Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 40: Ta tức giận, nếu huynh không dỗ ta, thì sẽ không xong đâu




"Phụ thân ta, muốn gả ta cho một người ta không thích, ta không muốn, nhưng lệnh cha mẹ lời người mai mối......"
Trong lời kể của Kim Yến Uyển, An Cửu dần dần hiểu nàng ta phiền não vì chuyện gì.
Tuy rằng trong lòng An Cửu biết, Kim Yến Uyển nhất định liên quan đến việc che giấu tin tức của bí tịch thần công, nhưng cũng có thể thấy, việc hôn nhân này này rất có thể là thật.
Khoảng thời gian trước Kim Du ra ngoài thăm bạn, kỳ thật chính là đến nói chuyện với bạn về hôn sự của nhi nữ hai bên.
Kim Yến Uyển năm nay mười tám, ở thời đại này đã coi như lớn tuổi, trong mắt Kim Du, nữ nhi Kim Yến Uyển đã tới tuổi xuất giá.
Nữ lớn gả chồng, đây là đạo lý từ xưa đến nay.
Kim Yến Uyển từ nhỏ yếu ớt, lại không thể tập võ, điều kiện trên giang hồ không tính là thật tốt, đường sống có thể lựa chọn không nhiều lắm.
Kim Du có một người bạn tốt, trong nhà vừa hay cũng có một người con trai vừa độ tuổi, ông ta bên ngoài nói là thăm bạn, kỳ thật là đi trao đổi hôn ước giữa hai nhà.
Hơi nóng bốc lên, tái nhợt trên mặt Kim Yến Uyển chậm rãi biến mất, trên gương mặt hàng năm tràn ngập bệnh khí hiện lên từng vệt đỏ ửng.
Nàng ta nâng mắt, mắt hạnh ôn nhu mờ mịt một tia ánh sáng nhạt.
"An tiểu thư, lòng ta biết phụ thân là muốn tốt cho ta, nữ tử luôn phải gả, nhưng ta không muốn đi...... Có phải ta quá bất hiếu hay không?"
Giọng Kim Yến Uyển khi nói nhẹ nhàng, nhu hòa uyển chuyển.
Lời này thay vì hỏi An Cửu, không bằng nói nàng ta đang tự hỏi chính mình. Nàng ta để tay lên ngực tự hỏi, nếu nàng ta làm chuyện kia thật, có phải quá bất hiếu hay không?
Phụ thân đối với nàng ta cũng không phải là không tốt, nhiều năm như vậy cũng coi như tận tâm, cơ thể nàng ta yếu ớt, tiền thuốc hàng năm không ít, phụ thân chưa bao giờ hai lời.
Mẹ kế tuy không thân thiện lắm, nhưng cũng chưa từng trách móc nặng nề nàng ta.
Bọn họ đối với nàng ta, hơi chút lãnh đạm thôi.
Chỉ là mỗi lần nhìn phụ thân và mẹ kế dạy đệ đệ luyện kiếm, nhìn bọn họ hoà thuận vui vẻ, Kim Yến Uyển một mình đơn độc, nội tâm nàng ta nổi lên một ngọn lửa vô danh, đốt cháy lục phủ ngũ tạng nàng ta, khiến nàng ta thống khổ bất kham.
Kim Yến Uyển vẫn luôn do dự, rốt cuộc có nên vì ham muốn của bản thân, đi trộm bí tịch kia hay không.
Nếu bắt nàng ta từ bỏ, nàng ta lại không cam lòng.
Dựa vào cái gì, vận mệnh của nàng ta lại bị người khác khống chế chứ?
Nàng ta muốn tự khống chế vận mệnh của mình, mà không phải làm nữ nhi của kiếm quân Kim Xà, hoặc là đại tiểu thư của sơn trang Kim Xà, trong mắt hầu hết mọi người, chỉ là hạng nữ nhân không quan trọng.
Thời điểm bí tịch mở ra càng gần, Kim Yến Uyển càng rõ, ngọn lửa thiêu đốt nội tâm mình rốt cuộc là cái gì.
Đó là dã tâm, là thứ nữ tử không nên có.
Nàng ta phảng phất là một người lạc loài.
"Phụ thân cô đối với cô thật sự tốt sao?"
Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói lười nhác của thiếu nữ, Kim Yến Uyển từ trầm tư tỉnh lại, theo tiếng nhìn qua.
Thiếu nữ khoác áo tắm ghé vào thành bể, tư thái nhàn nhã, da thịt tuyết sắc ở trong bể nước càng nổi bật, sáng lấp lánh.
Trên mặt nàng mang theo nụ cười, biểu tình giảo hoạt, giống như yêu tinh mê hoặc khiến người sa đọa: "Nếu ông ta đối tốt với cô, vì sao lại gả cô đến núi Trường Bạch? Nơi đó nổi tiếng lạnh lẽo, thân thể cô yếu đuối, thật sự có thể thích ứng khí hậu phương bắc sao?"
Có đôi khi đối phương đối xử với mình tốt hay không, một chi tiết là có thể nhìn ra.
Người quan tâm mình chân chính, tuyệt đối sẽ không xem nhẹ vấn đề lớn như vậy.
Thấy Kim Yến Uyển nghẹn lời, An Cửu lại nói: "Cô biết ta là ai không?"
Kim Yến Uyển im lặng một lát, nhỏ giọng trả lời: "Ta biết, cô là An tiểu thư cùng nhóm với Lâm cô nương."
An Cửu lắc lắc ngón trỏ, cười nói: "Không phải, ta vốn là thiên kim nhà quan lại ở kinh thành."
Kim Yến Uyển kinh ngạc trợn to mắt, quái dị nhìn An Cửu.
Kinh thành cách sơn trang Kim Xà cực xa, An tiểu thư này sao lại lẻ loi một mình tới đây? Hơn nữa một thiên kim nhà quan lại, vì sao đi cùng nhóm Lâm Thanh Nghiên?
Chuyện một nữ tử yếu đuối lẻ loi hành tẩu một mình bên ngoài, đối với Kim Yến Uyển mà nói quả thực là chuyện viển vông.
Từ nhỏ Kim Yến Uyển đã không được phép rời khỏi sơn trang, muốn ra ngoài thông khí cũng chỉ có thể ở thôn trang, hoặc là lên núi ngâm suối nước nóng một chút, nàng tựa như chim được nuôi trong lồng, chưa bao giờ thấy bầu trời bên ngoài.
Phụ thân nói, bởi vì thân thể nàng không tốt, không chịu được tàu xe mệt nhọc, cho nên mới không cho nàng ra ngoài.
Kim Yến Uyển trước nay đều ngoan ngoãn nghe theo.
Nàng ta vẫn luôn là nữ nhi ngoan, cũng không chống đối mệnh lệnh của phụ thân, chỉ có lúc này, nàng ta muốn đấu tranh cho bản thân.
Khi phụ thân mới lấy được bí tịch, Kim Yến Uyển tò mò, muốn xem bí tịch.
Phụ thân không đồng ý.
Nguyên lời của Kim Du là, bí tịch này về sau là đồ gia truyền của sơn trang Kim Xà, mà Kim Yến Uyển phải xuất giá, nếu bị nàng mang ra ngoài, bí tịch sẽ lưu lạc bên ngoài.
Ông ta không hy vọng chuyện như vậy xảy ra.
Nội tâm Kim Yến Uyển càng mất cân bằng, rõ ràng nàng là nữ nhi của ông ta, lại bởi vì là nữ nhi, tư cách nhìn bí tịch một cái cũng không có.
Thậm chí hiện giờ, còn phải trộm bí tịch ngay trong nhà mình.
Vì sao nàng phải chịu sự bất công như vậy?
Kim Yến Uyển không hiểu, không rõ, không cam lòng.
Nàng ta tựa hồ không chịu khắt khe, nhưng lại tựa hồ bị khắt khe ở mọi nơi.
"Vì sao? Bởi vì cô là nữ nhân đó."
Lời nói của thiếu nữ một lần nữa vang bên tai, giống một cái chuông cảnh báo bị gõ vang, "Có lẽ cô không biết, ta cũng là đào hôn mà tới đây."
Kim Yến Uyển đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Mặt An Cửu mang ý cười tươi sáng, không hề có chút rối rắm, tự nhiên mà nói: "Phụ thân ta muốn gả ta cho một tên già hơn bốn mươi tuổi, bởi vì đối phương có thể giúp được nhà của chúng ta, ta mới không đáp ứng đâu. Dựa vào cái gì muốn hy sinh hạnh phúc của ta để đổi phú quý yên vui của bọn họ chứ? Trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy đâu."
