Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 104:




"Chú không đợi được mấy ngày nữa sao? Tôi nói tôi sẽ trả lại mà."
Cố Thành cầm điện thoại di động, ông ta say rượu, giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn.
"Đùa cái gì vậy, tôi mà lại không có tiền? Công ty nhà tôi, tôi vẫn còn cổ phần, anh trai tôi dù gì cũng là Cố Tựu, cháu trai tôi cũng có thể tùy thời mà trả lại được nữa."
"Trong tay mẹ tôi khác gì trong tay tôi?"
Ông ta đột nhiên ngồi dậy, bởi vì say rượu mà đầu óc có chút mơ màng, hiện tại đã tỉnh táo không ít.
"Nói gì vậy? Sao nó có thể, đừng đùa chứ, tôi chưa có nghe qua chuyện đó luôn."
Đối phương cũng không vội, không nhanh không chậm, rất chính thức.
"Chuyện giá cổ phiếu Cố gia giảm mạnh đã lan truyền trên mạng, ngài tự nhìn một chút là biết."
Cố gia này, là chỉ Cố lão phu nhân.
Mấy năm trước Cố gia ở trong tay Cố Thành đã bại không ít, ông ta đi tìm Cố Tựu, đập tiền đập người, mới cứu công ty về một chút, nếu không có Cố Tựu, công ty sớm đã không còn. Hiện tại, Cố Tựu đem những thứ đã cho thu hồi lại, muốn động tay động chân cũng không phải rất khó.
Chờ điện thoại cúp máy, người kia không nhanh không chậm lại gọi một cuộc điện thoại.
"Vâng, đã xử lý xong rồi, thưa sếp nhỏ."
*
"Bé ngoan, đi đưa tài liệu cho anh trai con đi, trợ lý gọi điện thoại tới, nói là rất gấp."
Cố phu nhân từ lầu hai đi xuống, trong tay còn cầm tập hồ sơ.
Cố Thanh Trì đang ở chỗ đàn dương cầm trong phòng khách, một tay đeo bảo vệ cổ tay tự nhiên buông xuống, một tay ấn đàn dương cầm, khẽ nhảy trên phím đàn, xem ra tâm tình cậu rất tốt, thân thể nhẹ nhàng lắc lư, nghe Cố phu nhân nói xong liền đứng dậy, chạy mấy bước tới.
Cậu mặc bộ quần áo bình thường, áo hoodie màu xám, mũ dây áo một dài một ngắn, theo động tác cậu chạy mà quăng tới quăng lui, trông rất giống học sinh, thoạt nhìn cũng hoạt bát không ít.
"Tài xế đang ở bên ngoài chờ, con ra ngoài là có thể nhìn thấy, trên đường chú ý an toàn, không cần thúc giục tài xế lái xe đâu."
Cố phu nhân đưa tay, Cố Thanh Trì liền thuận theo cúi đầu, để bà có thể sờ đến tóc mình.
"Bé ngoan, đi đi."
"Vâng ạ."
Cậu ngước mắt lên mỉm cười.
"Mẹ, tối nay con muốn ăn anh đào."
Cố Thanh Trì thoạt nhìn dịu dàng mềm mại, rất nguyện ý hỗ trợ, cảm thấy mình có công lao, còn vô thức làm nũng.
Cố phu nhân đều luôn miệng đồng ý, ngoài miệng thì nói cậu đi đi, mà thực tế cuối cùng vẫn đi theo Cố Thanh Trì một đoạn.
Cố Thanh Trì bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa, lúc đóng cửa lại thoáng nhìn Cố phu nhân còn đứng ở nơi đó nhìn theo cậu, ba Cố không biết vì sao cũng xuống lầu, đứng ở bên cạnh Cố phu nhân, cùng nhau nhìn cậu.
Cố Thanh Trì phất phất tay với Cố phu nhân, ý bảo Cố phu nhân mau trở về.
Cố phu nhân liền lộ ra một nụ cười với cậu, trong lòng mềm nhũn.
Đợi đến khi bóng dáng Cố Thanh Trì rốt cuộc không nhìn thấy đâu nữa, bà nghiêng đầu, sắc mặt liền lạnh xuống, cúi đầu nhìn móng tay mình, bà vừa mới làm sáng nay.
"Chắc chắn lát nữa bọn họ sẽ tới sao? "
Ba Cố ôm lấy bà, hôn lên tóc bà.
