dưới gối, lặng lẽ lộ ra một góc tờ giấy màu trắng.
Trong phòng phá lệ ấm áp, thật lâu rồi cậu không ngủ như vậy.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đã là ánh mặt trời đại thịnh.
*
Lộc Niệm tuy qua cái tuổi khó chịu, nhưng cô một chút cũng không vui.
Cô không muốn cùng vợ chồng Lục Chấp Hoành nghỉ phép, hơn nữa, nhớ tới lúc trước đã nói với Tần Tự sẽ qua ăn Tết, hiện tại chạy ra nước ngoài, không phải lỡ hẹn hay sao.
Chuyện này bọn họ căn bản không trưng cầu ý kiến của cô, Lộc Niệm phát giác ở trong nhà này, bọn họ không có chút tôn trọng nào đối với cô.
Tâm tình mà không tốt, thân thể cũng không tốt theo, phía Nam bán cầu hiện tại là ngày hè, Lộc Niệm không cẩn thận dính một chút nước, trời nóng, thêm việc không quen thời tiết nơi đây, cảm mạo vẫn luôn không giảm, sau lại sốt cao.
Lục Chấp Hoành không dám để Lộc Niệm lập tức ngồi máy bay trở về, rốt cuộc, thời gian mười mấy giờ đi, một đường tàu mệt nhọc, ông sợ Lộc Niệm chịu không nổi, vì thế chỉ có thể tạm thời nghỉ phép.
Năm nay bệnh tình của cô hơi ổn định một ít, công ty lại nhiều việc cần xử lý, Lục Chấp Hoành chỉ có thể thông qua video họp hội nghị cùng điện thoại, mỗi ngày đều vội đến chân không chạm đất.
Hà Điềm cực kỳ không bằng lòng, ngày thường Lục Chấp Hoành ít có thời gian bồi cô ta, một chuyến này thật vất vả mới có được, cư nhiên bị Lộc Niệm dập tắt hứng thú.
Lộc Niệm nóng đến mơ mơ màng màng, mông lung nghe được bác sĩ nói chuyện cùng Lục Chấp Hoành, nói tiếng Trung.
"...... Con gái của ngài cơ sở cơ thể quá kém, sức miễn dịch đều rất thấp." Bác sĩ nói, "Cho nên nhất định phải chăm sóc cẩn thận, về sau cho dù bệnh nhỏ cũng không thể bỏ qua, để ngừa chuyển biến xấu thành bệnh nặng...... Tình huống trước mắt, kiến nghị nên nằm viện, chờ khôi phục tốt thì về nước."
Sau lần bệnh này, Lộc Niệm mới biết được, thù ra chính mình lại yếu ớt như vậy, mãi cho đến thời điển đầu mùa xuân năm sau, cô rốt cuộc mới gặp lại cửa lớn Lục gia.
Mắt thấy khai giảng, đã là đầu mùa xuân.
Lộc Niệm vừa đến nhà, liền giãy giụa rời giường, đi tìm Tần Tự.
Đi xin lỗi cậu.
Cô bọc áo khoác thật dày, cả người gầy một vòng, khuôn mặt nhỏ khóa lại trong khăn quàng cổ, càng thêm có vẻ nhòn nhọn.
May mà lần này cô không tìm lâu lắm, thấy cậu ta ở cạnh hoa diên vĩ*.
(P/s: Họ Diên vĩ, họ Lay ơn, họ La dơn hay họ Dơn là một họ thực vật nằm trong bộ Măng tây. Tên gọi diên vĩ là lấy theo chi Diên vĩ, còn tên gọi lay ơn là lấy theo chi Lay ơn. Nó bao gồm một số loài cây trồng được nhiều người biết đến như diên vĩ, nghệ tây, sâm đại hành, rẻ quạt v.v.)
Tần Tự cao, cậu vốn dĩ so với các bạn cùng tuổi cao hơn không ít, tuy vậy hình thể như cũ đơn bạc, nhưng đã trút ra một bộ dáng tiểu thiếu niên, mặt mày cũng nẩy nở một ít, đường cong trở nên càng rõ ràng.
Cậu cứ như vậy đứng ở trước bụi hoa, trầm mặc nhìn Lộc Niệm.
Lộc Niệm cảm thấy cậu ta thay đổi ở chỗ nào đó, nhưng mà, nói không ra, rốt cuộc là nơi nào thay đổi.
"Thật sự rất xin lỗi." Cô không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.
Tuy rằng lời nói lúc đó không xem là chính thức ước định, nhưng vô luận như thế nào, cô vẫn là lỡ hẹn.
Lộc Niệm mới vừa về nước, còn chưa thích ứng thời tiết An Thành, xuân hàn se lạnh, không khí lạnh vào yết hầu, cô tức khắc một trận ho khan.
Ho đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng, Lộc Niệm vội lui ra phía sau vài bước, kéo khoảng cách, nhỏ giọng giải thích, "Còn chưa khỏe lại, tôi sợ lây bệnh cho cậu."