Từ trước đến nay An Cửu không bao giờ chịu thiệt, cho dù đối mặt với phản diện giơ tay là có thể muốn mạng nàng, nàng cũng sẽ nghĩ mọi cách trả lại những tổn thất mà nàng phải chịu.
Nàng là người cực đoan, ở trong mắt người khác đại khái rất ích kỷ.
Nhưng đại tiểu thư mặc kệ, nàng không cảm thấy mình là người tốt, tất cả chuyện nàng làm, đều là vì chính mình.
Một người sống trên đời, nếu không yêu chính mình, vậy còn có ý nghĩa gì?
Dựa vào tình yêu của người khác?
Dựa người vào núi núi sập, loại chuyện ngu xuẩn như dựa vào người khác, nàng mới không làm.
Giống như cha mẹ rẻ mạt của nàng ở hiện đại, hai người lúc trước yêu đến oanh oanh liệt liệt, kết quả sau khi kết hôn bởi vì tam quan không hợp nháo đến rối tinh rối mù, thành một đôi oán ngẫu, đã tra tấn chính mình lại tra tấn đối phương còn tra tấn con cái.
Dằn vặt nhau nhiều năm, cuối cùng cha ở bên ngoài chơi, nuôi nhân tình sinh con riêng. Mẹ ở trong nhà suốt ngày sinh ra oán giận với nàng, cuối cùng hậm hực qua đời.
Từ đó An Cửu liền hiểu tình yêu như hoa trong kính như trăng trong nước, nào có khắc sâu như vậy?
Tình cảm khắc sâu, cũng sẽ có ngày phai nhạt.
Chỉ có tiền mới là chân thật nhất, dễ cho người ta cảm giác an toàn và tồn tại nhất.
Sau khi mẹ chết, An Cửu bước đầu bộc lộ thông minh tài trí, do đó được ông nội mang đến bên cạnh nuôi nấng.
Đến nỗi cha, tốt xấu gì ông ta còn nhớ đến tình nghĩa nên không cho đứa con riêng chạy đến giương oai trước mặt nàng, coi như hoàn thành trách nhiệm cuối cùng của một người làm cha.
Vấn đề của Kim Yến Uyển kỳ thật rất đơn giản, chính là bối cảnh thường thấy nhất ở cổ đại đó là nam nữ địa vị không bình đẳng.
Nữ nhi có thể sủng ái, nhưng không thể giao phó trách nhiệm.
Vấn đề mà ngay cả hiện đại văn minh cũng không giải quyết được, cổ đại càng nghiêm trọng tới mức ăn sâu vào cốt tủy.
Không thấy đương sự là Kim Yến Uyển cũng tẩy não chính mình sao?
Mới vừa sinh ra một chút suy nghĩ phản kháng, liền cảm thấy mình có tội.
"Ta không thoải mái, người khác cũng đừng hòng thoải mái, mặc kệ người khác nói thế nào thấy thế nào. Cha ta kỳ thật đối với ta cũng rất tốt, cho ta ăn mặc, sẵn lòng tiêu tiền cho ta. Nhưng nếu vì ơn dưỡng dục ta mười mấy năm, bắt ta nửa đời sau chôn cùng, vụ mua bán này không có lời. Mười mấy năm đổi vài thập niên, không được không được, mệt muốn chết."
An Cửu lắc đầu như trống bỏi.
Đại khái học kinh doanh từ nhỏ, An Cửu rất thích dùng con số để đo lường một số thứ, cho dù là tình cảm.
Kim Yến Uyển chưa từng nghe những lời khó tin như vậy, vẫn là từ miệng một thiếu nữ trẻ tuổi nói ra, trợn mắt há mồm nhìn nàng.
Đón ánh mắt giật mình của Kim Yến Uyển, An Cửu ngượng ngùng cười một cái, nói: "Nói có chút nhiều, dọa đến cô sao?"
Kim Yến Uyển trầm mặc một lúc lâu, mới ngữ khí phức tạp nói: "An tiểu thư...... lời ra kinh người."
Nàng ta hơi dừng lại, lại nhẹ giọng nói: "Chỉ là thân thể tóc da đến từ cha mẹ...... Chúng ta vốn nên nghe lời cha mẹ không phải sao?"
