Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 129:




Về phần Cố Thanh Trì, Cố phu nhân đã suy nghĩ rất lâu. Cậu không thể lúc nào cũng ở nhà vì điều đó có thể dẫn đến nhiều rắc rối. Vì vậy, ngay khi Cố Thanh Trì đề cập đến việc muốn đi học, Cố phu nhân đã vui vẻ gọi điện cho ba Cố và nhờ ông giúp thu xếp.
Ba Cố rất ủng hộ việc Cố Thanh Trì tiếp tục con đường học vấn của mình. Về vấn đề này, ông có quan điểm hơi cổ hủ, tin rằng nếu không có kinh nghiệm học đại học, cuộc sống sẽ thiếu đi một điều gì đó.
Đặc biệt là ông đã từng nhìn thấy thành tích học tập trước đây của Cố Thanh Trì khá ấn tượng, đến mức ai nhìn vào cũng sẽ nói thật đáng tiếc.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian đó, trạng thái tinh thần của Cố Thanh Trì kém đến mức ba Cố và Cố phu nhân không thể dành nhiều suy nghĩ cho việc khác. Tất cả những gì họ hy vọng là Cố Thanh Trì được khỏe mạnh và hạnh phúc.
Hiện tại chính Cố Thanh Trì bày tỏ mong muốn được đi học, ba Cố rất hài lòng. Ông gác lại công việc hiện tại để tập trung nghiên cứu cho Cố Thanh Trì, thậm chí còn đeo chiếc kính đọc sách mà ông hiếm khi sử dụng.
Kiểu kính được Cố phu nhân chọn – gọng vàng mỏng có dây chuyền. Phong cách này hơi quá xa lạ so với sở thích của ba Cố, nhưng ông vẫn giữ gìn chúng rất cẩn thận, không hề lén lút mua một phong cách khác. Tuy nhiên, ông lại không sử dụng chúng thường xuyên.
"Nhiều trường đại học nước ngoài chấp nhận điểm thi tuyển sinh trung học hoặc đại học cho các ứng viên, thậm chí cả điểm những bài thi của mấy năm trước. Với điểm số của con, chắc chắn sẽ vào được."
Cố phu nhân huých ba Cố và nhìn ông với ánh mắt trêu chọc: "Trì Trì muốn nộp đơn vào trường đại học của Tiểu Tạ."
Lúc đó Cố Thanh Trì đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và đạt điểm xuất sắc. Lẽ ra cậu có thể chọn một số trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc, nhưng lúc cậu tham gia kỳ thi tuyển sinh đã lâu lắm rồi.
Bây giờ, dù muốn học đại học trong nước nhưng cậu lại cảm thấy không chắc chắn, hơi xấu hổ khi giải thích: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi. Con sẽ chăm chỉ học trong một năm rồi thi vào năm sau. Con muốn thử sức."
Cậu ngượng ngùng.
"Nếu không thì ra nước ngoài cũng được ạ."
Ba Cố đặt tài liệu đang cầm sang một bên, nghiêm túc nói: "Không, năm nay con có thể thử."
"Nhưng con không thể đâu, chỉ còn mấy tháng nữa là thi đại học, đã lâu rồi con không mở sách giáo khoa ra, cho dù năm sau có thi cũng không có gì bảo đảm con sẽ đỗ."
Ba Cố lắc đầu, "Kiến thức sẽ để lại dấu vết, hãy tin vào chính mình. Hơn nữa, đây chỉ là một cuộc thi thử, hãy coi đó là sự luyện tập. Nếu con làm không tốt, chúng ta có thể ở nhà học thêm một năm nữa và thi lại."
Ba Cố vẫn thoải mái và không áp đặt những yêu cầu khắt khe đối với Cố Thanh Trì.
Tuy nhiên, Cố Thanh Trì tỏ ra bất an và lo lắng. Vào lúc này, cậu nhận ra rằng cuộc sống của mình sắp trở lại quỹ đạo vốn có. Không còn lãng phí ngày tháng không mục đích, không còn ngồi suy nghĩ hôm nay ngày mai phải làm gì, lệ thuộc vào rượu và chất kích thích để tìm sự thỏa mãn.
