Sau khi Cố Sơn Tuyết gọi cho Khuyết Dĩ Ngưng xong, thì gọi Lý Tố Nhân vào phòng làm việc.
Với tình huống trước mắt, Khuyết Dĩ Ngưng tạm thời xác định hiện tại mình không bị tổn thất thứ gì, nhưng cụ thể thì vẫn phải chờ tìm được Cảnh Lợi Vân hỏi cho rõ ràng, nhưng mà trong thời gian tìm đối phương thì cũng phải dò xét một chút.
Lý Tố Nhân gõ cửa phòng làm việc, nghiêm túc đứng trước bàn làm việc của Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "sắp đến cuối năm rồi hả?"
Lý Tố Nhân: "phải."
Khuyết Dĩ Ngưng: "nên tặng chút tấm lòng cho các nhân viên, nhớ rõ chứng thực từng người, làm xong ghi lại, đừng để phát sinh tình huống trước đó."
Lý Tố Nhân: "đã hiểu."
Khuyết Dĩ Ngưng: "dùng tài khoản cá nhân của tôi, cứ nói trực tiếp với Chương Thi Vũ là được."
Trong phương diện sinh hoạt Khuyết Dĩ Ngưng thực sự nể Chương Thi Vũ, nhưng không có nghĩa là nàng không coi trọng Lý Tố Nhân, luận về năng lực và thủ đoạn làm việc, Lý Tố Nhân còn tốt hơn, nàng hy vọng hai vị trợ lý có thể liên kết chặt hơn một chút, không nên giữ khoảng cách.
"Được," Lý Tố Nhân gật đầu đáp ứng, chớp mắt một cái lại nói: "Chương trợ lý ở cùng nhà với tôi?"
Khuyết Dĩ Ngưng có chút bất ngờ nói: "hai người chung cửa là được rồi, có hai người tôi cũng yên tâm."
Lý Tố Nhân gật đầu, ra khỏi phòng làm việc.
Khuyết Dĩ Ngưng ở trong phòng làm việc trang điểm thêm, cầm túi xách xuống lầu.
Bên dưới mưa lớn không ngừng, giọt nước rơi xuống phát ra âm thanh nặng nề, chân trời mây đen rũ xuống, chỉ đang là buổi trưa như lại u tối.
Túi ni lon không biết từ đâu bay đến lướt qua cái dù đen Khuyết Dĩ Ngưng đang cầm.
Khuyết Dĩ Ngưng cẩn thận tránh vũng nước, ngồi vào ghế tài bên cạnh Cố Sơn Tuyết, cẩn thận khép dù lại.
Nước văng lên làm ướt ống quần của nàng.
Cố Sơn Tuyết thấy động tác của nàng thì biết chuyện gì đang xảy ra, cầm khăn tay đưa tới.
Cố Sơn Tuyết: "hôm qua có xem dự báo thời tiết, nhưng không ngờ mưa lại lớn như vậy."
Khuyết Dĩ Ngưng vừa lau nước dưới chân vừa đáp lại: "phải đó, mưa càng lúc càng lớn, lúc sáng tôi ra cửa mưa còn nhỏ một chút, nhìn thì đúng là không thích hợp ra ngoài, nhưng mà...."
Cố Sơn Tuyết nhìn sườn mặt của nàng: "nhưng mà thế nào?"
Khuyết Dĩ Ngưng cầm khăn trong tay, quay đầu nhìn mặt Cố Sơn Tuyết, đưa ánh mắt cười: "nhưng mà đi cùng Tuyết Sơn, tôi cảm thấy rất đáng đi a."
Đừng nói trời mưa, cho dù tuyết rơi thành trời mưa cũng sẽ đi, cho dù không tiện ra ngoài thì vẫn có thể hẹn ở trong phòng a.
Cố Sơn Tuyết nhìn mắt nàng, không biết biểu tình trên mặt mình hiện tại thế nào, chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
Rõ ràng đối phương chỉ biểu thị thích cô vì muốn làm bạn, nhưng Cố Sơn Tuyết lại cảm giác có chút..... có chút không nói nên lời.
Cô nhìn cần gạt nước không ngừng lắc lư, âm thanh có chút cứng ngắc khó phát hiện, hỏi dò: "chúng ta đi đâu đây? cô có muốn đến chỗ nào không?"
Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu: "Sơn Tuyết nói là đến nhà hàng của ai đó, nếu ăn cơm thì tôi cảm thấy Sơn Tuyết làm ăn còn ngon hơn so với nhà hàng, nếu tiện thì đến nhà cô là tốt nhất."
Khuyết Dĩ Ngưng vừa nói vừa mong chờ, nhìn chằm chằm Cố Sơn Tuyết, chờ câu trả lời của cô.
Cố Sơn Tuyết: "thực xin lỗi, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa tay nghề của tôi đâu có tốt như vậy."
Đối với việc Khuyết Dĩ Ngưng thổi phồng, Cố Sơn Tuyết có chút ngại ngùng, cô biết tay nghề nấu nướng của mình thế nào, cảm kém đầu bếp chuyện nghiệp rất xa.
Khuyết Dĩ Ngưng: "không có đâu, đối với tôi, Sơn Tuyết làm đồ ăn là ngon nhất á."
Khuôn mặt Cố Sơn Tuyết không tự chủ nhu hòa xuống, âm thanh trong trẻo lạnh lùng có chút nụ cười ôn nhu: "cảm ơn khích lệ."
