Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 34: Ra mắt toàn mạng xã hội




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Thanh Trì lên xe, tựa lưng vào ghế sau, đầu ngả ra sau ghế, tựa như một con mèo phê cỏ bạc hà cả người xụi lơ.
Lúc này cậu mới lộ ra dáng vẻ hơi say rượu, áo sơ mi lụa trượt lên trên, lộ ra một phần thắt lưng, trên thắt lưng là cái thắt lưng rộng, phác họa vòng eo gầy nhưng rắn chắc kia.
Tạ Lục Dữ mở điều hòa, nghiêng đầu, mặc áo khoác da màu đen, khuyên tai ở trong bóng tối sáng lấp lánh.
Hắn khởi động xe, theo thói quen nhìn ra ngoài xem có paparazzi đi theo hay không, một tay cầm vô lăng, một bên nhìn về phía sau, còn không quên dặn dò Cố Thanh Trì.
"Đừng ngủ, hai mươi mấy phút nữa sẽ tới nơi."
Cố Thanh Trì nghe hắn nói, đầu dựa vào ghế quay lại, hướng về phía Tạ Lục Dữ nở nụ cười mỉm, ngay cả khóe mắt cũng cong lên.
Tạ Lục Dữ hôm nay mặc một bộ quần áo ở nhà rất ngầu, lông mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, nguyên bản không có biểu cảm gì, cả người toát ra khí chất người lạ chớ gần.
Nhưng Cố Thanh Trì cười với hắn, tim hắn trong nháy mắt nhanh chóng mềm nhũn, cũng cười ôn nhu nhìn lại Cố Thanh Trì, trông không giống Tạ Lục Dữ thường ngày chút nào.
Nhưng khi xe đến dưới lầu chung cư Cố Thanh Trì, chút ôn nhu này hoàn toàn biến mất, ngược lại so với trước còn lãnh đạm hơn một chút.
Cố Thanh Trì còn ở trong căn hộ do công ty bố trí, những thực tập sinh còn chưa ra mắt đều sống ở đó.
Chung cư của thực tập sinh đều là nhà dành cho 1 người ở, chỉ có 1 phòng ngủ.
Hai người, một phòng ngủ.
Tạ Lục Dữ cau chặt mày, mơ hồ có thể thấy được đốt ngón tay cầm vô lăng trắng bệch.
Hành động của Cố Thanh Trì vẫn rất bình thường, không giống như say rượu, nhưng Tạ Lục Dữ đã có kinh nghiệm, cũng không dám để cậu tự mình trở về, đưa thẳng đến cửa nhà.
Tạ Lục Dữ không định đi vào, hắn sợ mình không giấu được sự ghen tị ti tiện của mình.
"Có ai trong nhà không? Bảo anh ta làm canh tỉnh rượu gì đó, uống xong rồi ngủ, bằng không sáng mai thức dậy dễ đau đầu lắm.”
"Tôi đưa cậu tới đây, cậu tự vào nhà được không?"
"Được."
Lúc Cố Thanh Trì trả lời câu hỏi này thì đang mở cửa, vừa nói xong liền mở cửa ra, đi vào, căn bản không đóng cửa, ngay cả chìa khóa cũng không rút ra.
Tạ Lục Dữ hô vài tiếng cũng không có tiếng đáp lại, hắn rút chìa khóa ra, lầm bà lầm bầm.
Ngay cả cái này cũng quên, không biết đã say thành dạng gì rồi."
Vừa mới vào thì thấy trên sàn nhà có thắt lưng, cà vạt, áo sơ mi.
Tất cả đồ vật nằm rải rác dẫn đến chỗ phòng ngủ chưa đóng cửa.
Tạ Lục Dữ đứng ở bên ngoài gõ cửa, gõ vài lần, không ai trả lời, không thể biết được có người ở nhà hay không.
Lại sợ một mình Cố Thanh Trì say sẽ xảy ra chuyện gì đó, cuối cùng đành phải hướng vào bên trong hô một tiếng.
"Tôi vào đây."
Hắn cởi giày đặt cạnh cửa ra vào, bên cạnh có dép dùng một lần chưa tháo mác, hắn đành tháo mác lấy mang một đôi.
Tạ Lục Dữ chú ý tới, trong tủ giày chỉ có một đôi dép lê.
Tạ Lục Dữ vào phòng liền nhịn không được đi đánh giá cách bài trí trong phòng. Mưu toan tìm được dấu vết cuộc sống của Cố Thanh Trì và nửa kia.
Hắn biết như vậy không đúng, cố gắng khống chế ánh mắt của mình, nhưng mỗi một hình ảnh đảo qua đều khắc sâu trong đầu.