"Ừm, hai ngày nay hành động có chút nhanh, chắc là bị ép đến đường cùng, lúc nãy nói là đang trên đường tới."
Một lát sau lại nói.
"Em nên đi theo Tiểu Trì đến công ty, đợi lát nữa có thể sẽ hơi ồn ào đó."
Cố Thành thật sự đúng không có đầu óc gì, chỉ cần làm một cái bẫy, liền vội vàng tự mình chui vào, đến bây giờ còn không biết đã xảy ra sai lầm gì, chỉ biết quay qua ba Cố mong cứu binh.
Lúc xe Cố Thanh Trì đến công ty Cố thị vừa lúc là giờ ăn trưa, rất nhiều nhân viên ra vào.
Con xe Rolls Royce Ghost lặng yên không một tiếng động dừng lại trước công ty, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Một người đeo thẻ thực tập sinh trước ngực nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh.
"Thái tử gia nhà ai ra đường đây?"
"Thái tử gia? Sợ có khi là thái thượng hoàng đúng hơn, xe Rolls-Royce Ghost đó, chụp cho tôi một tấm đi, chụp xe đẹp một chút, hôm nay phải đăng lên vòng bạn bè mới được."
Người nọ khoe khoang bày ra một tư thế, phát hiện đối phương nháy mắt liên tục, ống kính máy ảnh đã nghiêng mười vạn tám ngàn dặm.
"Làm gì đó, chuyên tâm một chút đi, ống kính chụp đi đâu vậy?"
Anh ta vừa nói vừa theo tầm mắt đối phương nhìn qua.
Cố Thanh Trì ra khỏi cửa xe, đang đi lên bậc thang.
Tiếp theo anh ta cũng im lặng, cho đến khi Cố Thanh Trì vào cửa mới phục hồi tinh thần lại.
Có người xung quanh thì thầm.
"Vừa rồi người đó có phải Cố Thanh Trì không? Cái cậu Cố Thanh Trì đó á! Ô mai ka, ngoài đời còn đẹp hơn trên TV, sao đều là một mũi hai mắt, mà tôi lại thua kém nhiều như vậy?"
"Năm nay mới mở hai công ty may mặc, mời anh ấy làm người phát ngôn cho quý mới sao? Công ty chúng ta mạnh vậy sao!"
Thực tập sinh đưa mắt vào bên trong, nhìn xung quanh, anh ta không đu giới giải trí, nên không biết Cố Thanh Trì, chỉ cảm thấy người này đẹp quá đáng, nghe đồng nghiệp nói tên liền cho rằng đồng nghiệp quen biết, kỳ quái hỏi.
"Cố? Vậy có phải tiểu thiếu gia không, sếp lớn mình không phải cũng họ Cố sao..."
Ông lão bên cạnh phổ cập cho anh ta chút.
"Nói bậy bạ cái gì đó, chỉ là một minh tinh, chắc là trùng họ Cố mà thôi. "
......
Văn phòng Cố Tạ, trên bàn làm việc đang đặt một phần cơm, trợ lý đã đi ra ngoài, trong phòng làm việc cũng chỉ có anh.
Hộp cơm trên bàn còn chưa mở, ngược lại có một cái hộp nhỏ tinh xảo được cẩn thận mở ra, nắp hộp và ruy băng đều đặt chỉnh tề, trong hộp lót vải nhung.
Cố Tạ cầm đồng hồ trên tay, nhiều lần nghiên cứu bề mặt có phải là chất liệu dễ vỡ hay không, có thể sinh ra mảnh vụn bén nhọn hay không.
Cuối cùng lại dùng sức đập lên bàn hai cái, sau đó lại quan sát trên bề mặt có hiện tượng vỡ vụn hay không, mà không chút nào lo lắng đến giá trị của nó.
Sau đó hài lòng phát hiện, với khí lực của một người trưởng thành, mặt ngoài sẽ không dễ dàng bị vỡ vụn, ngay khi anh đang tự hỏi có nên thử dùng lửa thí nghiệm một chút hay không, ngẩng đầu lên bỗng đối diện với ánh mắt hoảng sợ của trợ lý đứng ở cửa.
Trợ lý hơi vấp nói.
