Nhiệm vụ hoàn thành hơn phân nửa, Bối Noãn lại không dám lộ ra nửa điểm cao hứng.
Đồ ngốc cũng có thể nhìn ra, mặt Lục Hành Trì hiện tại đen, thật đen, đen đến không như bình thường.
Giống như toàn bộ đội viên cùng nhau tạo phản, Lục đại Boss thập phần nan kham.
"Ăn cơm trước đi, ăn xong lại nói." Lâm vào cục diện bế tắc, Lục Hành Trì lui một bước, tạm thời gác lại vấn đề không thể giải quyết.
Đỗ Nhược làm gà và cơm chất lượng khá cao.
Đỗ Nhược còn không quá vừa lòng, "Đáng tiếc không có sả và dầu mè."
Bối Noãn cảm thấy đã thật ngon.
Da vàng đến sáng trong, giòn sừng sựt ăn rất ngon, thịt gà mềm đến muốn tan trong miệng, chấm với ba đĩa nước chấm, tương ớt, gừng bằm cùng với hắc xì dầu, hương vị tuyệt đối chính tông.
Ngay cả cơm cũng thơm ngào ngạt, ngay cả không có thịt gà, chỉ là cơm không, Bối Noãn cũng có thể ăn hai chén lớn.
"Ăn xong chúng ta đi ra ngoài tìm xem gần đây có siêu thị không, giúp cô ấy thu vật tư." Lục Hành Trì nói.
Xem ra ý tưởng để Bối Noãn ở lại vẫn không lay chuyển được.
"Tốt quá." Đỗ Nhược vui vẻ đáp, "Chúng ta ba người cần tồn nhiều một chút."
Lục Hành Trì: "......"
Cơm nước xong, Giang Phỉ kiên quyết không chịu một người ở lại nhà mà nhất định phải đi theo.
"Lục Hành Trì phải đối phó thây ma, có thể không có nhiều tâm tư lo cho cô," Giang Phỉ nói khẽ với Bối Noãn, "Tôi sợ anh ta chiếu cố cô không kịp, vẫn là để tôi đi theo đi."
Giọng anh không lớn nhưng Lục Hành Trì vẫn nghe thấy, quay đầu lại híp mắt nhìn.
Giang Phỉ đáp lại một nụ cười vô cùng vô hại.
Cho nên cuối cùng, đoàn người vẫn cùng nhau lên xe việt dã.
Ở trên xe, Bối Noãn lặng lẽ hỏi Giang Phỉ: "Anh vì sao bị nhốt vào ngục?"
Trong sách chỉ nói anh ta giết người, không viết nguyên nhân.
Giang Phỉ ngữ điệu ôn tồn đáp: "Trừ bạo an dân."
"Trừ bạo an dân? Vậy anh bị oan uổng sao?" Bối Noãn hỏi.
"Không phải." Giang Phỉ mỉm cười một chút, "Giết người thì đền mạng."
Thôi kệ đi, giá trị quan này xem ra rất cổ điển.
Chạy thêm một đoạn vào trong thành, Lục Hành Trì tùy tay giết vài con thây ma rải rác trên đường, thấy được một siêu thị.
Bối Noãn nghĩ thầm, đây có lẽ là cái siêu thị viết trong sách?
Lúc đó đám người Lục Hành Trì đi kho hàng ở siêu thị góp nhặt vật tư.
Kho hàng của siêu thị tuy rằng đồ vật không ít, bọn họ có thể mang theo lại rất hữu hạn, hơn nữa lúc trở lại trên đường không may gặp một đám người xấu.
Là đám lưu manh không chuyện ác nào không dám làm, trong tay lại có vũ khí không biết từ nơi nào đoạt được.
Cầm đầu là một người tên Chu Thương, chẳng những đoạt vật tư và xe của đám Lục Hành Trì, còn nhìn thấy rồi thích Bối Noãn, muốn lưu cô lại.
Kết quả tất cả đều là nằm mơ.
Lục Hành Trì cướp được vũ khí, không chỉ đoạt lại được vật tư còn đem tên côn đồ Chu Thương kia ném vào đám thây ma.
