Hai tay Tiêu Dư An khoanh tròn trên bệ cửa sổ, đầu gối lên tay, cười gọi: “Phong Nguyệt, ăn cơm.”
Hiểu Phong Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu chủ? Ta biết rồi, đi ngay đây.”
“Lần này Liễu An ra ngoài thu mua còn chưa có về sao?” – Tiêu Dư An hỏi.
“Hồi tiểu chủ, chiều nay Liễu An đã về rồi, bây giờ chắc là đang kiểm kê hàng hóa.” – Hiểu Phong Nguyệt nói.
Tiêu Dư An ờ một tiếng, cười nói: “Ta đi gọi Thuần Quy.” – Nói xong liền đi về hướng sương phòng phía đông.
Hiểu Phong Nguyệt thả sổ sách trên tay xuống, trong nhất thời cảm thấy có chút hoảng hốt.
Vốn cho rằng hoàng thượng từ nhỏ được hưởng sự sủng ái của ngàn vạn người, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, bây giờ nghèo túng đào vong, cũng nhất định sẽ tâm cao khí ngạo, xem thường thế tục. Không ngờ đến tính tình hắn tùy tính, thích ứng cực nhanh, thực sự là khởi vu thanh bình chi mạt, chỉ vu thảo mãng chi gian*.
(*Khởi vu thanh bình chi mạt, chỉ vu thảo mãng chi gian 起于青萍之末, 止于草莽之间: Hai câu này trong bài “Phong phú” của Tống Ngọc người nước Sở. Đại ý là mỗi thời điểm thì sẽ có những đổi khác, không có gì là vĩnh cửu.)
Khiến cho người ta khó hiểu chính là, sau khi hoàng thượng tới nơi này thì tuyên bố hắn muốn đổi tên. Hiểu Phong Nguyệt cùng Dương Liễu An cũng hiểu được, dù sao cũng là quân vương tiền triều, nếu lỡ như gặp phải người hiểu biết thì không thể giải thích rõ ràng thân phận được.
Nhưng khiến hai người bọn họ không nghĩ tới là, hoàng thượng không những chỉ sửa tên mà thậm chí ngay cả họ cũng đổi, há miệng ngậm miệng đều nói mình họ Tiêu, tên Dư An.
Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao bất luận là đổi họ hay thay tên, bọn họ đều gọi là tiểu chủ, thành ra cũng không có gì là không quen được.
Hiểu Phong Nguyệt lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi đến chính sảnh, lúc đi ngang qua viện tử, xa xa trông thấy một người đang ở đó múc nước rửa mặt rửa tay. Giọt nước trong suốt được ánh nắng chiếu vào thuận theo sườn mặt người kia chảy xuống thấm vào trên vạt áo trước thành một mảnh đậm màu, nghe thấy tiếng bước chân, Dương Liễu An quay đầu nhìn qua, trông thấy là Hiểu Phong Nguyệt, mi mắt cong cong, không che giấu chút ý cười nào: “A Nguyệt!”
Hiểu Phong Nguyệt nghe hai chữ A Nguyệt gọi đến tùy ý thản nhiên chỉ cảm thấy tình cảm tựa như ánh nắng ấm áp chiếu vào nơi mềm mại nhất trong lòng mình, chỉ mấy bước đã đi đến trước mặt Dương Liễu An, kéo ống tay áo của mình lau lau giọt nước trên mặt Dương Liễu An: “Vừa kiểm hàng xong sao?”
Dương Liễu An tùy ý để Hiểu Phong Nguyệt lau nước cho mình, gật gật nói: “Ừm, vừa về tới phủ thì gặp người đưa tin, đưa cho ta một phong thư từ Tây Thục quốc gửi tới cho tiểu chủ.”
“Hẳn là thư của công chúa, lát nữa dùng bữa thì đưa cho tiểu chủ đi.” – Hiểu Phong Nguyệt nở nụ cười ấm áp.
Dương Liễu An gật gật đầu: “Được, chúng ta mau đến nhà ăn, Tam Di gọi ăn cơm rồi, giục đến nhanh đấy.”
“Ầy.” – Ý cười của Hiểu Phong Nguyệt không giảm, hai tay vịn lấy bả vai Dương Liễu An, ngẩng đầu lên, hôn khẽ lên môi hắn một cái.
Thần sắc Dương Liễu An tự nhiên, một tay ôm lấy eo Hiểu Phong Nguyệt, nhắm mắt hôn lấy đôi môi hơi lạnh kia, cùng hắn vuốt ve an ủi một lúc, sau đó mới tách ra.
Nụ hôn qua đi, hai người vừa trò chuyện việc nhà vừa đi về hướng nhà ăn, chợt nghe thấy sương phòng phía đông truyền đến tiếng đồ vật bị quăng đổ. Bước chân hai người dừng lại, không hẹn mà cùng liếc nhau.
“Mau mau đến xem sao?” – Dương Liễu An do dự hỏi.