Kỳ thật nội tâm nàng ta muốn nghe An tiểu thư phản bác, tuy rằng An Cửu nói rất khác người, nhưng qua tai Kim Yến Uyển, rất có loại cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Tựa hồ mấu chốt của vấn đề đột nhiên bị mở ra, những nghi hoặc khiến nàng bối rối nhiều năm, đã được giải quyết, cả người thông suốt.
Đối mặt với vấn đề này, An Cửu buột miệng thốt ra: "Nếu đúng như lời cô nói, lệnh cha mẹ phải nghe theo vô điều kiện. Vậy cha mẹ muốn con tự sát, có phải cũng chỉ có thể tự sát hay không? Chúng ta tồn tại là vì cái gì? Vì cha mẹ sao? Cô tồn tại cả đời ngay cả tự chủ cũng không có sao?"
Kim Yến Uyển càng nghe, đôi mắt đen càng sáng, sáng đến kinh người.
Ngôn từ phản loạn như vậy, nếu truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ bị chỉ trích là yêu ngôn hoặc chúng*, không tuân lễ pháp. Nhưng trong mắt Kim Yến Uyển, lại như một tia sáng chói loá, chiếu vào trái tim khép kín của nàng ta.
* Yêu ngôn hoặc chúng: lời nói mê hoặc người khác
Giống như những ngày qua nàng ta vẫn luôn ở trong căn phòng tối đen, thẳng đến ngày này, An Cửu mở cửa sổ ra, cho nàng ta nhìn thấy ánh mặt trời sáng ngời bên ngoài.
Từ đây, mắt sáng trong veo.
"An tiểu thư, cảm ơn cô. Hôm nay cô có lời hay giúp giải thích nghi hoặc, sau này cô là bạn thân của ta."
Trên gò má tái nhợt gầy ốm của thiếu nữ hiện lên một tia mỉm cười thật lòng, tinh thần sa sút quanh quẩn khóe mắt đuôi mày cũng trở thành hư không, ánh mắt trở nên kiên nghị tự tin.
Nàng muốn tự chủ, Kim Yến Uyển xác định, hoá ra điều nàng ta vẫn luôn đau khổ tìm kiếm, đó là ý chí bản thân.
An Cửu nhướng mày, nhẹ nhàng liếc nàng ta một cái, không chút để ý nói: "Ta chưa nói gì đâu nhé, sau này cô muốn làm gì, đừng nhắc tên của ta."
Cho dù hôm nay nàng có nói mấy lời này hay không, Kim Yến Uyển cũng sẽ trộm bí tịch, sẽ không thay đổi. Nàng chẳng qua không muốn thấy thiếu nữ này suốt ngày sống trong dày vò, đau khổ giãy giụa không ra được.
Trong sách sơn trang Kim Xà bị hủy, Kim Yến Uyển chịu hết thảy tội lỗi, cho rằng là nàng ta trộm bí tịch mới gây ra tai họa. Từ đó không gượng dậy nổi, buồn bực mà chết.
Nhưng thực tế, mặc kệ nàng ta có trộm bí tịch hay không, Ngàn Sát Các và Ma giáo đều sẽ theo dõi sơn trang Kim Xà. Bắt đầu từ khi Kim Du phát hiện bí tịch, kết cục của sơn trang Kim Xà đã được định sẵn.
Ngược lại, An Cửu càng hy vọng nàng ta đi trộm, có bí tịch, luyện thần công, nàng ta còn có cơ hội báo thù.
Thà hương tiêu ngọc vẫn* một góc không biết tên, còn hơn chết không người hỏi thăm.
* Hương tiêu ngọc vẫn: có nghĩa là rơi như ngọc, héo như hoa, ẩn dụ cái chết của một thiếu nữ
Kim Yến Uyển nói: "Tất nhiên, những lời hôm nay, cô biết ta biết trời biết đất biết."
An Cửu cười cười, lại ý vị thâm trường nói: "Cô cảm thấy, một lão già tay trói gà không chặt mang bảo vật đi trên đường, sẽ nghênh đón kết cục gì?"
Kim Yến Uyển giật mình, sắc mặt vốn hồng nhuận trở nên tái nhợt.
"An tiểu thư lời này có ý gì......"