Ngôi nhà không lớn, nhưng vì bản thân không có nhiều đồ đạc nên trông khá rộng.
Trên bàn chỉ có một chiếc ly sứ, trên sô pha có hai cái gối ôm, sô pha nhà ai không để hai cái chứ? Hai người hẳn là nên có bốn cái.
Tạ Lục Dữ đặc biệt lòng dạ hẹp hòi nghĩ, tên đàn ông ăn bám này đại khái không quan trọng lắm, Tiểu Cố có thể căn bản không để hắn vào mắt.
Mặc dù còn có thời gian suy nghĩ những chuyện loạn thất bát tao này, nhưng trên thực tế tim Tạ Lục Dữ đập thình thịch, còn có chút chột dạ.
Hắn ở trong lòng không ngừng nói với mình, đây là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hơn nữa hắn trời sinh chỉ cần liếc mắt một cái là ngay lập tức nhớ kĩ, cũng không thể tính là mình cố ý.
Nhân cách được giáo dục đầy đủ của Tạ Lục dữ gào thét nói cho hắn biết hắn không nên khổ sở vì condi tình yêu như thế này nữa.
Hắn nên tâm lặng như nước, mắt nhìn thẳng hướng về lí tưởng Đảng mà phó mặc sự đời.
Giống như thân sĩ nho nhã ấy, cho dù bắt gặp được người yêu cùng những người khác thân thiết hi hi ha ha cùng nhau cũng nên thong dong nhẹ nhàng khép cửa lại.
Cmn chứ thân sĩ á, dí cl mà nhẹ nhàng, Tạ Lục Dữ nghĩ thầm, hắn chính là ghen tị muốn phát điên, hơn nữa còn muốn cướp đi trân bảo ở bên cạnh Ác Long,cái này không có gì để biện giải
Trên mặt đất là mấy món quần áo của Cố Thanh Trì, Tạ Lục Dữ ngừng lại, không biết có nên nhặt lên hay không, cuối cùng vẫn khom lưng nhặt lên.
Tạ Lục Dữ đặc biệt tâm cơ nghĩ, so sánh cùng tên đàn ông cặn bã kia thì hắn liền ra vẻ chu đáo và tận tâm hơn.
Một đường đi tới giường của Cố Thanh Trì, vừa đi vừa nhặt quần áo xếp gọn gàng lại.
Tạ Lục Dữ đứng bên canh cửa phòng ngủ gõ gõ, chỉ sợ đi vào thấy bên trong có hai người.
Nhưng vẫn không ai trả lời, chỉ có tiếng sột soạt.
Tạ Lục Dữ đi về phía trước vài bước, đứng ở trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy Cố Thanh Trì vắt ngang giường với tư thế nằm sấp, lộ ra tấm lưng trơn bóng, xương bướm cùng đường cong phần lưng hoàn mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật.
Bím tóc nhỏ đã được tháo ra, mái tóc tản ra tán loạn, rũ ra trên ga trải giường sáng màu, che đi hơn phân nửa hai má, chỉ lộ ra một cái cằm tinh xảo, trên người cái gì cũng không che, ngay cả gối đầu cũng không gối được.
Bên cạnh có một con mèo hoa cắn thảm chùi chân kéo về phía cậu, vừa rồi thanh âm sột soạt kia tám phần chính là do nó gây ra, Tạ Lục Dữ vừa đi tới cửa phòng ngủ, nó liền ngừng lại, xù lông khom lưng khè Tạ Lục Dữ.
Vừa mới khè không được mấy tiếng, Cố Thanh Trì liền ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn mèo mướp.
Ngay tức khắc mèo mướp nhỏ liền thay đổi giọng điệu, đi tới chỗ Cố Thanh Trì cọ cọ, cổ họng kêu rừ rừ, ngọt ngào làm nũng.
Cố Thanh Trì đẩy nó ra, ngồi dậy, trực tiếp dẫm lên sàn nhà, muốn mặc áo khoác bên cạnh vào.
Tạ Lục Dữ ngăn cậu lại.
"Ê ê, hơn nửa đêm rồi cậu muốn đi đâu?"
Cố Thanh Trì mặc áo sơ mi lụa, không có nút thắt, cứ như vậy đứng lên muốn đi ra ngoài.
Còn không quên nghiêm túc trả lời câu hỏi của Tạ Lục Dữ.
"Muốn đi nấu cơm."
Tạ Lục Dữ có chút chua xót, ngay cả uống say cũng không quên đi nấu cơm cho người khác.
