Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 41: Chờ mong




Thời điểm Tạ Lục Dữ cùng Cố Thanh Trì trở về thì trời cũng đã khuya.
Nhà ăn khách sạn cũng không còn lại bao nhiêu người, chỉ có một đám bọn Phan Tiểu Thành. Trên bàn là một đống đồ ăn, Tiểu Khả cầm đồ uống nóng đưa cho bọn họ.
Bởi vì trước đó Tạ Lục Dữ đã đề cập tới vì thế không ai nói lại chuyện này.
Tiểu Khả trước đó còn gấp đến độ sắp khóc tới nơi mà bây giờ lại giả bộ như chưa có gì xảy ra, vẫn luôn mỉm cười.
“Anh Cố, hai người tới thật đúng lúc, chúng em vừa mới gọi đồ ăn đem lên.”
Trên bàn đều là người đi theo Tạ Lục Dữ, gặp mặt liền chào hỏi, hiện tại cũng đã tốp năm tốp ba nói chuyện vui vẻ.
Cũng không có ai đặc biệt chú ý tới ai.
Điều này làm Cố Thanh Trì thả lỏng hơn không ít, làm cậu cảm thấy rằng không có ai phát hiện ra sự bối rối và sai lầm của mình, cũng không có tạo thành phiền toái cho người khác.
Cậu ở phương diện này có chút mẫn cảm.
Hiện tại bầu không khí rất tốt, chính là loại bầu không khí làm người ta thoải mái. Mọi người nói chuyện với nhau đều rất nhẹ nhàng, không ầm ĩ làm người ta bực bội, cũng không quá lạnh nhạt khiến người khác xấu hổ.
Cố Thanh Trì ở bên trong bầu không khí này không quá bị đặc biệt chú ý, cũng sẽ không bị xem nhẹ cảm giác tồn tại.
So với thời điểm Tạ Lục Dữ vừa mới nhặt được cậu, Cố Thanh Trì hiện tại thoạt nhìn khá hơn nhiều, cậu còn cười với Tiểu Khả một chút.
Tiểu Khả mang dao nĩa đến đưa cho Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì.
Tạ Lục Dữ nói "Cảm ơn", sau đó liền nhìn đến đầu tóc của Cố Thanh Trì, tóc cậu so với các nam minh tinh khác cũng không dài hơn bao nhiêu.
Để tóc gáy như Tạ Lục Dữ mới hiếm thấy, hơn nữa hắn còn nuôi tóc dài, mà tóc gáy thì không dễ tạo kiểu.
Nhưng bây giờ ăn cơm cùng không tiện lắm, để loà xoà khắp cổ rất khó chịu.
Tạ Lục Dữ với Cố Thanh Trì ngồi cạnh nhau, song song, giống như hai người bạn tốt, hắn dùng cánh tay nhẹ nhàng đụng vào khuỷu tay của Cố Thanh Trì.
“Tôi có cái dây thun buộc ở cổ tay, để tôi buộc tóc lên cho cậu nhé?”
Vốn dĩ hai tay của Cố Thanh Trì đang cầm cốc đồ uống nóng đặt ở trên đầu gối. Nghe hắn nói vậy liền gật đầu, nghiêng người, đưa lưng về phía Tạ Lục Dữ, cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Tạ Lục Dữ dừng một chút, sau đó tự nhiên mà lấy sợi dây thun trên cổ tay hắn.
Rất nhiều nghệ sĩ có thói quen mang theo kẹp với dây thun.
Nhiều lúc bọn họ đi ra ngoài làm việc, thường mặc những bộ quần áo free size. Hoặc lúc bọn họ mặc đồ cổ trang, bình thường thì không sao, nhưng nhiều bộ đồ đứng trước máy quay đều nhìn có vẻ rất mập và sồ sề.
Dây thun rất mỏng, Tạ Lục Dữ lấy dây thun đưa lên miệng cắn, dùng tay làm lược, chải vuốt vài cái, sau đó đơn giản buộc lại thành một cái bím tóc nhỏ, buộc xong còn nghiêm túc mà đánh giá.
“Đẹp lắm.”
Cố Thanh Trì ngồi thẳng lưng dậy rồi nghiêng người ra đằng sau dựa vào lưng ghế. Trạng thái này là chứng minh rằng cậu đang thả lỏng người.
Cậu lại gần Tạ Lục Dữ.
“Bên kia có rượu.”
Tạ Lục Dữ nghe vậy liền hiểu, đứng lên, cầm chai rượu đưa cho cậu.
“Ăn gì đó lót dạ trước đã, uống ít thôi, nửa ly là được rồi. Buổi tối uống nhiều rượu sẽ dễ bị đau dạ dày.” Cố Thanh Trì không nói chuyện.
