Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 207:




“Tiêu quận vương, ngài sao vậy? Dạo này sao cứ luôn nhăn mặt nhíu mày thế?” – Một hôm nọ, sau khi dùng xong bữa tối, thấy Tiêu Dư An buồn rầu kéo tóc ngồi sững sờ, Thiêm Hương vừa dọn dẹp bát đũa vừa hỏi.
Tiêu Dư An nói: “Thì do ta khiến hoàng thượng giận, giờ đang nghĩ cách để giải quyết đây này!”
Thiêm Hương trừng to mắt: “Không thể nào, mấy ngày nay hoàng thượng đều tới ngủ cùng ngài, nhắc nhở ngài thay thuốc, đâu có giống đang tức giận đâu!”
Tiêu Dư An: “…Với cái kiểu nói này của ngươi, ta đột nhiên lại phát hiện, sao Yến ca có thể tốt thế cơ chứ?!”
Thiêm Hương nói: “Tiêu quận vương, nếu như ngài hỏi ta làm cách nào để dỗ nữ tử, có lẽ ta còn nói thể bày cho ngài vài cách, nhưng tâm tư của hoàng thượng rất khó suy đoán, hay là ngài đến hỏi Trần tướng quân đang đào ao ở cửa tẩm cung xem?”
Tiêu Dư An vỗ đầu một cái.
Hê! Sao hắn lại quên mất Trần Ca kia chứ!
Trần Ca thở hổn hà hổn hển đào đất cả một ngày, mãi mới nghỉ được một chút, vừa mới ngồi xuống uống được ngụm nước lạnh bên tai đã truyền đến một giọng nói âm u: “Cuộc sống hạnh phúc đến từ đâu, đến từ sự lao động sáng tạo đó!”
Trần Ca phun nước, sặc đến suýt chút nữa thì hồn về Tây Thiên luôn.
Tiêu Dư An tốt bụng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn giúp hắn thuận khí: “Chậm chút, chậm chút, đừng gấp.”
Nội tâm Trần Ca gào khóc: Ta không có gấp, ta là bị ngươi hù ấy!
Khó khăn lắm Trần Ca mới thuận được khí, thở nhẹ ra một hơi, hỏi: “Tiêu quận vương, sao ngài lại chạy đến đây, vết thương không sao chứ?”
“Không sao, ta hỏi ngươi một chuyện nhé.” – Tiêu Dư An ngồi xuống cạnh Trần Ca, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc: “Làm sao để dỗ mấy người đang cực kỳ tức giận?”
Trần Ca nuốt nuốt nước bọt, hỏi: “Thế thì phải xem người kia giận vì chuyện gì.”
Tiêu Dư An nói: “Trước đó đã đồng ý với hắn là sẽ không làm chuyện điên rồ, cuối cùng lại… nhưng mà khi đó tình huống nguy cấp! Ta cũng không còn cách nào khác… nên…”
Trần Ca như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Vậy hắn có cãi nhau với ngài không?”
Tiêu Dư An nói: “Không có, nếu như hắn chịu mắng ta bắt ta dừng lại, không chừng mắng xong hai câu thì hiềm khích của chúng ta sẽ tiêu tan thôi, nhưng hiện tại hắn đã giận đến mức ngay cả mắng cũng không muốn mắng rồi.”
Trần Ca nói: “Vậy thì đúng là đang rất giận đấy.”
Tiêu Dư An buồn rầu chống đầu.
Trần Ca nói: “Tiêu quận vương, ngài cũng đừng nên quá buồn rầu, cái chuyện dỗ người khác này ấy à, chẳng phải chỉ cần làm chuyện gì đó bất ngờ khiến cho người đó vui mừng không thôi là được rồi sao?” – Tiêu Dư An nghĩ nghĩ, trước đó mình vì muốn dỗ Yến Hà Thanh ngay cả liêm sỉ cũng vứt hết rồi, chỉ thiếu mỗi cái là chưa cởi sạch rồi ngồi lên người hắn nữa thôi, cuối cùng thì cũng có quyến rũ thành công đâu, còn làm ra chuyện gì bất ngờ được nữa chứ?
Dường như Trần Ca nhìn thấu được suy nghĩ của Tiêu Dư An, lại nói: “Nếu như không được, nhất định là bởi vì ngài chưa đụng đến điểm quan trọng nhất, ngài suy nghĩ chút xem, có chuyện gì hắn cực kỳ chờ mong nhưng ngài lại không chịu cho không?”
Tiêu Dư An chống đầu nghĩ một hồi, đột nhiên tâm như trăng sáng: “Ta biết rồi!”
