Phía dưới đường thây ma từng đợt lại từng đợt đi qua, tiếng thét chói tai đã biến mất, trời dần dần đen sẫm.
Đèn đường sáng lên, con đường ngựa xe như nước ban ngày hiện giờ thật im ắng, không có tới một chiếc xe chạy, chỉ có mấy chiếc nghiêng lệch vặn vẹo mà ngừng ở giữa đường.
Cách đó không xa mấy khu chung cư cơ hồ đều đen ngòm, ngay cả bên trong có người cũng không ai dám bật đèn.
Người Ninh Thành thấp thỏm bất an tránh ở trong nhà, hy vọng có thể bình an mà chịu đựng đêm đầu tiên ở mạt thế.
Thây ma khứu giác cùng thính giác so với thị giác càng nhạy bén hơn, ban đêm đường phố là địa bàn của chúng nó.
Lục Hành Trì lại xách lên nỏ, "Chúng ta đi."
Trong khách sạn ánh đèn vẫn sáng trưng, ngoài cửa phòng tổng thống yên tĩnh không tiếng động, cửa thang máy đóng chặt.
Lục Hành Trì mang theo Bối Noãn cùng Đỗ Nhược mở ra cửa thoát hiểm khẩn cấp.
Ba người đi theo thang lầu xuống dưới, bước chân đều tận lực bước thật nhẹ.
Khi đến bãi đậu xe ngầm, trên lầu lại truyền đến động tĩnh.
Giống như có người mở cửa thoát hiểm ra, hô hô mà vọt vào.
Lục Hành Trì không đợi hai người Bối Noãn phản ứng lại, anh đã ngẩng đầu trước.
Tay vịn cầu thang đột ngột biến hình, vướng vào cẳng chân thây ma.
Nó hoàn toàn không đề phòng mà trực tiếp vướng vào, từ trên thang lầu ngã thẳng xuống dưới.
Từ phía trên trong nháy mắt rớt tới tầng ngầm.
Có điểm thảm thiết.
Bối Noãn bị thây ma giáng từ trên trời xuống mà khiếp sợ, "Nó sao lại nhảy xuống? Nó cho rằng nó là chim sao?"
Lục Hành Trì liếc liếc một cái, "Phỏng chừng là sau khi biến thành thây ma có điểm khó khăn nhận biết chướng ngại vật."
Lục Hành Trì mở cửa đi ra gara ngầm.
Bãi đậu xe hầu như không có xe khác, ba người cấp tốc lên xe việt dã, lái xe xông ra ngoài.
Tiếng động cơ ở thành phố đang yên tĩnh nghe thật chói tai.
Một đám lại một đám thây ma bị tiếng động hấp dẫn, từ khắp các đường phố chạy ra tới, điên cuồng đuổi theo không bỏ.
Đáng tiếc ngay cả là thây ma Bolt, bằng hai cái đùi cũng không chạy lại xe, trong nháy mắt đã bị ném xuống thật xa.
* Usain Bolt: vận động viên điền kinh người Jamaica, kỷ lục thế giới về chạy 100m, v.v. được mệnh danh là người đàn ông chạy nhanh nhất thế giới.
Lục Hành Trì lái xe tránh qua từng chiếc xe đậu lại giữa đường, chạy nhanh như bão ra ngoài thành.
Bối Noãn nghĩ thầm, nếu hệ thống không thọc gậy bánh xe, hẳn là xe này sẽ không ra được khỏi thành.
Trong sách, ở thời gian này, ở địa phương này, tiểu đội bọn họ sẽ gặp một người khác.
Thân phận người này đối với Bối Noãn mà nói rất đặc thù.
Là bạn trai trong sách của Bối Noãn.
Tuy rằng không thổ lộ, nhưng quan hệ hai người thật ái muội, thật rõ ràng.
Có anh ta, Bối Noãn tuy rằng vẫn luôn kéo chân sau lại không bị Lục Hành Trì một chân đá ra khỏi đội ngũ.
Quả nhiên, vừa đến ngoại ô thành phố, đường không còn đi được nữa.
Một chiếc xe lớn đụng vào thanh sắt trên cầu, toàn bộ vòm cầu đều bị đổ xuống, ngăn chặn vô số xe tư nhân. Các xe tư nhân hiện tại đều trống không, nhìn dấu vết ở đây, tình hình chiến đấu hẳn là đã rất thảm thiết.