Tạ Lục Dữ giơ tay đầu hàng trước.
Hai người dựa sát vào nhau, thầm thì nói.
“Vậy thì… một ly?”
Vẻ mặt Cố Thanh Trì buông lỏng hơn một chút. Tạ Lục Dữ mở chai rượu ra, đổ hơn nữa ly, đẩy qua chỗ cậu, sau đó lại đẩy bình rượu ra xa.
“Ăn chút gì đó đã, nguyên buổi tối chắc là cậu chưa ăn gì đúng chứ?”
Những lúc tham gia lễ trao giải như thế này, lễ phục hầu hết đều rất bó sát, chỉ ăn một chút thì lễ phục liền chật, quan trọng nhất là khó coi, Tạ Lục Dữ trước đó cũng không ăn.
Trên bàn tất cả đều là đồ Tây, đầu bếp giờ này đã tan làm rồi. Nên hơn gần như đều là món ăn nguội, có salad và súp kem. Còn lại mỗi người một phần bò bít tết.
Cố Thanh Trì không có hứng thú với đồ ăn trên bàn.
Cậu ở phương diện ăn uống rất kén chọn. Khẩu vị lại theo đồ Trung Quốc, vì vậy không thể nào thích ứng được với khẩu vị thiên ngọt của phương Tây, cũng không quen dùng dao nĩa.
Thích mì, cũng thích ăn thịt, nhưng lại không thích mấy món phiền phức, như tôm cua hay mấy món liên quan đến xương cần dùng tay cầm để gặm cũng không ăn.
Đồ ăn trên bàn miễn cưỡng là có bò bít tết còn ăn được, nhưng cậu không quen dùng dao nĩa, cũng lười tốn công tốn sức dùng tay cắt thịt. Tạ Lục Dữ thúc giục, hắn dùng nĩa gắp mấy món phụ cho cậu.
Tạ Lục Dữ nhìn qua liền hiểu tại sao, miếng bò trước mặt hắn đã được cắt thành từng khối nhỏ.
Dịch qua bên cạnh Cố Thanh Trì.
“Chúng ta đổi đi?”
Cố Thanh Trì khó có được cười rộ lên, cậu cười đến mức ngã vào lưng ghế đằng sau.
Cậu che mặt, rầu rĩ đáp.
“Ừ.”
Tạ Lục Dữ có được câu trả lời, liếc mắt nhìn Cố Thanh Trì một cái liền đổi hai dĩa bò bít tết lại. Đưa dao nĩa cho Cố Thanh Trì, xua tay.
“Cầm lấy ăn đi.”
Cố Thanh Trì có chút đắc ý dùng nĩa xiên miếng bò đã được cắt nhỏ cho vào miệng, cười đến cong cong mí mắt.
Mặc kệ Cố Thanh Trì dùng tâm tình gì để đối đãi với Tạ Lục Dữ, cho dù tức giận như thế nào, thì cậu không thể không thừa nhận, ở bên Tạ Lục Dữ rất thoải mái.
Bọn họ rõ ràng còn chưa biết nhau được bao lâu, thế mà lại ăn ý với nhau như vậy.
Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cố Thanh Trì đem ngụm rượu lạnh lẽo nuốt xuống, có chút hưởng thụ mà nhắm mắt lại. Loại cảm giác lạnh lẽo mang theo chút nóng bỏng này, có thể đem đến cho cậu rất nhiều khoái cảm.
Sau khi lễ trao giải chấm dứt, Cố Thanh Trì dọn ra khỏi ký túc xá thực tập sinh. Công ty đổi cho cậu một căn chung cư.
Diện tích ở đây lớn hơn ký túc xá thực tập sinh nhiều, nhưng cách công ty lại xa hơn một chút, trị an cũng càng nghiêm ngặt hơn.
Một tầng lầu chỉ có ba hộ, đồ gia dụng mọi thứ đều đầy đủ, giao thông tiện lợi, xung quanh đều là khu biệt thự, dân cư ít, cũng rất ít bị quấy rầy.
Ngay cả khi buổi sáng Cố Thanh Trì đi ra ngoài tập thể dục không mang khẩu trang cũng không gặp phải chuyện bị người qua đường xông lên vây lấy.
Hiện tại Cố Thanh Trì đã có chút danh tiếng, nếu ở chỗ ở ban đầu thì chỉ cần ra khỏi tiểu khu liền sẽ có một đống người vây xem.
Chỗ ở mới lại không có phiền não như vậy. Xung quanh ở đều là nghệ sĩ của Tinh Diệu, không nói đến lịch trình trái nhau, coi như gặp nhau cũng chỉ chào nhau một tiếng.
