Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 34: Khiến nàng câm miệng, như vậy là được rồi




Rất nhanh, Bùi Tịch liền tỉnh táo, ý thức được sơn trang Kim Xà không có hoa đào.
Nơi này chỉ có rừng bạch quả, từ trên đường, trong phạm vi một dặm gần đây cũng không thấy hoa đào.
Cho nên, mùi hoa kia là từ đâu?
Có lẽ khoảng thời gian cuối kiếp trước, độc phát càng ngày càng thường xuyên khiến sức chịu đựng của hắn trở nên cực cao, trước kia lúc này Bùi Tịch sớm đã mất đi ý thức, nhưng hiện tại hắn còn có thể duy trì chút tỉnh táo, thậm chí có tâm lực suy nghĩ vấn đề này.
Tập trung lắng nghe, hắn rốt cuộc nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.
Trong bóng đêm, Bùi Tịch mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn chăm chú về phía cửa, một đôi mắt đen tĩnh mịch không dao động.
Mùi hoa càng thêm nồng, theo khe cửa xâm nhập vào, tràn ngập toàn bộ phòng, hương thơm ngào ngạt mềm mại kia bao vây hắn, như thủy triều nhấn chìm hắn.
Tiếng bước chân rốt cuộc dừng lại, có người đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa.
Trong bóng đêm truyền đến giọng hàm hồ của thiếu nữ: "Sao...... không mở được...... Phòng của ta, vì sao không mở được chứ......"
Một lúc lâu sau, Bùi Tịch mới bừng tỉnh phát hiện, người ngoài cửa là ai.
Cùng lúc đó, hắn cũng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn với mùi hoa đào.
Hoá ra không phải hoa đào nở, mà là có người uống rượu hoa đào, đêm khuya tìm nhầm phòng, say ngã vào cửa phòng hắn.
Giọng thiếu nữ lẩm bẩm rất nhẹ, phảng phất như ruồi muỗi.
Nàng say đến mơ hồ, từ trên cửa trượt xuống, dựa vào ngạch cửa. Cho dù không mở được cửa ra, cũng không cảm thấy mình tìm nhầm phòng, vẫn cố chấp không chịu rời đi.
"Ai, ai khoá ta ở bên ngoài, thật lạnh nha......"
"Minh Dập, nào, uống, uống thêm đi......"
Minh Dập, là tiểu tử ở cách vách nàng.
Ban ngày Bùi Tịch từng ở hành lang thấy bọn họ đi trong hoa viên, thiếu nữ tươi cười, nam tử phong thần tuấn lãng*. Rõ ràng vừa mới quen biết, hai người ghé vào nhau, lại phảng phất có đề tài nói không xong.
* Phong thần tuấn lãng: đẹp trai, sáng sủa
Nếu hắn nhớ không nhầm, Minh Dập kia, tựa hồ là con trai Minh Vương.
Hình như lúc trước nàng từng nói với hắn, nàng có hôn ước với Minh Vương?
Con trai đã lớn như vậy, Minh Vương kia phải già như thế nào chứ? Khó trách nàng muốn đào hôn......
Thân thể ốm đau làm suy nghĩ trở nên rối loạn, vô số ý niệm lung tung chạy qua, Bùi Tịch chỉ có thể nỗ lực duy trì chút tỉnh táo.
Ngày xưa hắn sẽ không làm đầu óc trở nên hỗn loạn như vậy, nhưng hôm nay không thể khống chế, đại não hắn như tự có ý thức, nhét đầy một bóng dáng thiếu nữ.
"Bùi Tịch thối, Bùi Tịch chết tiệt, không để ý tới ta! Ta cũng không quan tâm đến huynh, tên què chết tiệt, sao huynh đáng ghét như vậy! Ta không chơi với huynh nữa, ta muốn chơi cùng Minh Dập...... Các người đều không để ý ta, bổn, bổn tiểu thư mới không lạ đâu!"