Lục Hành Trì kêu mọi người xuống xe, thủ thế hướng về phía Bối Noãn.
Căn bản không cần anh nói, Bối Noãn đã sớm tự động tự giác mà vỗ vỗ xe, thu nó vào trong không gian.
Ba người đi bộ một đoạn ngắn liền nghe được phía trước có tiếng thây ma rống rống hô hô cùng tiếng người thét chói tai. Là một tiệm cơm nhỏ dọc theo đường lộ, ngoài cửa đang tụ tập một đống thây ma.
Các thây ma liều mạng muốn chen vào, người trong tiệm cơm lại gắt gao chống cửa, hai bên đang phân cao thấp.
Kẹt cửa càng lúc càng lớn, đoàn đội thây ma kết hợp rất tốt, giao tranh, tiến thủ, rõ ràng bắt đầu chiếm thượng phong.
Ba người Lục Hành Trì tiến đến làm hấp dẫn thây ma. Mấy con thây ma bỏ lại đồng bọn còn đang ra sức đẩy cửa mà hướng tới ba nhân loại thơm ngào ngạt.
Sau đó không ngoài dự kiến, mỗi con dùng trán lãnh một cái đinh.
Lục Hành Trì không buông nỏ, bất động thanh sắc mà làm đổ cá đám đồng bọn đang đẩy cửa.
Thây ma hoàn toàn không còn, người trong tiệm cơm hướng ra phía ngoài quan sát, nhìn thấy thây ma nằm đầy đất thì hoảng sợ.
Lục Hành Trì xách theo nỏ đẩy cửa ra.
Cốt truyện chỗ tiệm cơm này Bối Noãn nhớ rõ.
Trong sách, bọn Lục Hành Trì phát hiện được cầu bị sụp cũng lập tức xuống xe đi bộ, sau đó gặp đám thây ma. Lúc đó chiến lực Lục Hành Trì không bằng Lục Hành Trì trước mắt cô, anh vừa đánh vừa lui, sau đó mọi người trong tiệm thấy có giúp đỡ thì hăng hái lên, thu thập toàn bộ thây ma.
Bởi vì chém thây ma thể lực tiêu hao quá lớn, Lục Hành Trì vào tiệm cơm yêu cầu nơi nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Hiện tại Lục Hành Trì cường mạnh như vậy, một đường giết toàn bộ thây ma hoàn toàn không thành vấn đề, Bối Noãn lại có không gian, xe việt dã cũng có thể qua đoạn đường bị chặn này mà nhả ra để đi tiếp.
Nhưng Lục Hành Trì lại làm giống như tuyến cốt truyện, cũng vào tiệm cơm này.
Mạch não của đại Boss, Bối Noãn không hiểu, nhưng dù sao đi theo là được rồi.
Tiệm cơm bên trong đã có mấy chục người, nam phụ lão ấu một đoàn.
Loại thời điểm này không ai sẽ đến tiệm cơm ăn, tất cả người ở đây đều là người rời khỏi thành trên đường bị chặn lại, đi ngang qua tiệm cơm mà đi vào trốn thây ma.
Trong tiệm mỗi người đều kinh hoảng thất thố.
Lục Hành Trì vào cửa, chuyện thứ nhất là hỏi: "Ông chủ đâu?"
Mọi người nhìn nhau, không ai biết ông chủ ở đâu.
Lục Hành Trì phân phó hai người đứng ở cửa, chính mình đi vào phía trong tiệm cơm.
Anh chỉ dùng một cái nỏ đã thanh trừng hết đám thây ma bên ngoài, lại một thân khí thế đại Boss, mấy người thanh niên vừa rồi còn chống cửa đều ngoan ngoãn nghe lời trở về tiếp tục giữ cửa.
Chẳng được bao lâu, Lục Hành Trì từ sau bếp xách ra một người trung niên mập mạp.
Thật là dùng từ xách, bởi vì người kia chân đã mềm đến căn bản không đứng được.
"Chìa khóa cửa cuốn." Lục Hành Trì buông ông ta ra, vươn tay.