Trước đây cậu đã lên kế hoạch rất kỹ, nhưng giờ đến lúc thực hiện kế hoạch đó, cậu lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ rằng những kiến ​​thức mà cậu có được bao năm sẽ biến mất khỏi đầu, sợ rằng sẽ không thể làm được những việc mà trước đây mình cho là dễ dàng. Cậu sợ mình đã hoàn toàn chệch khỏi lối sống bình thường và không thể quay lại đúng hướng. Sự tự tin đã bị mai một, chỉ còn lại sự tự ti bao trùm tâm trí cậu.
Cố phu nhân cảm thấy hơi run. Ban đầu, bà tin rằng con trai mình có thể xuất sắc trong mọi việc. Bà hài lòng với ý tưởng con trai mình sẽ theo học tại một trường đại học gần đó, cho phép nó ở nhà hàng ngày, ngay dưới sự giám sát của bà. Tuy nhiên, khi đề cập đến việc Cố Thanh Trì phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, bà bắt đầu hối hận. Bà nhận ra áp lực và sự mệt mỏi to lớn khi phải chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng như vậy.
"Bây giờ chúng ta phải tập trung vào việc học rồi ư? Chúng ta chỉ có mấy tháng để chuẩn bị? Đùa à, người ta học ba năm, chúng ta lại học có vài tháng. Không phải sẽ mệt lắm sao? Hãy dùng điểm số trước đây của con để nộp đơn vào các trường đại học nước ngoài và chọn một chuyên ngành dễ để theo học thôi con ạ. Các trường đại học nước ngoài cũng tốt. Chúng ta có thể chuyển ra nước ngoài."
Cố phu nhân giờ đây quan tâm hơn đến sức khỏe của con trai mình và tin rằng các trường học ở nước ngoài cũng tốt như vậy.
"Mẹ thấy những trường này được xếp hạng cao hơn thế nên nộp hồ sơ cũng được, chúng ta không cần phải quá mệt mỏi đâu con, chỉ cần có học là được."
Cố Thanh Trì lắc đầu trả lời. Cậu tỏ ra lo lắng và kiên quyết, sợ hãi nhưng vẫn quyết tâm đương đầu với thử thách.
"Mẹ, con rất thích ngôi trường đó."
Cậu nói thêm và nhìn Cố phu nhân. Bất cứ ai cũng có thể thấy cậu đã sợ hãi đến mức nào và đã thu thập được bao nhiêu dũng khí.
"Con muốn thử. "
......
Khi Cố Thanh Trì quyết định theo đuổi con đường này, cậu bắt đầu nỗ lực hết sức. Với nền tảng vững chắc của mình, việc chọn tài liệu không quá khó khăn và cậu cũng không cần ôn tập nhiều. Cậu có thể đi thẳng vào các câu hỏi thực hành. Tuy nhiên, cậu lại tự ti và mỗi ngày vẫn vô cùng lo lắng, không dám thư giãn một chút nào.
Khi Tạ Lục Dữ biết được tình hình, hắn đã rất ủng hộ. Hắn không dẫn Cố Thanh Trì ra ngoài chơi đùa nữa mà mua sách giáo khoa và bắt đầu học cùng cậu. Cả hai thậm chí còn tổ chức các kỳ thi nghiêm túc, chấm bài cho nhau. Người đạt điểm cao hơn sẽ nhận được một ngôi sao và họ có thể sử dụng những ngôi sao này để yêu cầu thứ gì đó từ người kia.
Các ngôi sao được hiển thị bên cạnh hình đại diện của họ. Mỗi khi kiếm được nhiều sao hơn, họ lại vẽ thêm vào hình đại diện và thay đổi hình đại diện vài ngày một lần.
Cả nhà họ Cố đều ủng hộ Cố Thanh Trì. Họ cho cậu một căn phòng trống ở tầng trệt, có bàn học, mấy ngày sau lại thêm một cái bàn khác cho tạ Lục Dữ. Họ thậm chí còn đặt chuông lớp để tạo không khí học tập cho Cố Thanh Trì.