Trần Ca cười ngây ngô gật đầu: “Biết thì tốt rồi, chờ chút, không đúng! Tiêu quận vương, chẳng phải gần đây ngài cùng hoàng thượng… chẳng lẽ ngài đi tìm người khác rồi hả?! Tiêu quận vương, ta biết ngài cùng hoàng thượng chỉ có quan hệ thân thể, không để trong lòng, nhưng mà tuyệt đối không thể có suy nghĩ gì kỳ quái vào lúc này được đâu! Lỡ như bị hoàng thượng biết được! Ối!”
Tiêu Dư An trực tiếp cầm túi nước để ở bên cạnh chặn miệng Trần Ca lại: “Đến cùng là ngươi ngốc thật hay là đại trí giả ngu đó hả?!”
Mà giờ khắc này, Yến Hà Thanh đang xử lý triều chính, đột nhiên có đại thần vội vàng trình sớ tiến gián: “Hoàng thượng, dị quốc Tây Vực phái sứ thần đưa thư tới, trên thư nói bọn họ nghe nói quân vương Tây Thục quốc đến nước ta xưng thần, nếu như chúng ta không trục xuất quân vương Tây Thục quốc trở về, bọn họ sẽ phái binh đến quấy rối thành thị biên cảnh của chúng ta.”
Tay đang phê duyệt tấu trương của Yến Hà Thanh dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, sâu trong đáy mắt hiện lên hàn ý.
Đại thần còn chưa phát giác được thần sắc Yến Hà Thanh có gì không đúng, đã đâu ra đấy mà phân tích thế cục: “Thần cho rằng, điều đúng đắn nhất hẳn là nên trục xuất quân vương Tây Thục quốc trở về, hoàng thượng, dị quốc Tây Vực này tất cả đều là dân tộc du mục, thiên tính lỗ mãng hiếu chiến, nếu như ngày nào cũng quấy rối biên cảnh của chúng ta, bách tính ở cách thành trấn biên cảnh nhất định sẽ kêu khổ thấu trời. Vốn dĩ dị quốc này cũng chỉ nhòm ngó lãnh thổ của Tây Thục quốc, lo lắng ngoại giao của chúng ta với Tây Thục quốc trở nên tốt đẹp cho nên mới có yêu cầu như vậy. Hay là chúng ta đợi hai nước đó đấu đá một trận trước, sau đó chim sẻ ở sau, nhất định có thể thu phục Tây Thục quốc, đoạt được thiên hạ!”
Đại thần phân tích rõ ràng rành mạch, Yến Hà Thanh không có điểm nào phê bình, chỉ lạnh lùng nói: “Kẻ xâm lấn biên cương của ta, đánh.”
Đại thần sững sờ: “Đánh? Dị quốc Tây Vực? Thế nhưng mà hoàng thượng, chúng ta và Tây Vực dị quốc bị ngăn cách bởi Tây Thục quốc, nếu như muốn đánh, chỉ có thể đi đường vòng, hao phí một vòng lớn như vậy, chưa nói đến chuyện các tướng sĩ đường xá mệt nhọc không thể chinh chiến, chỉ mỗi lương thảo thôi cũng đã khó mà chi viện rồi!”
Yến Hà Thanh lắc đầu: “Không cần đi vòng, đi qua Tây Thục quốc.”
Đại thần nói: “Hoàng thượng, thần biết ngài vẫn muốn xuất binh đánh Tây Thục quốc, nhưng nếu như lúc này chúng ta tiến đánh Tây Thục quốc, thế thì chim sẻ sẽ trở thành dị quốc đó!”
Ai ngờ Yến Hà Thanh lại lắc đầu lần nữa, hắn nói: “Liên hôn giao hảo với Tây Thục quốc, tiến đánh dị quốc.”
Đại thần không thể tin vào tai của mình nữa.
Liên hôn?!
Trước đó Tây Thục quốc muốn giao hảo với Nam Yến quốc, từng đưa vài bức chân dung của các công chúa đến, để Yến Hà Thanh chọn làm phi tử, ai ngờ Yến Hà Thanh lại dùng một mồi lửa đem đốt sạch không chừa lại một mảnh, còn quyết tâm muốn tiến đánh Tây Thục quốc.
Hiện tại Yến Hà Thanh nói muốn kết làm thông gia là có ý gì! Đây là do coi trọng vị công chúa kia à! Hô! Làm hoàng thượng nên thích nói cưới là cưới, nói không cưới thì không cưới đúng không? Chờ chút, này chẳng phải đúng là mẹ nó muốn làm gì thì làm sao?
Đại thần còn đang muốn hỏi là vị công chúa nào, Yến Hà Thanh đã bất ngờ đứng dậy: “Không còn chuyện gì thì lui xuống trước đi, ngày mai lại bẩm báo.”
Đại thần không dám nhiều lời, đành phải vội vàng cáo lui, trong lòng còn nghĩ: Trước kia nghe nói hoàng thượng bất kể là bận rộn triều chính thế nào thì nhất định sẽ trở về tẩm cung trước một chuyến, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.