"Dưới, dưới lầu có người, không có ——"
Cố Tạ nhìn đồng hồ, vừa lôi đồng hồ và hộp cơm vẫn chưa động tý gì trên bàn vào ngăn kéo, vừa nói.
"Tôi nói hôm nay em tôi đến, để em ấy trực tiếp đi lên là được rồi, không cần hẹn lịch gì cả."
"Không không, là dưới lầu có người gây sự muốn lên, lễ tân nói là chú của ngài."
"Cái này tôi chưa từng nói qua sao? "
"Không, đã nói, nhưng..."
"Không có nhưng, đuổi ra ngoài, khi cần thiết cứ báo cảnh sát."
Cố Tạ đóng ngăn kéo lại, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Điện thoại reo trên bàn.
"Alo, bây giờ đang ở dưới lầu? Bảo vệ sĩ dẫn em ấy lên, phía dưới đang có người gây sự, chú ý tránh đi, bảo an là củi khô hay sao? Giải quyết nhanh chóng đi."
Cố Tạ lúc này mới có chút nghiêm túc, cúp điện thoại đi ra ngoài.
Còn không quên lấy điện thoại di động ra gọi điện cho ba Cố, nói ngắn gọn tình hình một chút.
Dưới lầu đã tụ tập một đám người, Cố Thành cả người hôi mùi rượu, ông ta quanh năm chỉ uống rượu ăn chơi, dáng người hơi phát tướng, cúc áo sơ mi trên bụng cũng đã bung ra một cái, còn đang hùng hùng hổ hổ.
Ông ta vốn muốn đi tới nhà tìm Cố Tựu, về sau ngẫm lại thấy đến công ty này cũng giống thế, Cố Tạ còn là bậc con cháu, sẽ không mắng ông ta, sẽ bày ra vẻ mặt dễ chịu hơn.
Cố Tựu thấy ông ta là sắc mặt không tốt, mỗi lần gặp đều nói ông ta một trận.
Ông ta tính toán rất tốt, không ngờ bị từ chối xấu hổ thế này, lễ tân rõ ràng biết ông ta mà lúc nãy lại nói cái gì mà không có hẹn trước, phải theo quy củ làm việc, mẹ nó, ông ta tới đây chưa từng phải hẹn trước gì cả, ngay cả trợ lý đặc biệt cũng phải bưng trà rót nước ngoan ngoãn hầu hạ ông ta mới đúng.
"Đừng đụng vào tôi, các anh đây là có ý gì hả, công việc này không muốn nữa hả?"
Một nhóm bảo vệ mặc đồng phục đã đưa ông ta ra ngoài, còn giám sát viên đang giải tán đám đông.
"Đừng nhìn đừng nhìn, đợi lát nữa phát thưởng thì tới trễ là không còn đâu."
Cố Thanh Trì vừa đến cửa, đã có ba bốn vệ sĩ vây quanh, bảo vệ cậu xuyên qua đám người.
Cố Thanh Trì bị đám người vây quanh, cách một đám người lướt qua Cố Thành.
Cố Thanh Trì vốn đã khiến người ta chú ý, hơn nữa bao bởi mấy vệ sĩ càng nổi bật, lúc này cũng chưa đến lúc vào làm, ở trong đại sảnh, người tụ tập chẳng những không có tản ra mà ngược lại càng ngày càng có xu hướng tụ lại đông hơn.
Bàn tán thì thầm to nhỏ với nhau.
"Nhường đường với, tôi không nhìn thấy."
"Ai vậy, còn mang theo vệ sĩ, tai to mặt lớn sao?"
"Hình như là một minh tinh, đẹp trai lắm, đó là vệ sĩ của Cố tổng, không phải người đó mang đến."
Đợi đến khi Cố Tạ vội vàng đi xuống từ trong thang máy, mấy lời bàn tán thì thầm liền dừng lại, đại sảnh lập tức yên tĩnh.
Anh bước nhanh đến trước mặt Cố Thanh Trì, đánh giá từ trên xuống dưới, nhận thấy Cố Thanh Trì không có việc gì mới yên lòng.
"Đi, ở nhà ăn cơm chưa, đợi lát nữa đi lên ăn chút hoa quả."
"Vâng, hình như vừa rồi bên kia xảy ra chuyện ạ."
"Ừm, đã xử lý xong rồi, không cần quan tâm."
Cố Tạ theo thói quen đi đến bên cạnh Cố Thanh Trì, tụt lại phía sau cậu nửa bước, dễ dàng thu cả người cậu vào tầm mắt.