Cố Thanh Trì dành vài tháng tiếp theo để thực hiện một kế hoạch học tập có hệ thống. Hầu hết các cuộc trò chuyện của cậu với Tạ Lục Dữ đều là về việc Tạ Lục Dữ ngẫu nhiên hỏi cậu những câu hỏi liên quan đến kiến ​​thức.
Vào ngày thi xong, thần kinh căng thẳng của Cố Thanh Chi cuối cùng cũng thả lỏng, cậu ngủ từ chiều đến trưa ngày hôm sau.
Mặc dù Cố Thanh Trì chưa bao giờ rất tự tin vào bản thân, nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học cậu thực sự đã làm rất tốt. Cuối cùng, Cố Thanh Trì đạt được 703 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học và được nhận vào trường mình muốn một cách thuận lợi.
Ngày công bố kết quả thi đại học, Cố phu nhân suốt ngày tươi cười không ngừng khen ngợi Cố Thanh Trì, Cố Tạ cũng gật đầu theo.
Ba Cố bề ngoài vẫn giữ bình tĩnh, khi nhìn thấy kết quả chỉ gật đầu nói rằng không tệ. Tuy nhiên, thực tế thì ông lại khá hạnh phúc. Vào ngày hôm đó, ông đã đặc biệt đăng bài đầu tiên trên mạng xã hội của mình với một thông điệp tinh tế: [Con trai bướng bỉnh của tôi nhất quyết muốn thi lại đại học chỉ để cho vui, lần này nó còn thi thấp hơn lần trước vài điểm nữa chứ.] Ông cũng đính kèm một hình ảnh về kết quả thi.
Bài đăng này đã nhận được lượt thích từ nhiều chuyên gia trong các lĩnh vực khác nhau và có nhiều bình luận dẫn đến các cuộc thảo luận.
[Con trai tôi sẽ không cần phải ra nước ngoài nếu nó thông minh bằng một nửa con trai ông Cố đấy.]
[Con của nhà họ Cố thông minh thật. Ngón tay cái.jpg.]
[Haiz, con tôi suýt bị từ chối khi chúng tôi cố gắng gửi nó ra nước ngoài luôn đây.]
Ngày hôm đó, nhân viên của tập đoàn nhà họ Cố cùng nhau nhận được tiền thưởng, điều này cũng thu hút được một số sự chú ý.
*
Vào ngày đăng ký nhập học, Cố Thanh Trì kiên quyết từ chối lời đề nghị cho cả gia đình đi cùng của mẹ cậu. Cậu cũng từ chối lời đề nghị đi cùng của Tạ Lục Dữ. Cuối cùng, Cố Tạ đã thắng trong cuộc tranh luận vì anh có thời gian và có sức lực, có thể giúp Cố Thanh Trì mang hành lý.
Cố Thanh Trì cũng không làm gì đặc biệt. Cậu chỉ bảo sẽ ở trong ký túc xá của trường. Mặc dù Cố phu nhân rất khó chịu nhưng bà vẫn hỏi đi hỏi lại trước khi cậu rời đi để xác nhận rằng cậu thật sự không muốn sống ở nhà. Nhà cậu gần trường, chỉ cách một giờ lái xe. Cậu đến đăng ký sớm và là người đến đầu tiên. Sau khi giúp cậu mang hành lý lên phòng, Cố Tạ bắt đầu học cách dọn giường ký túc xá.
Cố Thanh Trì tiến tới giúp đỡ nhưng bị Cố Tạ đẩy ra: "Em đi dọn dẹp đi, anh xử lý được. Anh có kinh nghiệm."
Cố Thanh Trì liền cầm chổi bắt đầu quét sàn. Sau khi làm xong, cậu chuẩn bị lau sàn và bắt đầu sắp xếp ghế. Mới làm được nửa đường, cửa bị đẩy ra, một thanh niên xách túi vải thô bước vào. Phía sau là một người phụ nữ đang kéo vali.
Người thanh niên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Thanh Trì đang cầm cây lau nhà. Thanh niên kinh ngạc, lùi lại ba bước, đóng cửa lại, cùng với tiếng đóng cửa là tiếng rên của một người phụ nữ.
"Mũi của chị! Em đang muốn giết chị gái mình à? Sao lại đần mặt ra đấy? Đây không phải là ký túc xá của em sao?"
