Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng

Chương 6: Ngẫu nhiên gặp trong thang máy




Sau khi đóng cửa xe, Ngôn Mặc nhàn nhạt lướt nhìn quanh đám người một vòng, ánh mắt hắn dừng lại một chổ trong chốc lát, sau đó thu hồi bước đến chổ Lý đạo và Dương Khánh.
Lý đạo đang rất hưng phấn, cũng không biết ngọn gió nào đem hai vị lão đại này thổi đến: "Đến đây, đến đây, tôi mang các vị đến phòng nghỉ một chút, trên đường rất mệt mỏi đi? Trần Kỳ đâu? Còn Ninh Diệp nữa, đều mau tới đây đi!"
Trần Kỳ vừa nghe được đạo diễn gọi mình, lập tức kích động tiến lên, tự giới thiệu một phen: "Các vị lão sư khoẻ, tôi là Trần Kỳ!"
Cho dù là nhân vật có địa vị nhất đoạn làm phim ở trước mặt Ngôn Mặc cùng Dương Khánh cũng chỉ là tiểu nhân vật.
Ninh Diệp tỉ mỉ trang điểm một phen kết quả tới chậm một bước, bị ngăn cách ngoài đám người. Nàng đứng ngoài đám người nghe Lý đạo kêu lao lực một lúc mới chen vào được.
"Lý, Lý đạo! Thực xin lỗi, tôi đến muộn.." Ninh Diệp chỉnh chỉnh tóc khuôn mặt điềm đạm ôn nhu tươi cười "Các vị lão sư khoẻ, tôi là Ninh Diệp thỉnh các ngài chỉ giáo nhiều hơn."
Nàng ngước mắt nhìn về phía Dương Khánh, Dương Khánh đầu tóc đã hoa râm mang một cặp kính viễn cười ha hả nhìn nàng ánh mắt ôn hòa.
Tầm mắt nàng lại chuyển hướng sang Ngôn Mặc, Ngôn Mặc rất cao cho nên Ninh Diệp cố gắng ngẩng đầu nhìn mặt hắn sau đó liền ngơ ngẩn.
Nam nhân trước mắt đẹp đến có chút không thể tưởng tượng được.
Ninh Diệp nhìn nam nhân đến xuất thần, thẳng đến khi Lý đạo lơ đãng khụ một tiếng, nàng mới tìm về lý trí của chính mình, lập tức cúi đầu sắc mặt đỏ bừng.
"Nhìn Ninh Diệp của chúng ta xem, mặt thật đỏ" Lý đạo trêu ghẹo hai tiếng "Ngôn lão sư mị lực vẫn rất lớn."
Ninh Diệp sắc mặt liền trở nên càng đỏ.
Đối với sự thẹn thùng của Ninh Diệp, Ngôn Mặc lại rất bình tĩnh chỉ nghiêng đầu ánh mắt hướng về đám người bên ngoài.
Tống Vũ đứng trong đám người lập tức kích động vỗ vỗ Ninh Lê: "Ngôn Mặc vừa rồi nhìn về bên này đúng không! Hắn có phải chú ý đến chúng ta hay không a!"
".. Cô suy nghĩ nhiều."
Ninh Lê cảm thấy mình như là hộp cá mòi, bị nhốt trong đám người không thể dộng đậy, đây đại khái là hiện trường truy tinh chen chúc mà nàng khó có thể cảm nhận được, chung quanh đây đứng hàng trăm người có thể chú ý đến các nàng mới là lạ.
Lý đạo mang theo Dương Khánh và Ngôn Mặc đến phòng nghỉ, đám đông náo nhiệt liền đi theo một đoạn đường, sau đó bị nhân viên giữ gìn trật tự ngăn cản cũng liền tan.
Lý đạo cùng những người khác ở phía trước vừa cười vừa nói, Ninh Diệp liền cố ý thả chậm bước chân, có chút khẩn trương đi bên cạnh Ngôn Mặc ở phía sau cùng, đôi mắt đưa tình thường liếc nhìn gương mặt soái khí của hắn đáy lòng hưng phấn nhảy nhót.
"Ngôn lão sư, ngài như thế nào lại đến đoàn làm phim của chúng tôi nha? Đã lâu không được thấy ngài lộ diện, hôm nay có phải có chuyện gì quan trọng hay không?"
Ngôn Mặc nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Ninh Diệp thấy Ngôn Mặc tiếp lời, thái độ càng tích cực hơn: "Hôm nay mọi người thấy ngài đều rất vui vẻ, Ngôn lão sư không suy xét đến việc tiếp tục đóng phim sao?"
"Không có." Ngôn Mặc trả lời càng ngắn gọn hơn, sau đó nhanh chân bước kịp đám người phía trước, đi bên cạnh Dương Khánh.