Sau đó còn nghe nói, Giang Thành thành lập căn cứ đầu tiên cho người sống sót, ẩn sâu dưới mặt đất, dựa vào đường hầm ngầm dưới mặt đất mà tránh thây ma, bốn phía thông suốt, rất nhiều người sống sót đến đây cậy nhờ.
Nhưng chuyện này không quan hệ gì đến tiểu đội, lúc đó họ đã lấy được vật tư từ siêu thị rời đi Giang Thành.
Siêu thị này thật đúng là không nhỏ.
Có lẽ vị trí ở ngoại ô thành phố nên đất đai dư dả, tổng cộng có ba tầng.
Cửa kính bên ngoài bị khóa, mạt thế tới tàn phá mọi thứ, có khóa hay không đều giống nhau, có một đám thây ma trong ngoài dạo vòng vòng.
Nhưng bên trong còn có một tầng cửa cuốn được đóng lại thật chặt.
Mấy người rón ra rón rén dạo quanh siêu thị một vòng, đi vào cửa sau.
Phía sau cũng có cửa cuốn.
Lục Hành Trì hỏi Bối Noãn lấy một cây xà beng, cạy cạy ở một góc, cửa kim loại trong tay anh mềm như cọng mì, mở ra một khoảng lớn.
Trước khi Lục Hành Trì bước vào, nghe được bên trong một loạt tiếng hô hô, sau đó mọi thứ đều an tĩnh.
Ban đầu ở đây tụ tập mấy chục thây ma, nhìn quần áo trên người đa số đều là công nhân siêu thị, cũng có người mặc thường phục, nhưng hiện tại tất cả đều lãnh một cây đinh.
Lục Hành Trì dễ dàng khôi phục lại cửa cuốn như cũ, dẫn mọi người vào bên trong. Bên trong là kho hàng, vật tư che trời lấp đấy.
Giang Phỉ nhìn thấy Bối Noãn dùng ngón tay sờ sờ một chút, cái thùng sẽ biến mất, anh không hỏi tiếng nào, phản ứng trấn định hơn rất nhiều so với Đỗ Nhược lần đầu tiên thấy được.
Mấy người tìm chủ yếu là thực phẩm và vật dụng hàng ngày, bận rộn một hồi, không gian Bối Noãn lại phong phú thêm rất nhiều.
Bối Noãn leo lên leo xuống, toàn tâm toàn ý tìm đồ ăn vặt.
Một thùng sô cô la quả phỉ, hai thùng mực tẩm.
Mới đem một hũ cánh gà ngâm ớt thu vào trong không gian, cô đã bị người từ phía sau vớt một cái ra khỏi đám thùng.
"Đồ ăn vặt có thể ăn thành bữa cơm hay sao?"
Lục Hành Trì vẻ mặt nghiêm túc, giống như xách con gà con mà xách Bối Noãn tới khu chất gạo, tự mình đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, bắt cô thu vào từng bao từng bao.
Mỗi bao hai mươi kg, Bối Noãn thu chừng hai trăm bao, Lục Hành Trì mới tạm hài lòng.
Hình như rất sợ cô bị đói chết ở căn nhà nhỏ.
Ngay cả không phải chỉ một mình Bối Noãn mà thêm hai người kia cùng nhau ăn, mỗi ngày ba bữa cũng đủ ăn hai ba mươi năm.
Lại thu không ít bột cùng dầu ăn, Bối Noãn không chịu thu tiếp.
"Đủ rồi?" Lục Hành Trì hỏi.
"Đủ rồi," Bối Noãn nói, "Không cần thu nữa, nói không chừng còn có người khác tới muốn tìm vật tư, dư lại đều để cho bọn họ đi."
Sau đó Bối Noãn mỹ mãn mà nhìn giá trị thánh mẫu tăng một đoạn lớn.
Ý nghĩ của Bối Noãn hoàn toàn khác với Lục Hành Trì.
Căn bản không cần dự trữ đồ ăn, cô vốn dĩ không tính ở lại căn nhà đó.
Ở lại đây tương đương tự sát, khi cốt truyện kết thúc mà cô kiếm đủ giá trị thánh mẫu sẽ bị đưa trở về bị xe vận tải đè dẹp lép.