Hiểu Phong Nguyệt suy tư một trận, lắc đầu nói: “Đừng đi, trước đây đều là tiểu chủ ứng phó, chúng ta đi, sợ là cũng chỉ thêm phiền.”
Dương Liễu An nghiêng người nhìn về vị trí đông sương, lặng lẽ cảm thán một tiếng, gật gật đầu.
Lúc này, tại đông sương, Tiêu Dư An xoay người nhặt cái nghiên mực bị Tạ Thuần Quy quăng xuống lên, nhẹ nhàng đặt lại trên bàn.
Trên tay Tạ Thuần Quy dính đầy vết mực, dựa vào bàn viết cái gì đó, trước mặt cậu bày loạn mấy chục tấm giấy tuyên thành, trên mỗi tấm đều viết đầy tên. Đầu tiên chính là tên của Lý Vô Định, tiếp sau đó, chính là tên của tất cả những tướng sĩ Bắc quốc mà Tạ Thuần Quy có thể nhớ được, phía sau tất cả những cái tên đó đều viết lít nha lít nhít hai chữ Bắc quốc. Rõ ràng là chữ viết ngay ngắn chỉnh tề, thế nhưng nhìn thế nào, nhìn ra sao cũng đều thấy tựa như chúng đang giương nanh múa vuốt, mặt xanh nanh vàng, bày ra bộ mặt hung ác.
“Thuần Quy, Thuần Quy.” – Tiêu Dư An để gọn nghiên mực, đưa tay đè lên cái tay đang viết chữ của Tạ Thuần Quy: “Ăn cơm, ăn cơm tối.”
Tiêu Dư An không sợ phiền cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng Tạ Thuần Quy cũng chịu dừng tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dư An một chút, trên mặt lộ ra thần sắc ngây thơ của một đứa trẻ tám chín tuổi.
Tiêu Dư An lôi cậu ra khỏi sương phòng, đi đến tiểu viện, múc cho cậu một chậu nước sạch giúp cậu rửa sạch hai tay.
Mặc dù Tạ Thuần Quy bảo vệ được một cái mạng, nhưng thần trí lại không rõ ràng. Cậu lúc thì táo bạo, khi thì tự kỷ, nhưng thời gian biểu hiện giống như một đứa trẻ là nhiều nhất, trông có vẻ ngây thơ vô lo.
Tiêu Dư An đã từng nhờ người đi phương bắc nghe ngóng tin tức chỗ ở của Tạ gia, ai ngờ cuối cùng lại nghe được tin khiến người bi thương đến tận cốt tủy: Ngày mà Bắc quốc diệt vong, toàn bộ Tạ gia đều treo cổ tự tử trong phủ, cùng quốc gia tồn vong, không một người còn sống.
“Tiêu ca ca, Tiêu ca ca, tối nay có gì ăn ngon nha?” – Tạ Thuần Quy nháy mắt hỏi Tiêu Dư An.
“Ừm…” – Tiêu Dư An ra chiều suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Ta thấy Tam Di hầm canh vịt.”
“Oa! Ta thích nhất là uống cái này á!” – Tạ Thuần Quy reo hò, tay còn chưa kịp rửa xong đã vội vã chạy đến chính sảnh.
Tiêu Dư An ở sau lưng cậu kêu vài tiếng, không gọi được người, bất đắc dĩ nhún vai đem chậu nước bị mực nhuộm đen đi đổ, sau đó đi đến chính sảnh.
Trong chính sảnh, Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt đã ngồi vào bàn, đũa cũng chưa chạm, hiển nhiên là đang chờ hắn, Tạ Thuần Quy thì bưng bát canh vịt uống đến là vui vẻ.
Một năm trước, lúc vừa đến Đào Nguyên thôn, Dương Liễu An cùng Hiểu Phong Nguyệt còn dự định cùng Tiêu Dư An chia bàn ăn, hai người bọn họ chung quy vẫn còn cố kỵ thân phận tôn ti, tất cả mọi thứ đều đặt Tiêu Dư An lên đầu, Tiêu Dư An phải uốn nắn thật nhiều lần mới từ từ khá hơn.
“Tiểu chủ.” – Thấy Tiêu Dư An đã ngồi xuống bàn cơm, Dương Liễu An đầu tiên là đưa phong thư tới.
“Hửm? Đây là cái gì?” – Tiêu Dư An nghi hoặc nhận lấy.
“Thư từ Tây Thục quốc.”
“Tây Thục quốc?” – Tiêu Dư An thoáng có chút kinh ngạc, mở ra xem mấy lần, bị dọa sợ suýt chút nữa thì đứng lên.
“Tiểu chủ, làm sao vậy?” – Hiểu Phong Nguyệt cùng Dương Liễu An không hiểu.
Tiêu Dư An cất kỹ thư, chầm chậm ổn định tinh thần, nói: “Ninh nhi cùng Tiêu Bình Dương đại hôn, mời ta đến hoàng thành Tây Thục quốc tham gia hôn khánh.”