Tiêu Dư An nhanh chóng chạy đến trước mặt Án Hà Thanh, dùng áo bào ngoài quấn chặt vào người hắn: “Không sao chứ? Ngươi vẫn còn tốt chứ?”
Án Hà Thanh dùng hết sức lực cuối cùng của mình, ngẩng đầu mê mê màng màng mà nhìn Tiêu Dư An, sau đó thân thể thoáng qua, hướng mặt đổ xuống.
Tiêu Dư An cho người ngã vào trong lòng ngực, xém chút té ngửa xuống đất tuyết, hắn ổn định thân thể, ôm chặt lấy Án Hà Thanh sớm đã lạnh cứng: “Đừng ngủ! Huynh đệ ngươi tỉnh tỉnh, chịu đựng một chút, các em gái trong hậu cung của ngươi đang đợi ngươi a.”
Mấy tiếng kêu không dậy Án Hà Thanh, Tiêu Dư An bắt đầu gấp, hoang mang đem hết áo ngoài của chính mình toàn bộ cởi xuống, quấn chặt Án Hà Thanh, sau đó cõng người hướng Thái y điện chạy đến.
Lão thái y trực đêm ở Thái y điện, đã ngoài năm mươi, chưa từng gặp qua đại sự, nhưng hôm nay, xém chút nữa bị Tiêu Dư An dọa đến hai mắt lật tròng trắng, ô hô mà đến: “Hoàng thượng!!! Người, người làm sao vậy??”
Sao người lại đi một mình!! Trời lạnh như vậy sao người lại mặt ít như vậy! Người đang cõng ai!! Sao người lại phải tự mình cõng người!!
Lão thái y tỏ vẻ rất nhiều câu hỏi, nhưng ông không biết làm sao để hỏi!!
Tiêu Dư An tỏ vẻ hỏi cái rắm á! CỨU NGƯỜI A!!!
“Nội, nội thất.” Lão thái y bị dọa đến run cầm cập, đến lời cũng nói không rõ.
Tiêu Dư An cõng Án Hà Thanh đến nội thất, lột hết đống đồ sớm đã bị tuyết thấm ướt của hắn, đem người nhét vào trong cái chăn trên giường, sau đó xoa nóng đôi tay, đậy lên trên ngực Án Hà Thanh.
Lão thái y rất nhanh đun nóng xong một thùng nước nóng, đem Án Hà Thanh đặt vào trong đó, thấy hô hấp và thân nhiệt của Án Hà Thanh từ từ hồi phục lại như bình thường, Tiêu Dư An không cầm được mà thở dài một tiếng.
Lão thái y ở kế bên lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, người không sao chứ?”
Tiêu Dư An lau đi một mớ mồ hôi lạnh, hơi hơi thở gấp: “Ta? Ta có thể có chuyện gì.”
Lão thái y: “Nhưng mà hoàng thượng người sắc mặt ửng hồng, hơi thở gấp rút, nhìn ra sao cũng… …”
Tiêu Dư An không nghe thấy lão thái y khúc sau nói những gì, trước mắt hắn một mảng tối đen, hôn mê trên đất.
Lúc vừa tỉnh lại chính mình đã ở trong Tẩm cung.
Dưới đế một mảng mênh mông màu đen đang quỳ là thái y, tỳ nữ là nô tài, thấy Tiêu Dư An tỉnh dậy, ai ai hô hào: “Hoàng thượng tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
Não Tiêu Dư An kêu lên ong ong, cảm thấy rất ồn ào, dứt khoát lấy chăn đắp lên đầu.
Hồng Tụ thấy như vậy, lập tức đem đám người giải tán.
“Đợi đã, vị lão thái y lúc trước có ở đây không?” Tiêu Dư An chậm rãi hồi phục sức lực, kéo chăn ra, vội vàng hỏi.
“Ở, ở đây ạ.” Lão thái y vâng vâng dạ dạ.
“Án Hà Thanh sao rồi?” Tiêu Dư An hỏi.
“Hồi hoàng thượng, hắn đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng.” Thái y đáp.
Không hổ danh là nam chính, chính mình mặc bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp, kết quả vẫn phát sốt, Án Hà Thanh bị cóng lâu như vậy, lại một chút vấn đề gì cũng không có.
Tiêu Dư An nói: “Chăm sóc hắn cho tốt.”
Thái y tuân chỉ xong, lui ra khỏi Tẩm cung.
Hồng Tụ che miệng cười nhẹ: “Nô tỳ cũng chưa từng thấy qua hoàng thượng lại để ý một người đến như vậy nha.”
Không để ý thì sẽ bị sống sờ sờ mà đâm tới chết đó! Không nghĩ tới hành động của mình lại làm loạn đến tình tiết nguyên tác, vậy tiếp theo nên làm gì mới tốt đây?
Tiêu Dư An cười khổ một tiếng, một tay chống đỡ trên giường, muốn ngồi dậy.
Hồng Tụ vội vàng đi lên trước, động tác dịu dàng đỡ lấy Tiêu Dư An: “Hoàng thượng muốn uống nước không?”
Thấy Tiêu Dư An gật gật đầu, Hồng Tụ lập tức bưng đến một chén nước, đút cho Tiêu Dư An từng chút một, đồng thời lúc đó, Dương Liễu An đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, công chúa Vĩnh Ninh đến rồi ạ.”
Tiêu Dư An một hớp nước sặc ở cổ họng, ‘ực’ một tiếng, đến không khí cũng đồng thời nuốt xuống: “Ai? Ngươi nói ai? Công chúa Vĩnh, Vĩnh Ninh?”
Dương Liễu An vẫn chưa trả lời, âm thanh như ngọc châu rơi xuống khay từ cửa Tẩm cung truyền đến: “Hoàng thượng ca ca.”
Tiêu Dư An đưa mắt nhìn đến.
Trong nguyên tác đã dùng một bài thơ mà miêu tả công chúa Vĩnh Ninh, chính là phương bắc có giai nhân, cái bài nhất cố khuynh nhân thành tái cố khuynh nhân quốc*.
(*nhìn một lần nghiêng thành, nhìn lần hai nghiêng nước)
Nhưng mà bây giờ, Tiêu Dư An cả đầu toàn là câu: Tuyệt thế vô song.
Thì ra đây chính là giá trị nhan sắc của nữ chính trong truyền thuyết ư?!
Aiya! thật sự là cao quá!!!* [ 噫吁嚱!危乎高哉!!!]
(*Nghĩa ở đây chắc là giá trị nhan sắc rất cao. Hai câu đó trích Thục Đạo Nan - trong thơ ca của Lý Bạch thời Đường.)