Âm điệu của thiếu nữ đột nhiên lên cao, thở phì phì mắng, nhưng nàng mới vừa uống rượu, líu cả lưỡi, thanh âm hàm hồ, tiếng nói trong trẻo, nghe không giống mắng người, ngược lại như mèo con làm nũng.
Nàng lảo đảo bò dậy, như là muốn rời đi, lại không biết là đường nào, đập đầu vào cửa gỗ, trán phát ra một tiếng "Bụp" lớn.
"Á! Hu hu hu đau quá......" Bóng người nhỏ xinh ở trên cửa bỗng nhiên che đầu lại, kêu đau ngồi xổm xuống, co thành một nhúm nhỏ.
"Hu hu hu...... Đau chết mất...... Bùi Tịch, Bùi Tịch huynh ở đâu, châm kim cho ta, não ta đau quá......"
Bên tai, liền nghe thấy từng tiếng "Bùi Tịch" mềm mại, mang theo chút khóc nức nở, nũng nịu, giống mèo nhỏ kêu meo meo.
Ồn muốn chết.
Nam nhân nằm ở trên giường chậm rãi trở mình, gắt gao nhắm mắt lại, nhíu chặt chân mày tràn đầy ý nhẫn nại.
"Hu hu hu......"
Tiếng khóc thấp thấp không dứt bên tai, trong ban đêm yên tĩnh không tiếng động, giống như ma quỷ âm trầm quỷ dị.
Một lát sau, một bàn tay tái nhợt vươn ra từ màn giường, đốt ngón tay thon dài, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng, phảng phất đang cố nén gì đó.
Cái tay kia chống giường, người trên giường chậm rãi đứng dậy, tóc đen rối tung trên vai, mồ hôi chảy xuống má tái nhợt.
Hắn từng chút từng chút bò dậy từ trên giường, áo lót đơn bạc bao lấy thân thể thon gầy, đôi mắt rơi vào khoảng không, biểu tình hoảng hốt mê ly.
Nam nhân đi từng bước hướng về phía cửa, ống tay áo thật dài rũ trên mặt đất, nện bước thong thả, giống cô hồn dã quỷ lang thang ở hoàng tuyền.
Tựa hồ thứ giúp hắn đứng lên không phải là suy nghĩ, mà là một loại bản năng vô thức.
Quá ồn, ồn đến mức đầu hắn đau muốn nứt ra.
Hắn muốn tắt cái tiếng ầm ĩ kia đi.
Đáng tiếc A Thất bị phái ra ngoài, nếu không cần gì hắn tự thân xuất mã?
Mặc dù gặp phải thống khổ lớn khiến ý thức hắn tan rã, nội tâm Bùi Tịch vẫn nhớ rõ, không thể tổn thương người ngoài cửa, cho nên, không thể trực tiếp độc chết nàng.
Hắn vừa đi, một bên nghĩ, nên làm gì bây giờ?
Sao có thể khiến nàng im lặng, khiến nàng không thể gọi tên hắn, không thể làm ồn đến hắn?
Chỉ mới vài bước ngắn ngủn, hắn lại như đi một vạn năm.
Mỗi thời khắc, đau đớn trong thân thể liền tăng lên gấp bội, khắp người phảng phất như bị chặt đứt, Bùi Tịch chỉ cảm thấy cả người đều bị nghiền nát, toàn thân trên dưới như bị lăng trì.
Có lẽ, hắn vốn đang bị lăng trì.
Hắn mạnh mẽ chống một hơi, rốt cuộc đi đến phía sau cửa, chậm rãi giơ tay kéo cửa ra.
Mặc dù một động tác đơn giản như vậy, Bùi Tịch làm xong, không nhịn được mà ra một thân mồ hôi lạnh, đầu ngón tay run không ngừng, cả người mất lực dựa vào cánh cửa, yết hầu lên xuống do thở dốc nặng nề, như dã thú sắp chết.
"Cạch" một tiếng, cửa mở.