Cánh cửa lại được mở ra, một người phụ nữ mặc vest, bịt mũi và nắm tay nắm cửa bước vào. Lần này Cố Tạ đứng ở trước mặt Cố Thanh Trì ngăn cậu lau tiếp. Cố Tạ xắn tay áo vest lên, lấy cây lau nhà từ tay Cố Thanh Trì.
Cánh cửa lại đóng lại.
Một lúc sau, lại có thêm hai người bước vào, cả hai đều đứng ngay ngắn. Người đang nói là chị cả, rất trang trọng.
"Xin chào, phụ huynh của học sinh này."
"Xin chào."
Cố tạ cảm thấy bản thân như cha mẹ của Cố Thanh Trì, nghĩ mình nên cố gắng thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với phụ huynh của bạn học, anh nói mấy câu lịch sự. Anh còn định giúp bên kia dọn giường. Tuy nhiên, chàng trai trẻ đang định nói thì người chị liền vỗ vào gáy cậu ta một cái, từ chối lời đề nghị.
"Không sao đâu, thằng bé có thể tự dọn giường, tôi sẽ dọn phòng. Xin lỗi nhiều, lúc nãy anh dọn rồi thì bây giờ để tôi dọn đi."
Cố Tạ không thể từ chối yêu cầu này, nhưng việc cũng không có gì nhiều, anh nhìn chung quanh một chút.
"Đưa thẻ ăn của em cho anh, anh sẽ nạp tiền cho em."
Mọi việc đã được sắp xếp xong, Cố Thanh Trì không còn nhiệm vụ nào khác nên giúp dọn dẹp phòng. Cậu nhận được những lời khen ngợi từ cô chị và bạn cùng phòng. Sau khi chị gái rời đi, chàng trai trẻ tò mò tiến lại gần Cố Thanh Trì.
"Anh có phải là Cố Thanh Trì không? Lúc trước em nhìn thấy anh đã rất sốc. Đó là chị gái em, chị ấy bạo lực lắm. Chị ấy không biết anh, nhưng anh trai anh lại là sếp của chị ấy. Khi chị ấy nhìn thấy anh trai anh đang lau sàn nhà liền sốc đến nỗi thở hổn hển rồi bóp cổ em lắc tới lắc lui."
Người thanh niên nói khá nhiều, Cố Thanh Trì chỉ cần nói một hai chữ là cậu ta có thể tự biên tự diễn thêm rất nhiều.
Cố Tạ cũng quay lại, tiếp tục nói chuyện với Cố Thanh Trì. Ban đầu, anh lo lắng về việc Cố Thanh Trì khó thích nghi với cuộc sống đại học vì có địa vị cao và ngoại hình đặc biệt. Anh sợ rằng việc hòa nhập có thể là một thử thách khó đối với cậu, nhưng bây giờ anh đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Sau khi mọi việc đã ổn định, anh dặn dò Cố Thanh Trì.
"...Anh nạp tiền thẻ ăn cho em rồi đấy. Nếu mất thì hãy đến Trung tâm Sinh viên để làm cái mới."
Cố Tạ vừa nói vừa đánh dấu một vị trí trên bản đồ.
"Ngoài ra anh cũng đã trả tiền điện và internet trong bốn năm. Đừng quên bôi kem chống nắng khi huấn luyện quân sự, có thể bị cháy nắng đấy. Anh đã mua cho em một thùng nước vì ở đây không có tủ lạnh rồi. Còn mấy miếng bánh nữa, nhanh ăn đi rồi chia cho bạn cùng phòng."
"Anh cũng mua một căn chung cư ở khu vực cạnh trường học. Có tủ lạnh và máy điều hòa, còn có đồ ăn trong tủ lạnh sẽ được bổ sung thường xuyên."
Lúc Cố Tạ rời đi, thanh niên trẻ vừa kinh ngạc vừa hâm mộ: "Em ước gì mình cũng có thể sống ngoài khuôn viên trường, nhưng giá nhà ở Bắc Kinh không cho phép em phung phí, và nắm đấm của chị em cũng vậy".
Đối với cậu ta, dường như cú sốc khi có một người nổi tiếng làm bạn cùng phòng chẳng là gì so với giá nhà đất ở Bắc Kinh.