"Yên tâm đi, người sống không chết đói được đâu, tám phần đã sớm ra ngoài tìm đồ ăn rồi, trong phòng này cũng không có người, cậu nấu cơm cho ai?"
Cố Thanh Trì yên lặng nhìn về phía Tiểu Li Hoa bên chân.
Cuối cùng hơn nửa đêm, hai người cùng nhau ở trong bếp.
Tạ Lục Dữ đeo tạp dề, trước mặt là hai cái nồi nhỏ, một cái nấu cháo, một cái nấu canh giải rượu.
Cố Thanh Trì tựa vào bàn ăn cách đó không xa.
Tiểu ly hoa dưới chân vùi đầu ăn như hổ đói, cơm mèo cũng do Tạ Lục Dữ làm, xem ra rất hợp khẩu vị của nó, nhưng hợp khẩu vị thì hợp khẩu vị, nó vẫn khè là khè.
Bị một con mèo chán ghét nhưng Tạ Lục Dữ cũng không thèm để ý.
Tâm tình hắn rất tốt, sương mù trở thành hư không, phòng bếp tuy rằng đồ đạc đầy đủ, nhưng nhìn là biết gần như chưa từng bị động đến, rất dễ dàng nhìn ra chủ nhân phòng không biết nấu cơm.
Hắn vui vẻ nghĩ, trong hai người chỉ cần một mình hắn biết nấu cơm là được rồi.
Tạ Lục Dữ cự kì đắc ý, may mắn năm đó trong nhà cầm tiền cho hắn mời thầy cô là đầu bếp Ba Sao Michelin tới dạy hắn.
Có một câu nói như này, muốn bắt được trái tim của một người, đầu tiên cần bắt được dạ dày của người đó.
"Canh giải rượu sắp xong rồi, lát nữa tôi làm thêm cho cậu vài món, sáng mai cho vào lò vi sóng quay một vòng là có thể ăn được."
Tạ Lục Dữ vừa mới tiến lên một bước, Tiểu Li Hoa dưới chân Cố Thanh Trì liền ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, lông toàn thân đều xù lên.
Tạ Lục Dữ âm thầm trưng ra bộ mặt “Mày cứ mách lẻo đi, bố mày đếch sợ”.
"Tôi thấy nó có thể động dục rồi, nên đi triệt sản thôi."
***
Bộ phim điện ảnh không lâu sau đó liền được phát hành.
Không có gì bất ngờ, bộ phim vừa công chiếu, doanh thu phòng vé liền một đường tăng vọt, dù sao cũng có Tạ Lục Dữ ở đây, chất lượng chắc chắn được đảm bảo.
Một số lượng lớn các chuyên gia đánh giá phim ngay lập tức xuất hiện trên các trang web chuyên nghiệp lớn.
Tuy nhiên, cho dù đó là một nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp hay khán giả bình thường vẫn sẽ chỉ viết theo cảm tưởng của chính mình.
Ngoại trừ việc thường xuyên khẳng định khẳng định diễn xuất của Tạ Lục Dữ, cơ bản đều chú ý tới Cố Thanh Trì.
Bọn họ lạnh nhạt dùng từ ngữ trước kia đã viết qua mấy lần khen Tạ Lục Dữ xong, liền bắt đầu dùng sức thổi phồng Cố Thanh Trì.
Các nhà phê bình điện ảnh tương đối hàm súc về văn học và nghệ thuật.
【Không thể không nói Cố Thanh Trì chính là Kha Mộc sống, tôi vốn cảm thấy nhân vật Kha Mộc này là một nét bút hỏng, không ai có thể tốt đẹp như vậy, điều này vượt ngoài phạm vi nhận thức của tôi, tôi giống như lão nông ở miền quê hẻo lánh chưa từng thấy qua thế giới bên ngoài, có khả năng tưởng tượng ra chuyện xa hoa nhất cũng chỉ là có thể dùng cuốc vàng cuốc đất, Cố Thanh Trì chính là người vượt qua phạm vi nhận thức của con người. 】
【Ban đầu tôi không hiểu tại sao một cô công chúa lại dám từ bỏ tất cả để yêu một kẻ ngốc, nhưng lúc đó trong yến tiệc, khi y quay đầu lại nở nụ cười, tồi liền biết, đáng, y đáng để nàng làm thế. 】
Tương đối mà nói, khán giả không cần phải bận tâm đến quá nhiều, bọn họ thẳng thắn thể hiện tâm trạng của họ trên các phần mềm xã hội khác nhau.
Còn có một vài hot blogger với số lượng fan đông đảo cũng tham gia vào giới bình luận điện ảnh, với xưng hô bình dân nhưng ngôn phong không kém phần sắc sảo, kết hợp với lời nhận xét của các nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp thu hút không ít sự chú ý của người qua đường.