An Cửu ngồi xổm ở cửa, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nương theo ánh trăng tròn, nàng thấy một khuôn mặt không có huyết sắc.
Giống như một tờ giấy trắng, trong bóng đêm u ám, mặt trắng bệch không còn chút máu, giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục.
Gương mặt kia hơi rũ xuống, đứng ở phía sau cửa, tóc dài đen nhánh rối tung rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Ngực An Cửu nhảy dựng thật mạnh, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên kêu "Quỷ á", chút men say lập tức bị dọa cho mất hết.
May thay nàng còn nhớ rõ mình đang làm gì, gian nan duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
Trong lòng nàng kinh hoàng, chậm rãi đứng dậy nhìn chăm chú nam nhân, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt trên gương mặt tái nhợt của nam nhân, giờ phút này tựa như hai hang động đen như mực, không thể nhìn thấy đáy.
"Huynh...... Bùi Tịch, huynh sao vậy?"
An Cửu ôm cánh tay, run rẩy hỏi.
Nàng không muốn trêu chọc hắn, hiện tại Bùi Tịch thoạt nhìn rất khủng khiếp nha, quanh thân đều là hơi thở nguy hiểm, thật sự tựa như ác quỷ từ dưới đất bò ra.
Hơn nữa, hắn vậy mà đứng trên mặt đất! Không làm bộ làm tịch ngồi xe lăn!
Nàng phát hiện bí mật của hắn, có thể bị diệt khẩu hay không?
An Cửu nơm nớp lo sợ, sợ ngay sau đó liền bị giết chết.
Tuy rằng khả năng cao sẽ không chết, nhưng Bùi Tịch nhất định có cách biến nàng thành xác sống hoặc đồ ngốc, giống như mấy sát thủ của Ám Trang trước đó, cũng không khác chết là mấy!
"Cô, gọi ta, làm gì?" Bùi Tịch gằn từng chữ một, thở hổn hển hỏi.
Hả, không động thủ?
An Cửu liếc trộm thần sắc hắn, rốt cuộc phát hiện con ngươi đen như mực kia có chút trống rỗng, tựa như hắn căn bản không có bao nhiêu ý thức!
Nàng chớp chớp mắt, cẩn thận bước về phía trước, khoảng cách hai người thu lại, chỉ cách một ngưỡng cửa.
Gần như vậy, mặc dù bóng đêm thâm trầm, An Cửu cũng có thể thấy rõ khóe mắt nam nhân giật giật, trên cổ nổi gân xanh, thân thể run nhè nhẹ, cùng với áo lót đơn bạc bị mồ hôi lạnh làm ướt hơn phân nửa dính vào người.
Thoạt nhìn hắn...... như thật sự rất thống khổ.
An Cửu hoảng hốt một lúc, ngay sau đó rất nhanh hồi phục tinh thần, cẩn thận diễn: "Bùi Tịch, sao huynh lại từ phòng ta ra...... Đúng rồi, vừa rồi ta bị đụng đầu, Bùi Tịch huynh châm cứu cho ta đi, đầu ta đau quá, không biết có sưng lên không, huynh xem giúp ta được không?"
Vóc dáng thiếu nữ không cao, khi nói chuyện với nam nhân phải ngẩng mặt, nàng vén sợi tóc trên trán, lộ ra cái trán trơn bóng, như là đang chứng minh lời mình nói.
Bùi Tịch kỳ thật ra không nghe rõ cái gì.
Đầu hắn vang lên ầm ầm, giống như bị búa tạ đánh, đau đớn kịch liệt khiến hắn gần như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài.
Hắn rũ mắt, ánh mắt tán loạn hướng về phí gò má trắng nõn của thiếu nữ, trượt từ trán đến đôi mắt đào hoa lấp lánh, mũi cao tinh xảo, cuối cùng dừng trên môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở.
Chính là cái miệng này, từng tiếng từng tiếng, gọi tên hắn không ngừng nghỉ.
