Xuyên Thành Vai Ác Phải Sống Làm Sao

Chương 223: Phiên ngoại 12




Editor: Soup

Yến Hà Thanh nhẹ nhàng đặt Tiêu Dư An lên giường, vuốt mặt của hắn hỏi hắn xem có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không cùng với muốn cái gì.
Cũng không biết do tác dụng của cồn hay thuốc, Tiêu Dư An mờ mịt nhìn hắn một hồi, dưới men say mông lung hỏi: “Anh là… ai?”
Yến Hà Thanh hơi ngây ra, Tiêu Dư An lại hỏi thêm một lần nữa mới đáp: “Yến Hà Thanh.”
Tiêu Dư An vô cùng cường điệu mà kêu một tiếng: “Yến Hà Thanh, tôi, tôi biết anh!”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, nghe thấy Tiêu Dư An lớn tiếng nói: “Anh chính là nam chính Yến Hà Thanh thích Vĩnh Ninh công chúa kia!”
Yến Hà Thanh: “…”
Yến Hà Thanh: “Ngươi nói cái gì?”
Thực ra thì sau khi nói xong Tiêu Dư An cũng đã hơi hơi tỉnh, nhưng mà lời nói ra như bát nước đã hắt đi, Tiêu Dư An thấy vẻ mặt Yến Hà Thanh không đúng, dưới tác dụng song song của cả cồn lẫn thuốc, hít sâu một hơi, thốt ra: “Là tôi nói sai rồi.”
Vẻ mặt Yến Hà Thanh thoáng cái hòa hoãn lại một chút, lại nghe Tiêu Dư An không dừng lại tiếp tục nói: “Thật ra vợ cả của anh là Tiêu Bình Dương!”
Yến Hà Thanh: “…”
“Anh còn là tướng công của Lâm Tham Linh!”
Tiêu Dư An run rẩy giơ tay lên, bẻ ngón tay như kiểu đang đọc tên món ăn mà đem tên của mỗi người vợ của Yến Hà Thanh trong nguyên tác đọc ra.
Nói rồi lại nói, Tiêu Dư An phát giác Yến Hà Thanh vẫn luôn trầm mặc, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, sau đó lập tức bị làm cho tỉnh lại.
Hiện tại, dưới loại tình huống này, thay vì tỉnh lại thì thà cứ say luôn còn hơn, Tiêu Dư An ho nhẹ một tiếng, hàm hồ lắp bắp nói: “Tôi, tôi say rồi… đầu, đầu óc hồ đồ, không, không biết, anh, anh là, ai…”
Yến Hà Thanh vẫn trầm mặc như trước.
Tiêu Dư An tự biết mình sai, đành phải yếu thế nói: “Đầu ta đau… muốn uống nước…”
Yến Hà Thanh đứng dậy bưng ly nước ấm tới đưa cho Tiêu Dư An, Tiêu Dư An nhận lấy nước chậm rãi uống xong, Yến Hà Thanh cầm lấy cái ly không, giọng điệu không chút chập trùng hỏi: “Nhớ rõ ta là ai không?”
Ánh mắt Tiêu Dư An đảo loạn bốn phía: “… Không, không nhớ rõ.”
Yến Hà Thanh đem cái ly đặt lên tủ đầu giường, cũng không lộ vẻ tức giận, trực tiếp đem Tiêu Dư An ấn lên thành đầu giường, tay phải vòng qua đỡ lấy gáy hắn, tay trái cùng hắn mười ngón đan xen, sau đó dịu dàng hôn hắn, thâm tình không rời, cẩn thận lưu luyến.
Nụ hôn kết thúc, Yến Hà Thanh nhẹ giọng hỏi: “Có nhớ không? Ta là ai?”
Tiêu Dư An thực sự không giả bộ được nữa: “Yến, Yến ca…”
Yến Hà Thanh ừ một tiếng, vừa hôn hôn khóe miệng của hắn, vừa cởi quần áo hắn, Tiêu Dư An nói: “Yến ca, vừa nãy ta, ta, thực sự, hơi, hơi choáng, hiện tại, cũng không quá tỉnh, tỉnh táo…”
Yến Hà Thanh không nói gì, dịu dàng hôn đầu ngón tay, trán, hai mắt, loại trấn an tựa như thân mật này khiến Tiêu Dư An dần dần yên lòng, chủ động đáp lại nụ hôn của Yến Hà Thanh. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ quần áo phía trên  của Tiêu Dư An đã bị cởi ra. Hai tay Tiêu Dư An đặt trên vai Yến Hà Thanh, quan sát sắc mặt của hắn, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hỏi: “Yến ca, ngươi thực sự không giận à?”
Bỗng nhiên Yến Hà Thanh cong môi cười cười, rõ ràng là nụ cười có thể khiến người ta trong lòng rạo rực, thế mà không hiểu sao trong lòng Tiêu Dư An lại giật thon thót.
Mà sau nửa đêm, hai tay Tiêu Dư An không thể không nắm chặt ga giường, ngửa đầu hổn hển nhận lấy động tác như mưa rền gió dữ của Yến Hà Thanh, nước mắt sinh lý từ khóe mắt hắn tràn ra, từng tiếng rên rỉ ngắn ngủi từ trong miệng hắn phát ra ngay lập tức bị nuốt mất. Còn người trên người hắn, hết lần này đến lần khác không nhanh không chậm hỏi: “Người ta thích là ai?”