【Tui đã từng thấy ảnh của Trì Trì trên mạng, lúc ấy như yêu từ cái nhìn đầu tiên luôn, không cần biết là để marketing hay để quảng cáo cho thương hiệu, đẹp là được rồi, nhưng sau khi anh ấy tuyên bố đóng phim của Vương Hải Sinh, tui liền thoát fan, dù sao cũng là Vương Hải Sinh đó trời, ống kính có khác gì kính chiếu yêu đâu chứ, ngoại trừ Tạ Lục Dữ, còn có ai có thể chống đỡ được ống kính kia! Còn ai nữa đâu! Trì Trì anh không thể chỉ sống sau máy ảnh ư? Diễn xuất tốt đến đâu cũng không thể kéo tui về làm fan được nữa, lúc ấy tui đã nghĩ nếu tui trở về làm fan tui chính là con chó, bây giờ, tui chỉ muốn nói với mọi người, Gâu Gâu Gâu.】
Bình luận này nhận được 180.000 lượt thích.
【Muốn khóc tiếng tró 800 câu luôn quá, Kha Mộc quá đẹp rồiii!】
【Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết, tôi chỉ biết, mẹ ơi con yêu rồi! 】
【Cho dù đây là một bộ phim thối nát hai tiếng đồng hồ, chỉ cần nhìn khuôn mặt kia tôi nghĩ mình vẫn cso thể kiên trì xem hết 2 tiếng! 】
【Lọt hố vui không mấy cưng, Trì Trì của tụi tui đẹp nhất thiên hạ!】
Cùng lúc đó, Diệp Lý cũng tuyên bố trên Weibo của mình với tư cách là người đại diện —— Cố Thanh Trì chính thức ra mắt.
Weibo của Diệp Lý vốn rất khiêm tốn, chỉ tag Cố Thanh Trì một cái thôi nhưng khi up bài đã nhanh chóng tăng thêm mấy vạn fan.
Giờ này khắc này, Cố Thanh Trì đang ở trong phòng làm việc của Diệp Lý.
"Từ hôm nay cậu chính thức bước chân vào giới giải trí, hôm khác tôi tôi sẽ đề nghị thay đổi chỗ ở cho cậu."
"Còn nữa, từ hôm nay trở đi cậu phải coi mình là một diễn viên, phải bảo đảm hình tượng của mình bất cứ lúc nào, bởi vì đi trên đường tùy thời đều có thể bị chụp —— "
Nói tới đây, anh ta nhìn khuôn mặt Cố Thanh Trì liền dừng lại, chỉ với gương mặt này, chỉ sợ dùng cam thường độ phân giải thấp vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp này.
Diệp Lý vờ như không có việc gì đổi chủ đề.
"Diễn viên phải sống sau vai diễn, để họ chú ý nhiều hơn đến nhân vật của cậu, chú ý paparazzi, đừng tiết lộ những chuyện riêng trong cuộc sống."
Cố Thanh Trì hơi gật gật đầu.
"Sẽ chú ý."
"Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu cứ về đi, nhớ cẩn thận một chút."
Tiểu Khả bên cạnh đưa khẩu trang cho Cố Thanh Trì, trên cánh tay mình cầm một cái áo khoác, gần đây cô đang giúp Cố Thanh Trì quen với việc thay đổi trang phục xuất hành, hiện tại lúc Cố Thanh Trì ra đường thường xuyên có người nhận ra cậu.
Bản thân Cố Thanh Trì không sao cả, chỉ cần không tạo thành phiền toái, cậu không ngại người khác nhìn cậu, cậu đã sớm quen bị nhìn chằm chằm.
Nhưng Tiểu Khả đã dặn dò thì cậu sẽ nghe theo, cậu đeo khẩu trang, hơn nữa cũng đội mũ hoodie lên.
Tiểu Khả mở cửa cho cậu trước một bước, trợ lý cũng là một vấn đề cậu cần phải làm quen.
"Tài xế đã đến rồi, đang ở bên ngoài."
Lúc Cố Thanh Trì xuyên qua hành lang, luôn có người trong văn phòng thò đầu ra nhìn cậu.
Đây là đãi ngộ của hạng nhất, hạng hai có chút danh tiếng của công ty mới có.
Tóc đuôi ngựa Tiểu Khả lắc qua lắc lại, đi theo Cố Thanh Trì nhìn chằm chằm đi qua đám người.
Mà Cố Thanh Trì, trước kia cậu là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.