Cố Thanh Trì yêu cầu đối với chỗ ở rất thấp, cậu không có cảm giác gì, nhưng Tiểu Li Hoa lại rất vui vẻ, đã đi xung quanh tuần tra vài vòng.
Bởi vì Diệp Lí không vội sắp xếp lịch trình cho Cố Thanh Trì nên hiện tại cậu rất rảnh. Sau lễ trao giải có nguyên một lịch trình trống.
Lúc không có việc gì làm, Cố Thanh Trì sinh hoạt rất tùy ý, cậu suốt ngày đi dạo xung quanh, không chơi di động, không chơi máy tính, cũng không xem TV, cậu không thích xem TV lắm.
Tiếng TV vang lên trong căn phòng chỉ có một mình cậu làm cậu cảm thấy vừa ồn ào lại vừa tịch mịch.
Nếu thiệt tình mà nói, thì Cố Thanh Trì chỉ giải trí bằng cách chơi với Tiểu Li Hoa một chút, còn thường xuyên cảm thấy rất phiền não với loại giải trí này.
Còn những thời gian khác đều là đọc sách hoặc nghe nhạc.
Mỗi buổi sáng hàng ngày, cậu luôn tự hỏi câu hỏi duy nhất là hôm nay ăn gì.
Cố Thanh Trì sẽ không nấu cơm, cậu chỉ biết làm mấy món xào nấu đơn giản, còn thường xuyên không khống chế được độ lửa, hương vị rất bình thường, chỉ ở mức trung bình kém.
Nhưng cậu lại rất kén ăn, mỗi lần nếm thử tay nghề của chính mình đều rất ghét bỏ.
Hộp cơm hộp rất thường xuyên chất đống trong thùng rác.
Cố Thanh Trì không thích dọn dẹp hộp cơm hộp vào túi, cậu trực tiếp bỏ vào thùng rác, thà rằng để túi rác tràn ngập rồi ăn mặc chỉnh tề đi ngoài vứt rác vào buổi trưa, tối lại chạy xuống 4 tầng lầu để vứt rác còn hơn.
Có đôi khi cũng không biết là cậu chán ghét cái gì, cậu tình nguyện mỗi ngày chạy đi chạy lại vứt rác hai lần chứ không chịu dọn dẹp cơm hộp cho vào túi đàng hoàng.
Sinh hoạt như vậy của Cố Thanh Trì đã trở thành thói quen, cũng chưa từng cảm thấy có cái gì không đúng.
Thẳng đến một ngày nọ, lúc Cố Thanh Trì ra cửa để vứt rác, ngẩng đầu thấy cửa phòng đối diện đang mở, bên trong phòng khách trống rỗng có mấy cái vali.
Có hàng xóm mới chuyển đến.
Nhưng chuyện này không có liên quan gì đến Cố Thanh Trì, cậu chỉ là nhìn lướt qua theo bản năng rồi dời đi.
Chờ đến khi Cố Thanh Trì đi lên lại thì thấy Tiểu Li Hoa ngồi ngay ngắn ở trước cửa, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía đối diện.
Đối diện là Tạ Lục Dữ đang bưng một ly sữa bò, chân đi dép lê, đứng trước cửa, nhìn có vẻ thoải mái như đang ở nhà.
Tạ Lục Dữ nghiêm túc nhìn Tiểu Li Hoa ở đối diện, ánh mắt thực hung dữ.
Trông giống như một con cún đã dùng toàn bộ chỉ số thông minh để đổi lấy giá trị nhan sắc.
Cố Thanh Trì đi lên, Tiểu Li Hoa liền ô ô meo meo quấn lấy hắn, bày ra bộ dáng thực ủy khuất.
Biểu tình của Tạ Lục Dữ cũng nhu hòa lại.
“Ơ? Cậu cũng sống ở đây hả? Thật trùng hợp, tôi cũng ở đây, công ty đã phân cho tôi ở nơi này, về sau chúng ta là hàng xóm rồi.”
Cố Thanh Trì "ừ" một tiếng, cậu cảm thấy sinh hoạt sau này có lẽ sẽ không trôi qua nhàm chán và bình đạm như trước nữa.
Loại suy nghĩ này đột nhiên hiện lên, cậu mới có chút kinh ngạc mà phát hiện, thì ra chính cậu cũng cảm thấy rất cô đơn.
Không thể không thừa nhận, ở bên Tạ Lục Dữ làm Cố Thanh Trì cảm giác bản thân đang dần dần sống lại.