Môi người đàn ông run run, ánh mắt tan rã, qua hơn nửa ngày mới hiểu được Lục Hành Trì đang nói cái gì, sờ soạng trên người một phen, cuối cùng mới lấy ra được chìa khóa.
Lục Hành Trì lấy chìa khóa từ trên tay ông ta, đi kéo cửa cuốn xuống, khóa kỹ.
Không cần lại giữ cửa, có cửa cuốn bảo hộ, tiệm cơm thoạt nhìn an toàn hơn rất nhiều.
Mọi người trong tiệm nhẹ nhàng thở ra.
Bối Noãn nghĩ thầm, các người an tâm không được vài phút.
Chỗ tốt ở tiệm cơm chính là nhiều chỗ ngồi. Đỗ Nhược tìm được ghế nhựa, ngồi xuống, thọc thọc bộ trưởng hậu cần Bối Noãn: "Tôi đói bụng."
Đôi mắt ướt lộc cộc, giống như con chó nhỏ chưa được cho ăn đủ.
Bối Noãn từ trong không gian lấy ra một bao khoai lát, nhét vào trong tay anh.
"Vị ngọt cay? Tôi thích." Đỗ Nhược ôm lấy túi khoai, cảm thấy thật mỹ mãn.
Bao khoai còn chưa mở ra, bên ngoài cửa cuốn đã truyền tới tiếng phá cửa điên cuồng, loảng xoảng loảng xoảng, cả căn nhà dường như bị chấn động.
Đây không phải thây ma.
Bởi vì có người ở bên ngoài căng yết hầu lớn tiếng gào rống: "Mở cửa! Cứu mạng! Người bên trong hỗ trợ mở, mở cửa đi!!"
Bối Noãn trong lòng thổi một tiếng huýt sáo.
Bạn trai tới.
Còn có thể thuận tiện kiếm điểm giá trị thánh mẫu, quả thực không cần quá sảng.
Bối Noãn hứng thú bừng bừng mà kéo kéo Lục Hành Trì, "Bên ngoài có người, nhanh nhanh mở cửa cho họ đi?"
Oa ha ha ha vang lên, thanh giá trị thánh mẫu màu xanh vui vẻ vặn vẹo tăng lên trên.
Lục Hành Trì bất động thanh sắc mà liếc cô một cái.
Bối Noãn lập tức thanh minh: "Tôi nhớ rõ, ba điều hứa, điều thứ nhất, đều nghe theo anh, anh đồng ý thì làm, không thì dẹp."
Lục Hành Trì lúc này mới đứng lên, cầm chìa khóa đi mở cửa sắt.
Chìa khóa mới vừa cắm vào ổ đã bị người ngăn cản.
Mấy người tráng niên vừa canh cửa hiện giờ vây quanh đến, đẩy Lục Hành Trì ra khỏi chỗ cửa.
Bọn họ đều thấp người hơn Lục Hành Trì, cũng không cường tráng giống như anh, bởi vậy ngữ khí vẫn thực khách khí.
"Đừng mở cửa, ai biết bên ngoài là cái quái vật gì."
"Chúng ta đừng mở cửa! Vạn nhất khi mở cửa cũng để thây ma vào trong thì thế nào?"
Bọn họ vừa rồi đều nghe theo Lục Hành Trì vì trong tay anh có nỏ có thể giết thây ma, có thể giúp bảo vệ cho cửa hàng này.
Hiện tại cửa đã khóa, trong tiệm an toàn hơn nhiều, quyền uy của Lục Hành Trì đã bị giảm xuống.
Xuống còn nhanh hơn nhảy lầu.
Thấy bọn họ cứng rắn lên, Bối Noãn chạy đến cửa, đứng ở cửa cuốn thành khẩn hỏi người bên ngoài: "Hiện tại bên ngoài có thây ma không?"
Người bên ngoài nghe thấy được, trả lời: "Hiện tại còn không có, cầu xin các người mở mở cửa đi!"
Bối Noãn nói với người trong phòng: "Bọn họ nói bên ngoài không có thây ma."
Đã hơn nửa ngày, người bên ngoài còn sống được thật tốt, hẳn là thật không có thây ma.
Đỗ Nhược nhai khoai lát, nói: "Để cho họ vào nhanh lên được không? Các người dài dòng như vậy, có khi mười người đều đã vào được."