Trần Thần là người dẫn chương trình lớn của một công ty con thuộc sở hữu của Tinh Diệu, nổi tiếng với nhiều trò đùa và video hài hước.
Bởi vì cậu ta đùa dai rất có chừng mực, sẽ không vì không thuận mắt người khác mà quá phận, vui vẻ và đùa giỡn xen lẫn, xong việc còn giải thích thật tốt và xin lỗi người khác.
Tính cách rất cương trực, cho nên danh tiếng cũng không tệ lắm.
Người cũng rất có năng lực, gần đây hắn liên lạc với một quản lý bộ phận của Tinh Diệu, làm một hoạt động liên kết.
Cụ thể là trà trộn vào căn hộ của luyện tập sinh còn chưa ra mắt, quang minh chính đại xách máy quay đi vào, lần lượt gõ cửa, ngụy trang mình thành nhân viên nội bộ Tinh Diệu livestream.
Kỳ thật cũng coi như chính thức phát sóng trực tiếp, dù sao ngay cả Tinh Diệu cũng đồng ý.
Bởi vì khán giả tò mò về tình trạng cuộc sống của thực tập sinh, và bởi vì là một cuộc tấn công đột kích, phản ứng của nhiều thực tập sinh rất là thú vị.
Trần Thần cũng không cứng nhắc như máy quay của bên chương trình chính thức, rất hay pha trò để thu hút lượt xem.
Cho nên nhân khí phát sóng trực tiếp rất cao, các thực tập sinh cũng nhờ đó mà hút một làn sóng fan, còn có người bởi vì thực tập sinh đang tập dợt một đợt vũ đạo sεメy sau đó liền trực tiếp ra mắt với tư cách thần tượng.
Mọi người cùng nhau có lợi cho nên đều rất cao hứng, đến bây giờ cũng không có mấy thực tập sinh không biết chuyện này, bọn họ đều vui vẻ phối hợp một chút.
Thực tập sinh cũng phân cấp bậc, cậu ta từ cấp C gõ đến cấp A.
Trần Thần quay ống kính về phía mình trước.
"Hiện tại chúng ta đi tới địa bàn của tinh anh, nơi này đều là luyện tập sinh cấp A của Tinh Diệu, không giống như ba người hoặc là hai người ở chung một phòng cấp C cấp B, cấp A đều là một người một căn, phía sau một cánh cửa cũng chỉ có một tiểu tỷ tỷ hoặc tiểu ca ca."
Thói quen của Trần Thần là bắt đầu gõ cửa nhà từ góc trong cùng.
Đợi đến khi nghe thấy có người đến cậu ta liền hô.
"Nhân viên công tác của Tinh Diệu đây ạ, trước tiên đừng mở cửa, tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ bên trong chú ý quần áo, bên ngoài có ống kính, đang phát sóng trực tiếp toàn mạng."
Bình thường hô xong, bên trong đều sẽ dừng một hồi lâu, sau đó lại đi ra.
Trần Thần đã quen với việc chờ hơn mười phút.
Nhưng lần này hầu như không hề dừng lại, cửa ngay lập tức mở ra, Trần Thần cơ hồ cho rằng người bên trong không nghe thấy, theo bản năng liền đi che ống kính.
Quay được cái gì không nên quay thì không nên.
Ống kính không bị bịt lại, Trần Thần ngẩng đầu sửng sốt.
Cố Thanh Trì mở cửa, tóc còn có chút ẩm ướt, trên cổ khoác một cái khăn mặt, áo sơ mi đơn giản cùng quần dài màu đen, dưới chân là mèo mướp nhỏ thò đầu ra.
Cậu ngước mắt lên, phảng phất căn bản không thèm để ý đến ống kính.
"Có chuyện gì không?"
Trần Thần sững sờ nói.
"Phía Tinh Diệu chính thức phát sóng trực tiếp, không khoảng cách đến gần thực tập sinh, không chào hỏi mọingười một chút sao?"
Cố Thanh Trì tiến lên một bước, tay chống lên vách tường, Trần Thần theo bản năng liền theo động tác của cậu lui sang bên cạnh, cho đến khi lưng dán lên vách tường, trong tay còn cầm máy quay.
Cố Thanh Trì nhìn ống kính.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi không phải luyện tập sinh."
"Tôi là tiền bối."
Màn hình vốn bị điên cuồng spam bình luận, khi Cố Thanh Trì nhìn vào ống kính lại dừng một chút.
Cho đến khi một đống bình luận dày xẹt qua giữa.
【Làm tròn lên một chút, tôi, tôi bị tiểu ca ca này Kabedon*!】
*Kabedon

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.