Vào ngày Cố Thanh Trì nhập học, diễn đàn trực tuyến vắng lặng từ lâu của trường đột nhiên trở nên sôi động. Cố Thanh Trì không che giấu danh tính khi báo nhập học, mọi người đã nhận ra cậu trên đường đi từ lâu, ai cũng điên cuồng chụp ảnh, trên diễn đàn cứ sau vài phút lại xuất hiện bài đăng mới.
Những ngày chuẩn bị huấn luyện quân sự, có rất nhiều lý do để người ta đến thăm ký túc xá của cậu, ngoài mặt nói muốn tìm người nhưng ánh mắt lại luôn hướng về phía Cố Thanh Trì. Ngay cả khi cậu đi trên đường, mọi người vẫn chụp ảnh cậu.
Cố Thanh Trì đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này nên cũng chẳng bận tâm lắm.
Cố Thanh Trì lên hot search nhiều ngày liên tiếp.
[Cố Thanh Trì nhập học]
[Trai đẹp mới đăng quang của trường đại học X]
[Trai vừa đẹp vừa giỏi - Cố Thanh Trì]
Không chỉ người hâm mộ của anh bị sốc mà ngay cả những người sử dụng Internet thông thường cũng phải sửng sốt.
[Trời ơi, chẳng phải anh ấy đã tốt nghiệp cấp ba từ lâu rồi sao?]
[Ai biết được, tôi vẫn chưa hiểu mô tê gì luôn nè.]
Sau đó có người phát hiện Cố Thanh Trì kỳ thật đã hai lần thi đại học.
[Cho nên, lúc tôi còn ngây thơ chưa trải sự đời mới dám mơ được vào trường này thì Cố Thanh Trì đã thi đậu vào đây hai lần? Trong đó có một lần cậu ấy không thèm nhập học?]
[Em gái tôi đang học năm cuối cấp 3. Nó vốn vô tư lắm nhưng giờ cứ như chơi đồ ấy, ngày nào cũng nói muốn học cùng trường với Trì Trì.]
[Tôi chỉ đang thực tế thôi nha, dù tôi học chăm chỉ đến đâu cũng chưa chắc đã được như cậu ấy.]
[Tôi may mắn được học cùng lớp với Cố Thanh Trì, mỗi ngày đều được ngắm vẻ đẹp phi thường của anh ấy ehe.]
[Lầu trên chắc hẳn cũng đáng gờm lắm đây. Trường cấp ba của tôi cũng đứng đầu thành phố, nhưng năm nay chỉ có hai người đậu trường này...]
Cuối cùng, thậm chí còn có cuộc thảo luận về trình độ học vấn của những người nổi tiếng, hầu hết đều tốt nghiệp trường điện ảnh. Cuối cùng, họ chú ý đến Tạ Lục Dữ, một người ngoại lệ tốt nghiệp trường đại học Ivy League với bằng tài chính.
[Trời ơi, tôi hâm mộ anh ấy nhiều năm mà tôi chưa bao giờ biết anh ấy lại có trình độ học vấn cao vậy luôn.]
[Chứng minh anh ấy chưa bao giờ dùng học vấn để đánh bóng tên tuổi hay PR, ấn tượng thật.]
[Tôi sai rồi. Tôi từng cho rằng Tạ Lục Dữ không xứng với Cố Thanh Trì. Trong ấn tượng của tôi, anh ấy chỉ là một học sinh cấp ba bỏ học, ngang bướng, bất chấp nghịch cảnh bước chân vào ngành giải trí và thành công vang dội... Tôi cũng không biết tại sao, có lẽ bởi vì anh ấy toát ra một cảm giác chân thực như vậy...]
[Các người đang nghĩ gì vậy? Tạ Lục Dữ cũng có xuất thân xuất sắc, từ một gia đình có thế lực, chỉ là anh ấy không tiếp xúc nhiều với gia đình. Tôi nghe đồn rằng anh ấy đã bất hòa với gia đình từ lâu, nhưng dù sao anh ấy vẫn làm giàu, đi lên dựa vào năng lực của bản thân đấy thôi.]