Trong lúc nguy cấp mở hay không mở cửa, đây là một vấn đề vĩnh hằng.
Đỗ Nhược rõ ràng thuộc về đảng mở cửa.
"Ngay cả bên ngoài không có thây ma, anh làm sao biết được trên người bọn họ có bị thây ma cắn hay không?" Một người đàn ông nói.
"Đúng vậy, nghe nói bị cắn xong, có người thật lâu sau mới biến thành thây ma."
"Vạn nhất bỏ vào một người như vậy, đoàn người chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Bên trong nhiều người như vậy, cảm nhiễm thì sao? Bọn họ nên tự động tự giác mà không tiến vào!"
Lục Hành Trì nhìn một vòng.
"Các người nói sợ bọn họ bị cắn qua, không cho bọn họ tiến vào, tôi cảm thấy rất có đạo lý." Lục Hành Trì nói.
"Nhưng mà, dùng cái tiêu chuẩn này quyết định ai ở ai không ở, tôi cảm thấy người ở đây đều hẳn nên tra xét một lần, phàm là có thương tích gì thì tự động tự giác đi ra ngoài, thế nào?"
Trong tiệm lập tức an tĩnh.
Thời điểm loạn như thế này, mỗi người đều là tìm đường sống trong chỗ chết, ai cũng không thể bảo đảm chính mình không có chút thương tích nào.
Ngay cả nếu mình không có, người nhà bạn bè đi chung cũng không dám nói.
Đỗ Nhược cười tủm tỉm nói tiếp: "Cửa hàng cũng không phải của các người, mọi người đều là đi ngang qua, các người tiến vào liền khóa cửa lại chết sống không cho người khác vào, thật không thể nào nói nổi! Ngay cả quyết định mở hay không mở cũng phải ông chủ ở đây, đúng không ông chủ?"
Không ai lên tiếng, ông chủ tiệm cơm cũng không thấy, không biết đã trốn đến đâu.
Cửa cuốn bỗng nhiên rầm một tiếng.
Bọn họ nói lời vô nghĩa liên tục, chờ họ thảo luận xong, "bạn trai" bên ngoài kia còn chưa thấy được mặt mũi phỏng chừng không còn mẩu xương.
Bối Noãn duỗi tay lặng lẽ vặn chìa khóa một vòng, mở cửa cuốn ra vừa đủ một người chui vào.
Trong sách Bối Noãn chính là làm như vậy.
Bối Noãn hiện giờ cũng nguyên dạng làm y như vậy.
Quả nhiên, oa ha ha ha tiếng vang lên, giá trị thánh mẫu "tạch" mà tăng lên một đoạn thật lớn.
Một người đàn ông đang giằng co với Lục Hành Trì lập tức nổi giận, đẩy Bối Noãn một phen: "Mở cửa cái gì? Cô có bệnh à?"
Đẩy thật mạnh làm Bối Noãn lảo đảo, người bị đánh vào cửa cuốn.
Giây tiếp theo, người đó trực tiếp bay lên, lách cách lang cang nện trên đám ghế trong tiệm cơm.
Cả người anh ta nhũn ra, hoàn toàn bò không dậy.
Không chỉ là bởi vì cả người bị ném đến muốn tan thành từng mảnh, còn bởi vì một đinh kim loại dài kề sát thái dương anh ta, đinh cắm trên ghế gỗ còn rung động ong ong ong.
Lục Hành Trì một tay cầm nỏ, thanh âm lãnh đạm, "Anh lại dám động thủ thử xem?"
Mấy giây họ đang tranh chấp, đã có ba người từ khe hở hẹp chui được vào trong tiệm.
Bối Noãn hỏa tốc buông cửa xuống, một lần nữa khóa kỹ lại.
Ba người vừa tiến vào, cả cửa hàng đều im lặng.
Ba người đàn ông này mặc đồ giống nhau như đúc, quần áo lao động màu xanh, trước ngực và sau lưng đều có các loại đường vằn vện, tóc ngắn như sát vào da đầu.
Vừa thấy liền biết là người nào.
Tất cả đều là phạm nhân ở trong ngục giam.
Hơn nữa một trong số đó là được hai người kia ôm vào.
Ngườinày nhắm mắt lại, trên trán tất cả đều là máu, rõ ràng bị trọng thương.