Mặc dù là hồi ức, cũng khiến Bùi Tịch bất kham chịu đựng mà nhắm mắt, khóe mắt giật mạnh hai cái.
Nên làm sao khiến nàng câm miệng?
Giết nàng? Không được.
Suy nghĩ này vừa mới hiện ra liền bị bác bỏ, Bùi Tịch giơ tay đè trán, bỗng nhiên hít sâu một hơi, mở hai mắt, duỗi tay ôm lấy vòng eo thiếu nữ, kéo nàng vào trong phòng.
"Phanh", cửa phía sau bỗng nhiên khép lại.
Ánh trăng màu bạc ngăn cách ở ngoài phòng, trong nhà một mảnh tối tăm.
An Cửu: "A a a!" Sắp bị giết rồi!!
Bùi Tịch ôm cơ thể mềm mại không xương của thiếu nữ, bên tai chợt vang lên tiếng kinh hô, khó nhịn mà nhíu mày, khàn giọng nói: "...... Đừng ồn."
Hơi thở nóng rực phả vào mặt, eo bị một bàn tay nóng bỏng nắm chặt, An Cửu không cần đoán cũng biết, trên eo nhất định bị hắn véo bầm tím rồi.
Bị mắc kẹt giữa lòng ngực rắn chắc của nam nhân và ván cửa, nàng không dám thở mạnh.
An Cửu đang suy nghĩ rất nhanh, phải thế nào mới có thể tránh ngày mai bị diệt khẩu.
Tuy rằng hiện tại Bùi Tịch trông không còn tỉnh táo, nhưng chờ ngày mai hắn khôi phục bình thường, nhớ lại mọi chuyện đêm nay, nàng không phải đến kiếp nạn sao?
Vì kế hoạch, chỉ có thể diễn say đến cùng thôi.
Tròng mắt An Cửu chuyển động, làm bộ nói: "Huynh buông ta ra! Bùi Tịch, ta muốn đi ngủ, huynh mau......"
Hai tay mềm mại đẩy ở trước ngực, lực không mạnh, m như mèo nhỏ đang gãi ngứa.
Nàng vì sao không thể ngoan một chút, nghe lời một chút?
Bùi Tịch nhíu chặt mày, lệ khí tích tụ ở đáy lòng bỗng nhiên bùng nổ, hắn một tay nắm hai tay thiếu nữ, giữ hai tay của nàng bắt chéo sau lưng, hoàn toàn trói nàng lại, vây ở trong lòng ngực mình.
Hắn đã không còn sức để quay đầu, liền một tay giữ lấy cổ tay gầy gò của thiếu nữ, một tay chống ván cửa, toàn bộ thân thể đè nặng lên nàng, thở hồng hộc bằng mồm.
"Đau quá, Bùi Tịch huynh nhẹ chút, sao sức huynh lớn như vậy! Huynh nặng chết mất, huynh đừng đè lên ta, hu hu hu......"
Lời nũng nịu vẫn luôn quanh quẩn bên tai, ồn ào khiến hắn không được yên bình.
Toàn bộ ý chí của Bùi Tịch đều dùng để ngăn thống khổ của độc phát, căn bản không có tâm lực dư thừa đi ứng phó đại tiểu thư tùy hứng kiêu ngạo say rượu.
Hắn không kiên nhẫn mà nhíu mày, mi mắt như lông quạ cụp xuống, ở một mảnh đen tối trong bóng đêm, đột nhiên không kịp phòng ngừa cúi đầu, như diều hâu săn thỏ hoang, cắn chính xác môi đỏ không ngừng khép mở của thiếu nữ.
"Ô......!"
Thiếu nữ phát ra một tiếng giọng mũi tinh tế, ngắn ngủi, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh hơn.
Khiến nàng câm miệng, như vậy là được rồi.
———————
Tác giả có chuyện nói:
Bùi Bùi: Ta thật là thông minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.