Đương nhiên phải đi theo anh ta, tăng giá trị thánh mẫu mới là việc quan trọng nhất.
Hiện tại vật tư có, vừa rời khỏi siêu thị, nam chủ nói không chừng sẽ chạy đi ngay, Bối Noãn trong tay cầm cầm thùng này thùng nọ, trong đầu suy nghĩ đến muốn điên làm như thế nào mới có cớ tiếp tục đi theo anh ta.
Đỗ Nhược nhàn đến hoảng, đi đi lại lại khắp nơi, bỗng nhiên phát hiện sau lưng kệ để hàng một cửa khóa.
"Hẳn là đường đi vào trong siêu thị." Lục Hành Trì nói.
Đỗ Nhược đề nghị, "Chúng ta nên vào trong đi dạo không?"
Hiện tại đi dạo siêu thị? Thực sự nhàn hay sao, bên trong nói không chừng là cả biển thây ma.
Nhưng mà Bối Noãn cũng đang muốn tìm cớ kéo dài thời gian, cô vội vàng tán thành: "Vậy đi vào đi dạo đi!"
Khó được chính là Lục Hành Trì lại không vội đi. Anh không phản đối, ngược lại đi qua cầm cầm then cửa.
Cửa khóa Đỗ Nhược không lay động gì được, trong tay Lục Hành Trì kẽo kẹt một tiếng, mở!
Cửa này đúng là đi vào bên trong siêu thị.
Đỗ Nhược đỡ Giang Phỉ đi ở phía trước, Lục Hành Trì và Bối Noãn đi chậm hơn phía sau, thừa dịp chỉ có hai người, Bối Noãn tiếp tục làm công tác thuyết phục.
"Lục Hành Trì, anh thật sự không mang tôi theo?" Bối Noãn hỏi.
"Ngay cả nếu anh tìm giúp tôi đủ thức ăn và vật dụng cho mấy năm, về sau thì thế nào? Anh gia cố căn nhà kia thật chắc, nói không chừng tôi thật đúng là có thể ở đó rất lâu."
Lục Hành Trì trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành chuyện của tôi, nếu còn sống tôi sẽ trở về tìm cô."
Ha?
Có ý gì?
Bối Noãn đã quên tiếp tục đi về phía trước, cô dừng lại, ngạc nhiên nhìn Lục Hành Trì.
Lời này sao nghe ái muội như thế nào ấy.
Lục Hành Trì không nhúc nhích, híp mắt nhìn Bối Noãn.
"Ý tôi là, bên ngoài quá loạn, cô là con gái, hiện tại tôi đem cô đi khắp nơi thật không quá thuận tiện, cô tạm thời ở lại Giang Thành, chờ tình huống ổn định tôi sẽ quay lại tìm cô, đem cô tới nơi an toàn."
Giọng điệu rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như nói dối để tống cổ người chút nào.
Không thể hiểu được, Bối Noãn bỗng nhiên có chút vui vẻ.
Thì ra không phải anh thật định để cô ở lại một chỗ rồi mặc kệ.
Lục Hành Trì nhạy bén mà nhận ra Bối Noãn vui vẻ, anh đột nhiên quay mặt đi chỗ khác.
"Đi nhanh đi, nếu không đi hai người kia coi chừng bị thây ma ăn thịt."
Anh hạ thấp giọng, ngữ khí lại có điểm ôn nhu.
Lục Hành Trì nói rất đúng.
Đỗ Nhược đỡ Giang Phỉ đi trước một đoạn đang nhìn đông nhìn tây, không phát hiện hai người sau không theo kịp.
Lục Hành Trì nhất định có miệng quạ đen.
Chỗ rẽ phía trước bỗng nhiên toát ra vài bóng người.
Lục Hành Trì giương nỏ lên.
Lại không bắn ra.
Người tới động tác bình thường, ánh mắt bình thường, rõ ràng là người, không phải thây ma.
Lại còn có thể nói.
"Các người không được nhúc nhích, giơ tay lên!"
Người cầm đầu hét to, trong tay cầm khẩu súng, họng súng đen ngòm chĩa vào bọn Bối Noãn.