Đợi đến khi Cố Tạ đi vào thang máy, người chung quanh hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt bộc phát một trận thảo luận.
"Vậy rốt cuộc lai lịch thế nào chứ? Ai nói là một minh tinh vậy? Tiểu minh tinh mà có thể để cho sếp nhỏ đích thân xuống đón sao?"
"Trời ơi, vừa rồi sao sếp nhỏ nói nhiều thế? Sếp nhỏ chỉ nói nhiều như vậy khi ra lệnh thôi đó?"
"Suy nghĩ của tôi có thể hơi bất kính, sếp nhỏ vừa rồi giống như một bà mẹ già ấy."
"Tự tin một chút đi, câu đấy bất kính thật."
"Người vừa mới bị đuổi ra ngoài, chắc là Cố Thành, sếp nhỏ cuối cùng cũng nhịn không nổi, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt cáo mượn oai hùm của ông ta đều khiến tôi tức giận quá trời, sếp lớn cũng không có phô trương như vậy đâu."
*
Ở nhà cũ Cố gia, mấy người giúp việc nín thở im lặng, Cố lão phu nhân chống nạng đầu rồng, sắc mặt tái mét.
"Nó thật sự nói vậy sao?"
"Con còn có thể nói điêu sao, con ngay cả cửa cũng không được đi vào, mà con chính là em ruột của anh ấy đấy!"
Quần áo Cố Thành có hơi lộn xộn, thoạt nhìn rất tức giận.
"Lần sau con không bao giờ đi nữa, đời này cũng không đi nữa, bị nhiều người nhìn như vậy, mẹ nhìn đầu gối của con này, bị dập rồi."
Cố Thành vội vàng vén quần tây trang lên, bảo Cố lão phu nhân nhìn đầu gối của mình bị cọ rách chút da kia, thuận tiện dùng sức thêm dầu thêm muối.
"Anh ấy còn nói, cho dù là trăm năm sau thì anh ấy cũng không muốn ló mặt tới dự tang lễ của mẹ đâu."
Cố lão phu nhân gõ mạnh cây gậy chống trên sàn nhà.
"Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như thế chứ! Bất trung bất hiếu! Cố gia ta sao lại có loại nghịch tử này!"
Tay cụ ấy run rẩy.
"Thật sự là trong ngoài không phân biệt, cưới người đàn bà kia, mấy năm nay lòng cũng nảy dã tâm, hiện tại lại còn học được thói trở mặt không nhận người! "
"Năm đó ta hẳn là không nên mềm lòng như vậy, không nên để nó sống dễ dàng như vậy!"
Cố lão phu nhân đã quên mất lúc ấy mình cũng không hề có mềm lòng gì cả, nói trục xuất khỏi nhà là thật sự trục xuất khỏi nhà, là Cố Tựu tự mình từng chút một từ hai bàn tay trắng khởi nghiệp, cũng là bọn họ tìm tới cửa lấy lý do công ơn dưỡng dục để ép Cố Tựu giúp bọn họ giải quyết cục diện rối rắm lần đó.
Bên cạnh có người an ủi Cố lão phu nhân.
"Cứ nói rõ với con cái, nó chắc chắn vẫn nguyện ý nghe lời ngài mà."
"Quả nhiên, không phải mình nuôi, thì không thân cận nổi."
"Lão phu nhân, cũng không thể nói như vậy được, cho dù đại thiếu gia từ nhỏ đi theo lão gia tử nhưng dù gì cũng là mẹ con với ngài, giọt máu đào hơn ao nước lã mà."
Cố lão phu nhân lắc đầu.
Cụ vẫn không thích Cố Tựu, còn bởi vì Cố Tựu căn bản không phải là con của cụ.
Cố lão gia tử năm xưa mất vợ, cụ vừa tiến vào liền làm mẹ kế cho Cố Tựu, nhưng không hề tình nguyện, về sau hai người có với nhau Cố Thành, thì Cố lão phu nhân mới thật sự không thèm để ý tới Cố Tựu nữa, từ nhỏ Cố Tựu đều đi theo Cố lão gia tử.
Cho nên bà cũng không thích Cố Thanh Trì, tuy rằng vì con trai út nối dõi tông đường, nhưng chung quy cũng không có quan hệ huyết thống với cụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.