Lúc đầu Tiêu Dư An còn cảm thấy xấu hổ, không chịu trả lời đàng hoàng, sau đó lại chỉ có thể nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ nói: “Thích ta, ta… Yến ca, chậm một chút, chậm một chút đi mà…”
Yến Hà Thanh vén vén tóc trên trán mình, thả chậm động tác, Tiêu Dư An vừa thở một cái lại bị Yến Hà Thanh đâm vào điểm mẫn cảm. Tiêu Dư An thực sự không thể chịu nổi cảm giác tê dại dâng lên từ sâu trong thân thể, lắc đầu muốn lui lại, một tay Yến Hà Thanh lại kéo hắn về, hai tay đè cổ tay của hắn lại nói: “Câu vừa rồi ta hỏi ngươi, ngươi nhắc lại lần nữa, cả họ lẫn tên.”
Tiêu Dư An bị chơi đùa đến hung ác, toàn thân ửng hồng, bụng dưới co rút, run giọng lặp lại. Yến Hà Thanh buộc hắn phải nói nhiều lần, nói đến khi Tiêu Dư An phát hoảng, cảm thấy sau này cho dù hắn quên mất mình họ gì tên gì cũng nhất định không thể quên được câu nói này. Yến Hà Thanh đưa tay đặt lên dục vọng của Tiêu Dư An, đưa hắn lên đỉnh, sau khi thất thần một lát, Tiêu Dư An thoáng cái xụi lơ nằm trên giường. Nào biết còn chưa nghỉ ngơi được một lúc, Yến Hà Thanh lại lần nữa có động tác.
Tiêu Dư An sụp đổ: “Yến ca, đã hai lần rồi!”
Yến Hà Thanh cúi đầu nói khẽ bên tai hắn: “Vừa rồi ngươi nói ra bao nhiêu cái tên, đêm nay sẽ làm bấy nhiêu lần.”
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Dư An tỉnh lại trước.
Tối hôm qua Yến Hà Thanh vẫn là không đành lòng, cuối cùng cũng mở lòng từ bi mà buông tha cho hắn, nhưng một đêm kiều diễm phóng túng như thế vẫn làm Tiêu Dư An phải lãnh đủ.
Thế nhưng khi Tiêu Dư An tỉnh lại lại không hề cảm thấy trên người mình bủn rủn uể oải, hắn lăng lăng mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt mình là màn trướng lụa mỏng, hắn ngồi dậy, sau đó trông thấy trên người mình mặc nội y màu trắng, một đầu tóc đen như suối buông rơi.
Tiêu Dư An khẽ động, Yến Hà Thanh cũng tỉnh theo, rất nhanh hắn nhận ra hai người đã trở về, quay đầu nhìn về phía Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An ngốc lăng lăng nằm lại trên giường, trong nhất thời không thể phân rõ được những ký ức mình mang kia có phải là giấc mộng Hoàng Lương hay không, hắn lúng túng nửa ngày, mở miệng gọi: “Yến ca…”
Yến Hà Thanh nghiêng người sang nhìn hắn: “Ta ở đây.”
Tiêu Dư An khẽ nói: “Yến ca, ngươi nói xem, có một số người, có phải do ông trời cảm thấy bọn họ ở nơi này sống không được tốt, cho nên dẫn bọn họ đến một nơi tốt hơn, giống như ta lúc trước ấy… giống như ta tìm được ngươi ấy.”
Yến Hà Thanh không nói gì, nắm thật chặt lấy tay Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An nói: “Bọn họ tốt như vậy, đều sẽ được hạnh phúc nhỉ.”
Yến Hà Thanh nói: “Sẽ.”
Hốc mắt Tiêu Dư An dần dần đỏ lên: “Ừm, nhất định sẽ như thế, nhưng mà… nhưng mà người còn sống, vẫn sẽ nhớ…”
Cảm giác hơi không khống chế được cảm xúc, Tiêu Dư An vội vàng nghiêng đầu đi, muốn thu liễm kiềm chế cảm xúc lại, Yến Hà Thanh đưa tay ôm lấy hắn vào trong ngực, chậm rãi vỗ nhẹ lưng của hắn. Tiêu Dư An nhịn không được, nắm chặt lấy quần áo Yến Hà Thanh, chôn trong ngực hắn, im lặng nghẹn ngào.
Cùng ngày hôm đó, hoàng đế Nam Yến quốc Yến Hà Thanh không thượng triều, cũng đột nhiên quyết định công việc triều chính tạm thời sẽ do ba vị đại thần đức cao vọng trọng trong triều phân công nhau quản lý. Một đám đại thần chẳng hiểu ra làm sao, lộn xà lộn xộn nghe ngóng xem hoàng thượng đã đi nơi nào.
Đáp lại chính là: “Đế hậu Tiêu Dư An tâm trạng không được tốt, hoàng thượng không nói hai lời bèn đem ngài đi du sơn ngoạn thủy để giải sầu!”

Soup: Ha ha ha. Hỏi các anh chị em bình chọn xưng hô của hai người ở hiện đại cho cố vô rồi cuối cùng không dùng tới. Tại t nghĩ Yến ca vừa mới xuyên tới mà đổi xưng hô cái rẹt thì cũng không ổn lắm nên cứ để “ta” “ngươi” 1 thời gian cho thích nghi dần, cơ mà chưa kịp thích nghi thì xuyên xừ nó về chỗ cũ rồi. Thôi vậy =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.