Trong khi cư dân mạng thảo luận, bất kể ý kiến ​​​​của họ ra sao, cuộc sống sinh viên của Cố Thanh Trì bắt đầu.
Một khởi đầu mới tràn đầy hy vọng và những điều chưa biết.
......
"Được rồi, bài học thế là xong."
Giáo viên vừa kết thúc giờ học, lớp học bỗng trở nên sôi động. Đám đông bắt đầu di chuyển và học sinh rời khỏi phòng theo cặp hoặc nhóm nhỏ.
Cố Thanh Trì ngồi ở chỗ mình, uể oải duỗi người, cũng không lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.
Bây giờ cậu đã là sinh viên năm hai. Khi mới vào trường, cậu rất lo lắng, sợ mình không hòa nhập được, không thích nghi được. Nhưng thực tế, chỉ khi mới bắt đầu, nhiều người mới tò mò về cậu. Thường có những học sinh đến lớp để gặp cậu, và các giáo viên cũng chú ý đến cậu.
Sau khoảng thời gian ban đầu đó, khi mọi người đã quen dần, cậu sống bình yên và hạnh phúc như bao sinh viên khác.
Khi bạn cùng phòng thu dọn đồ đạc xong và đi ngang qua, cậu ta chào Cố Thanh Trì: "Tiểu Trì, cuối tuần này anh có về ký túc xá không? Nếu vậy thì khi về em sẽ mang bữa tối cho anh. Bây giờ em đang tới căng tin. Nhà ăn số ba có một quán vịt quay mới mở ở tầng hai, mùi vị khá ngon."
Cố Thanh Trì ở gần nhà, bình thường trong tuần ở trường, cuối tuần mới về nhà. Thỉnh thoảng, cậu sẽ ở lại trường vào cuối tuần. Cậu cũng có mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, lúc đó Cố Tạ đã trả tiền điện và internet trong bốn năm mà không đòi tiền của họ. Những người bạn cùng phòng cảm thấy rất ngại, thường giúp đỡ bằng cách mang thức ăn về cho cậu.
Cậu cảm ơn bạn cùng phòng trước và sau đó từ chối: "Không, hôm nay anh vẫn phải về nhà."
"Sống gần nhà tiện ghê. Em đi ăn trưa trước đây." - Bạn cùng phòng trả lời. Đây là tiết học cuối cùng của buổi chiều, học sinh hối hả đi ăn nên lớp học chẳng mấy chốc đã vắng tanh.
Thời tiết mát mẻ, bên ngoài có cây cối tươi tốt mọc lên, cửa sổ mở to, khiến tiếng trò chuyện ồn ào của học sinh từ bên ngoài lọt vào.
Mọi thứ đã trở lại đúng hướng.
Lúc này, Cố Thanh Trì đã rõ ràng nhận ra sự thật này, cảm giác được thế giới nội tâm của mình cũng sôi động như cây cối ngoài cửa sổ.
Tâm trạng Cố Thanh Trì rất tốt, ngồi trong phòng học một lát, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà. Sau đó, điện thoại của cậu vang lên âm thanh thông báo, cậu cúi đầu nhìn thấy tin nhắn WeChat của Tạ Lục Dữ.
Trên ảnh đại diện của Tạ Lục Dữ còn sót lại hai ngôi sao nhỏ, trong ảnh đại diện của Cố Thanh Trì có một.
[Tối nay có lớp không? Anh muốn dùng một ngôi sao nhỏ của mình dẫn em đi ăn thịt nướng.]
Cố Thanh Trì cảm thấy hơi kỳ quái, Tạ Lục Dữ hiện đang nhận quay một bộ phim, đã vào đoàn rồi.
[Không phải anh đang quay phim ở thành phố X sao?]
Tạ Lục Dữ nhanh chóng trả lời: [Đoàn phim nói tối nay tổ chức tiệc tối, không quay phim, cũng không phải chuyện gì to tát, bây giờ anh có việc phải làm, đợi anh vài phút.]