Lớp màng vô cảm cũng dần dần biến mất, cậu cảm nhận được vui sướng một cách chân thật và nhẹ nhàng, mà đây không phải ảo giác nhất thời do cồn mang lại.
Cố Thanh Trì ở một mức độ nào đó rất tùy hứng, cậu sẽ không kiềm chế chính mình.
Cồn cùng trà sữa đều có thể mang lại cho cậu cảm giác sảng khoái nhất thời, vì vậy mà cậu sử dụng nó một cách không kiềm chế.
Vậy nên bây giờ, cậu phát hiện được thứ còn khiến cậu vui vẻ hơn cả hai thứ trước đó.
Vì thế Cố Thanh Trì theo bản năng liền biểu đạt với Tạ Lục Dữ rằng hắn có thể tới gần cậu bằng một nụ cười và một động tác.
Cậu muốn bắt lấy Tạ Lục Dữ, để hắn mãi mãi làm cậu vui vẻ.
Vậy là, cậu yêu Tạ Lục Dữ sao?
Không, cậu không yêu, Cố Thanh Trì ai cũng không yêu, cậu không hiểu được thứ tình cảm được gọi là tình yêu này.
Nếu như bây giờ bên cạnh Cố Thanh Trì cũng xuất hiện một người giống như vậy, dí dỏm hài hước, lại biết chăm sóc cậu, thì bất luận hắn là ai, cao hay thấp, béo hay gầy. Cố Thanh Trì đều sẽ vươn tay, muốn đem người này bắt lấy.
Mà yêu thì không phải như thế, yêu là không thể thay thế, là độc nhất vô nhị, là mặc kệ đúng sai.
Nhưng Cố Thanh Trì không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Hoặc là nói, cậu chỉ yêu một loại cảm giác, chính là loại cảm giác mà làm cho cậu sung sướng.
Ở phương diện tình cảm này, Cố Thanh Trì ngây thơ như đứa trẻ mới sinh, cậu chỉ biết chạy nhanh về phía trước, hoàn toàn dựa vào bản năng, chạy tới gần thứ mà làm cậu vui vẻ, tránh xa những gì khiến cậu không vui.
Cố Thanh Trì ngẩng đầu, cong cong khoé miệng với Tạ Lục Dữ, cậu biết bản thân rất xinh đẹp, cậu cũng biết cậu cười lên như vậy rất động lòng người, trước giờ cậu chỉ là không thèm để ý mà thôi.
Nhưng cậu không để ý không có nghĩa là cậu không biết.
Bây giờ cậu đã tìm thấy được thứ mà mình nhất định phải chinh phục, vậy nên cậu sẽ vận dụng tất cả vũ khí của chính mình. Giống như một cây dây leo tìm được cây đại thụ, cậu liều mạng leo lên, đem toàn bộ rễ thân lá của mình quấn lấy cây đại thụ. Sau đó không chút do dự mà hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng cần thiết từ vật chủ.
Mọi chuyện sẽ như thế nào? Sau này sẽ xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Trì nghĩ ngợi một chút, đại não đều sinh động cả lên, nhảy ra một tia hưng phấn, tựa như con nghiện cờ bạc không chút nào để ý mà ném ra toàn bộ lợi thế của chính mình.
Kết quả sẽ là một bước lên hương hay cả đời bế tắc.
Bất luận là cái kết quả gì cậu đều sẽ giơ lên ly rượu, cạn ly trong tiếng hoan hô của mọi người.
Bởi vì bất luận kết quả gì cũng đều là thứ mà cậu khát cầu.
Chết đi cũng tốt, có thể trọng sinh sẽ làm kết cục của cậu khác đi.
Cố Thanh Trì lần đầu tiên nếm thử rượu, cảm giác say rượu cùng đau đầu khiến cậu vô cùng sung sướng.
Cố Thanh Trì vĩnh viễn quên không được cái cảm giác này,
Hiện tại, cậu đã quen với rượu, đau đầu cũng giảm bớt, nhưng sung sướng cũng không còn như trước.
Vậy thì lần này, sẽ là cảm giác đau như thế nào? Sẽ sung sướng như thế nào?
Cố Thanh Trì đến gần Tạ Lục Dữ, trao cho hắn một cái ôm.
Cố Thanh Trì cực kỳ rõ ràng rằng chính mình đang làm cái gì, cậu níu kéo Tạ Lục Dữ để kéo dài quá trình chìm sâu vào vực thẳm.
Hoặc là, hai người sẽ cùng nhau chìm vào vực thẳm, hoặc là, hoặc là sẽ như thế nào?
Cố Thanh Trì không biết, nhưng có lẽ sẽ bất ngờ giống như lần đầu tiên cậu uống rượu, cậu cực kỳ chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.