An Cửu cao thâm khó đoán lắc lắc đầu ngón tay trắng nõn, cười nói: "Sẽ bị kẻ trộm theo dõi nha, cho nên bảo vật nhất định phải giữ cẩn thận, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết."
Vẻ mặt Kim Yến Uyển nghiêm lại, biểu tình ngưng trọng nói: "Đa tạ An tiểu thư chỉ điểm, Yến Uyển vô cùng cảm kích!"
Đến tận đây, ấn tượng của nàng ta đối với An Cửu hoàn toàn đổi mới.
Trước đây gặp ở trại nuôi ngựa, nàng còn thầm nghĩ An tiểu thư này có chút ngạo mạn vô lễ, hiện giờ lại cảm thấy, trên đời này chỉ sợ lại không có nữ tử thẳng thắn thông tuệ như An tiểu thư.
Nàng tựa như một ngọn lửa, ấm áp nóng rực, hào quang trên người cũng mang đến nhiệt độ cho người khác.
"Ta chỉ nói đến đây, không nói thêm nữa."
An Cửu ngâm trong suối nước nóng chốc lát, liền đứng dậy rời đi, suối nước nóng này thoải mái thì thoải mái, chỉ là không thể ngâm lâu.
Thấy nàng từ trong bể nước đi ra, Kim Yến Uyển chủ động nói: "An tiểu thư, phía sau biệt trang có một tiểu viện tư nhân, nếu cô không ngại, thì đến đó nghỉ ngơi một lát."
An Cửu nghĩ nghĩ, liền đáp ứng.
Kim Yến Uyển bảo tỳ nữ chờ bên ngoài dẫn An Cửu đến tiểu viện, bản thân cũng vội vàng rời đi, không biết muốn làm gì.
An Cửu khoác áo tắm sạch sẽ trên người, xuyên qua đường mòn đá xanh hậu viện, liền đi vào một khoảng sân yên tĩnh, trong viện có hai cây hải đường rũ xuống, nở đầy hoa hồng kiều diễm ướt át.
"Không cần dẫn, ta tự mình đi vào, ngươi đi về trước đi."
An Cửu đứng ở cửa viện, xoay mặt nói với tỳ nữ bên cạnh.
Tỳ nữ cũng không hỏi nhiều, trầm mặc hành lễ rời đi.
An Cửu đi vào sân, trở tay khép cửa viện lại, quay người lại, trước mắt lặng yên không một tiếng động xuất hiện một thân ảnh cao dài.
Người nọ mặc bộ trường bào đen, tóc rối tung, trên mặt thủ sẵn mặt nạ màu bạc, đứng cách nàng vài bước, mắt đen sâu thẳm lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.
An Cửu trong nháy mắt tim đập nhanh, lại rất nhanh bình tĩnh lại.
Nàng sớm nên nghĩ đến!
Hắn còn nói không tới, kết quả không phải là tới à?
A, nam nhân, miệng chê nhưng thân thể lại thành thật.
Trong lòng An Cửu yên lặng phun tào, trên mặt lại là cầm lòng không được tiến về phía trước vài bước, lại đột nhiên nửa đường phanh lại, quay đầu đi vào phòng.
Nam nhân đứng yên chờ đợi: "?"
Hắn ngẩn ra một khắc, mắt thấy thiếu nữ cũng không quay đầu lại, toàn thân tràn ngập không vui, không khỏi mờ mịt mà đi theo.
"An tiểu thư?"
Thiếu nữ bỗng nhiên dừng lại, đúng lúc dừng dưới một cây hải đường.
Hoa hải đường kiều diễm động lòng người, đẹp không sao tả xiết, nhưng lại không bằng khuôn mặt thiếu nữ vì ngâm suối nước nóng mà hiện lên chút ửng đỏ, cùng với cặp mắt long lanh kia.
Nước ở đáy mắt nàng lấp lánh, mắt thường cũng có thể thấy được ủy khuất.
"Ta nói với huynh, ta tức giận, nếu huynh không dỗ ta, thì không xong đâu!"
Thiếu nữ tay chống nạnh, thở phì phì giận dữ nói.
Bùi Tịch đột nhiên lâm vào trầm mặc: "......"
———————————-
Tác giả có chuyện nói:
Bùi Bùi: Cứu ta cứu ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.