Một lúc sau, Tạ Lục Dữ lại nhắn tin cho Cố Thanh Trì, nghe có vẻ bất lực, [Hôm nay em ở Giảng đường số 4 phải không? Ở phòng nào vậy? Có thể đến đón anh được không? Bảo vệ ở tầng trệt tòa nhà giảng dạy giữ anh lại, nói anh trông khả nghi. Anh có nói với chú ấy rằng anh đến đây để tìm bạn trai nhưng chú ấy không nghe anh giải thích.]
Cố Thanh Trì đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc hình con mèo khó hiểu.
Sau đó, cậu trả lời ngắn gọn hai chữ: [Đợi em.]
Cậu nhanh chóng thu dọn sách vở và lao xuống tầng dưới, cảm thấy việc này thật thú vị nhưng cũng có phần khó hiểu. Trường đại học thường cho phép người ngoài vào trong khuôn viên trường, vì vậy cậu thắc mắc tại sao Tạ Lục Dữ lại bị bảo vệ giữ lại...
Khi xuống đến tầng trệt, cậu đã hình dung sơ bộ được chuyện gì đang xảy ra.
Tạ Lục Dữ đang ngồi xổm trong phòng bảo vệ, trông thật đáng thương. Hắn đội một chiếc mũ, mang khẩu trang và thậm chí mang cả kính râm, tạo nên một vẻ ngoài có phần lập dị.
Có một nhân viên bảo vệ lớn tuổi hơn đang ngồi ở bàn, tay cầm một chiếc cốc tráng men cũ, đeo kính và đọc báo. Ông ấy dường như đang luyên thuyên chuyện gì đó.
"... Tôi không biết anh là người nổi tiếng hay gì cả. Nhưng dù sao đi nữa, trừ khi anh có thể giải thích rõ ràng lý do tại sao anh lại ở đây, tôi không thể để anh đi. Chỉ mới vài ngày trước, một tên trộm đã lẻn vào và trộm mất đồ của sinh viên trường tôi. Tôi cần phải có trách nhiệm với sinh viên trường mình."
Tạ Lục Dữ đứng thẳng lên khi nhìn thấy Cố Thanh Trì: "Thấy chưa, đây là bạn trai của cháu. Bây giờ chú tin cháu rồi chứ?"
Nhân viên bảo vệ không mấy chú ý đến lời của Tạ Lục Dữ. "Cậu sinh viên trẻ, cậu có biết anh ta không?"
Cố Thanh Trì đáp: "Đúng vậy, cháu biết anh ấy. Cháu xin lỗi vì đã làm phiền."
So với trang phục đáng ngờ của Tạ Lục Dữ, Cố Thanh Trì trông giống một sinh viên điển hình hơn nhiều.
Người bảo vệ lớn tuổi dụi dụi mắt, thái độ đối với Cố Thanh Trì dịu đi thấy rõ: "Cậu sinh viên trẻ, trước tiên tôi cần xem thẻ sinh viên của cậu."
Cố Thanh Trì đưa thẻ sinh viên của mình dưới cửa sổ. Nhân viên bảo vệ liếc nhanh một cái, khi đưa lại cũng liếc nhìn Tạ Lục Dữ.
"Bạn trẻ, cậu cần phải thận trọng hơn. Ngoài kia có rất nhiều kẻ lừa đảo lắm, và sinh viên thường là mục tiêu dễ dàng. Máy cháu sinh viên dễ tin người, cũng dễ tin mấy lời đường mật bay bổng nữa. Ban đêm đừng có ra ngoài chơi lâu, và nhớ hãy đảm bảo bảo đảm an toàn cho những món đồ có giá trị của cậu đấy."
Người bảo vệ lớn tuổi nói một cách chân thành, rõ ràng lo lắng rằng Cố Thanh Trì có thể bị lạc lối.
Cố Thanh Trì chăm chú nghe, gật đầu. Cuối cùng, cậu mỉm cười khi ông chú nói xong: "Ba mẹ cháu biết rồi nên không sao đâu. Chỉ là anh ấy ăn mặc hơi lạ thôi ạ."
Cuối cùng, Cố Thanh Trì chân thành cảm ơn nhân viên bảo vệ.
Bác bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, nhấp một ngụm trà rồi xua họ đi nói: "Ba mẹ biết rồi thì không sao. Các cậu có vẻ hiểu chuyện. Bây giờ các cậu cứ đi đi. Trời sắp tối rồi, đi đường nhớ cẩn thận đấy."