Cố Sơn Tuyết cảm thấy, Khuyết Dĩ Ngưng có một loại ma lực, nếu là người khác thổi phồng lên, thì sẽ khiến người cảm thấy khó chịu vì khoa trương, cùng với sự khách khí giả dối, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng nói ra lời này, lại khiến người ta nhịn không được mà tin tưởng, đây chính là lời thật lòng của nàng, khiến người ta nhịn không được mà vui vẻ.
Cố Sơn Tuyết: "vậy đến nhà hạng bạn tôi mở được không?"
Khuyết Dĩ Ngưng vui vẻ gật đầu: "được."
Cố Sơn Tuyết lái xe đi, hướng đến nhà hàng.
Mưa xối xả, xe đi trên đường không nhiều.
Tốc độ lái của Cố Sơn Tuyết cũng chậm lại, trong xe có mở nhạc nhẹ nhưng dường như bị âm thanh của mưa át xuống.
Khuyết Dĩ Ngưng nghe tiếng mưa vang bên cửa tí tách, tâm tư bay xa, nghĩ đến chuyện Cảnh Lợi Vân.
Bọn họ đã báo cảnh sát, nếu thực sự có tổn thất gì, thì mức độ sẽ không nhỏ, cảnh sát bên kia cũng sẽ để ý nhiều hơn, nhưng mà mưa lớn như vậy đi truy bắt chắc sẽ khó khăn hơn, nhưng có bắt được hay không còn là chuyện khác.
Tuy Giải Ngạn Hoài đã chắc chắn 80% là có người thù hắn, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại cảm giác vấn đề này dường như nhắm đến nàng.
Nàng cảm giác từ nơi bí mật nào đó có ai đó đang nhắm vào nàng chứ không phải Giải Ngạn Hoài, cảm giác này không có căn cứ, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng dựa vào trực giác chính xác thì cũng tránh được không ít chuyện, cho nên Khuyết Dĩ Ngưng cũng không loại bỏ suy đoán này.
Nếu thực sự như nàng đoán, vậy thì muốn nhằm vào nàng hoặc nguyên chủ, sẽ là ai đây?
Cố Thiến Thiến? Vương Duệ Nguyên? hay là vị đại ca chỉ gặp mặt một lần Khuyết Lâm Dương, còn không thì là nhị tỷ Khuyết Sở Linh chưa từng gặp mặt?
Nghĩ đến Khuyết Sở Linh, Khuyết Dĩ Ngưng phát hiện nàng không có thông tin về vị nhị tỷ này.
Nàng lấy di động ra, nhắn cho Kiều Vũ Sơ.
Chắc là Kiều Vũ Sơ không xem điện thoại nên không nhắn lai cho nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng cầm di động lại tiếp tục suy nghĩ.
Cho đến khi Cố Sơn Tuyết kêu nàng, nàng mới lên tiếng.
Khuyết Dĩ Ngưng phản ứng rồi mới nói xin lỗi: "vừa rồi thất thần chút, đến rồi sao?"
Cố Sơn Tuyết gật đầu: "ừ, biểu tình vừa rổi của cô nhìn có vẻ nặng nề, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu, nhìn Cố Sơn Tuyết giãn mặt ra: "không có gì, không có chuyện gì cả."
Khuyết Dĩ Ngưng không định nói chuyện lúc sáng với Cố Sơn Tuyết, dù sao đối với Khuyết Dĩ Ngưng thì nó cũng không phải chuyện lớn gì, huống chi là công việc thì không cần thiết nói đến.
Khuyết Dĩ Ngưng nói xong, thì mở cửa xe bung dù, đi vòng qua bên hướng Cố Sơn Tuyết chờ đón cô xuống xe.
Cố Sơn Tuyết có dù riêng nhưng thấy Khuyết Dĩ Ngưng bung dù chờ cô, thì không mang dù theo, khom người xuống xe, đóng cửa xe khóa lại.
Cô cao hơn Khuyết Dĩ Ngưng một chút, dĩ nhiên sẽ nhận dù trên tay Khuyết Dĩ Ngưng, giúp nàng cầm.
Hôm nay Cố Sơn Tuyết mặc áo khoác đen, trên cổ đeo khăn quàng cùng màu, nhìn rất giống bộ dạng lần đầu Khuyết Dĩ Ngưng thấy cô, trong trẻo lạnh lùng đạm mạc.
Nhưng mà khi đó Khuyết Dĩ Ngưng ở trong phòng tối nhìn cô, còn hiện tại thì đứng chưng dưới một cái dù nhìn cô.
Giày đạp lên mặt nước, theo biên độ giọt nước bắn lên.
Khuyết Dĩ Ngưng đi khép nép, sợ đạp nước giăng lên người Cố Sơn Tuyết, không dám chạm vào đối phương mà cẩn thận theo bên cạnh.
Điều này không phải là phong cách của Khuyết Dĩ Ngưng, Cố Sơn Tuyết cảm giác tiếp đó Khuyết Dĩ Ngưng sẽ đưa tay ôm cánh tay cô, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại không làm, mà chỉ chậm rãi theo cô.
Cố Sơn Tuyết sợ nành dính mưa, cứ vậy nghiêng dù về bên Khuyết Dĩ Ngưng.
"Sơn Tuyết, vai cô ướt rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng đưa tay chạm lên vai bị ướt của Cố Sơn Tuyết, tay đặt lên mu bàn tay đang cầm dù của Cố Sơn Tuyết chỉnh lại dù.
Cố Sơn Tuyết hé môi, đổi tay cầm dù, tay còn lại ôm vai Khuyết Dĩ Ngưng.
"Đứng gần một chút đi."