Mặc dù Tạ Lục Dữ đã bị giam giữ nhưng hắn thực sự đã trò chuyện với nhân viên bảo vệ lớn tuổi. Chỉ trong thời gian ngắn, hắn được biết người bảo vệ có một cô con gái và một cháu gái yêu quý. Nhân viên bảo vệ còn nuôi một con chim sáo, loài chim này có khả năng học cách bắt chước mấy câu chửi thề một cách đặc biệt nhanh.
Họ trao đổi bí quyết nấu những bữa ăn ngon, và trước khi chia tay, Tạ Lục Dữ nói: "Chú, tạm biệt nha. Lần sau hãy thử món sườn om mà cháu đã kể cho chú. Cháu đảm bảo nó ngon hơn phương pháp trước của chú luôn."
Sau đó, hắn nhanh chóng bắt kịp Cố Thanh Trì, chia sẻ những câu chuyện thú vị mà hắn gặp phải trong những ngày qua. Khi họ bước đi, hắn dựa sát vào Cố Thanh Trì, tinh nghịch chạm vào cậu. Hắn ăn mặc ấm áp, giống như một con chó bông.
"... Chú ấy có vẻ đam mê mọi thứ trên đời. Anh cá rằng chú ấy sẽ đạt điểm tuyệt đối trong môn triết học cho coi. Chú ấy thậm chí còn hát quốc ca với anh, đam mê nhiệt huyết dữ dằn lắm."
Nghe Tạ Lục Dữ kể chuyện, Cố Thanh Trì không khỏi bật cười. Sau khi cười, cậu hỏi tại sao Tạ Lục Dữ lại đến đây.
"Không phải chuyến tàu cao tốc nhanh nhất thì phải sáng sớm mới có à? Buổi trưa anh không phải quay phim ư?"
"Anh đi máy bay, anh linh hoạt lắm, bay đến thành phố H rồi bay tới đây."
Tạ Lục Dữ rất tự hào, trên mặt lộ vẻ như cầu xin khen ngợi: "Chỉ cần năm tiếng là tới được đây. Ngày mai anh cũng xin nghỉ, sắp xếp lại lịch quay phim. Tối nay anh về cùng em ăn thịt nướng, ngày mai sẽ cùng em đến bệnh viện."
Tạ Lục Dữ nhớ lại ngày Cố Thanh Trì có hẹn khám bệnh. Trên thực tế, hắn vội vã quay lại chủ yếu là vì muốn có mặt ở đó khi Cố Thanh Trì đi tái khám.
"Như vậy anh đã dùng hết hai ngôi sao nhỏ rồi, anh không còn lại ngôi sao nhỏ nào nữa."
Tạ Lục Dữ không thể tin vào những gì mình vừa nghe và phát ra một loạt âm thanh mơ hồ. Nếu bây giờ hắn có đôi tai thì hẳn chúng sẽ cụp xuống vì ủ rũ.
Cố Thanh Trì phớt lờ chú chó dính người vẫn đang lẩm bẩm về ngôi sao nhỏ, gửi tin nhắn cho nhóm WeChat gia đình.
Tin nhắn cuối cùng là Cố phu nhân hỏi Cố Thanh Trì có về nhà ăn tối không.
[Mẹ, tối nay con ra ngoài ăn thịt nướng, không về nhà được.]
Tin nhắn này vừa gửi xong, chuẩn bị gửi thêm tin nhắn khác, Tạ Lục Dữ liền ôm chặt lấy cậu, như một tấm đệm sưởi ấm hình người trìu mến.
Vài phút sau, mẹ Cố Thanh Trì nhìn thấy tin nhắn. Đôi khi, vào cuối tuần, Cố Thanh Trì sẽ ăn tối với các bạn cùng lớp và ở lại căn chung cư gần trường nếu không thể về nhà. Tuy nhiên, cậu sẽ luôn trở lại vào ngày hôm sau.
[Được rồi, mẹ và dì Lý đang đi mua sắm. Trì Trì bảo trọng nhé. Trong căn chung cư có một ít đồ ngọt mẹ để lại cho con, nhưng đừng ăn nhiều nhé.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.