Ninh Diệp ở phía sau sắc mặt hơi cứng lại thực mau liền khôi phục vẻ tươi cười.
Nàng cho rằng trong những người nàng nhận thức, Vân Tử Sâm đã là mục tiêu hoàn mỹ, không nghĩ đến Ngôn Mặc càng tốt hơn.
Rốt cuộc thì Vân Tử Sâm ngồi xe lăn tính khí bất thường còn hay đập đồ, Ngôn Mặc tuy rằng lạnh nhạt nhưng tính tình sẽ không thể nào kém hơn Vân Tử Sâm.
Bất quá Vân Tử Sâm cũng là người thừa kế Vân thị, cho dù sau khi chân bị thương đối với công việc công ty không quan tâm, nhưng một ngày nào đó hắn vẫn thừa kế Vân thị.
Ngôn Mặc tuy đã về ở ẩn nhưng vừa rồi đám đông mãnh liệt như vậy, độ nổi tiếng với công chúng vẫn chưa hề giảm bớt, nếu lại quay lại giới giải trí đại khái trong khoảnh khắc liền có thể hot.
Ninh Diệp ở trong lòng căn nhắc một phen, có chút lưỡng lự tựa hồ cả hai người kia đều là sự lựa chọn không tồi.
Trần Kỳ cũng nóng lòng đến lôi kéo làm quen với bọn họ, Dương Khánh bởi vì là tiền bối lão làng cũng đối đãi với hậu bối thái độ rất tốt, cười cười một chút.
Mà Ngôn Mặc bên kia từ khi tiến vào phòng nghỉ liền không nói một câu, vẫn luôn cuối đầu xem di động cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trần Kỳ rất muốn cùng Ngôn Mặc trò chuyện, nhưng mà vô luận hắn nói việc gì, mọi người đều đáp một câu chỉ có Ngôn Mặc một bộ dáng không hứng thú thuận miệng trả lời có lệ mấy từ.
Trần Kỳ ngước nhìn nam nhân anh tuấn, hắn không cam lòng cắn chặt răng cảm xúc ghen ghét cùng bất mãn từ từ nảy sinh dưới đáy lòng.
Mình nói như thế nào cùng là người có tên tuổi trong giới giải trí, lại không phải hạng vô danh tiểu tốt gì đều đã lấy lòng như vậy người này tự nhiên còn không cho một ánh mắt, không phải quá xem thường người khác!
Dương Khánh nhạy bén chú ý đến biểu tình biến hóa nhỏ của Trần Kỳ, hắn cuối đầu uống ngụm trà không khỏi thở âm thành thở dài trong lòng.
Qua nhiều năm như vậy tật xấu không phản ứng người khác của Ngôn Mặc không chỉ không sửa mà giống như còn trầm trọng thêm.
Bất quá cũng đúng, hắn xác thật không cần phản ứng người khác, ngược lại là người khác tới lôi kéo làm quen với hắn mới đúng.
Lý đạo an bài tốt công tác quay chụp mới lại vào phòng nghỉ, ông kỳ thật cũng muốn biết hai vị đại lão trong giới này vì cái gì mà đến đây.
Rốt cuộc trong lòng ông cũng rất rõ ràng, quan hệ ông cùng Dương Khánh cũng xem như cũng tốt, nhưng không tốt đến nổi có thể đến tham ban.
Cùng Ngôn Mặc ngay cả giao tình cơ bản còn không tới.
"Hôm nay chiêu đãi không chu toàn xin lỗi các vị lão sư, chúng tôi đã an bài bữa tối, cũng không biết các vị sẽ đến đây.."
Lý đạo nhìn về phía người thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn – Dương Khánh.
Dương Khánh cũng không vòng vo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, cười ôn hòa: "Kỳ thực cũng không có việc lớn gì, bằng hữu của Ngôn lão sư đóng phim ở bên này nên trực tiếp đến nhìn xem."
"Bằng hữu?" Lý đạo nghi hoặc "Mạo muội hỏi một chút, là vị nào?"
"Không quan trọng, Lý đạo lo quay chụp thật tốt là được" Ngôn Mặc nâng mắt ngữ khí lười biếng "Người đã gặp được, không cần quấy rầy cô ấy."
Lý đạo nhanh chóng lướt qua một lượt các diễn viên ở trong đầu, cũng không nghĩ ra đối tượng nào phù hợp.
Bộ phim này đầu tư cũng được, diễn viên nhân khí cũng nhiều, xác thật có một ít người là nhà đầu tư và tổ hạng mục nhét vào nhưng nhìn thế nào cũng không ra được bọn họ có quan hệ với hai vị đại lão này.
Phàm là có một chút quan hệ, những người này cũng sẽ không diễn cái loại nhân vật nhỏ như này đi?
"Hôm nay phiền toái Lý đạo, chúng tôi tới đây đã thêm phiền phức rất nhiều đợi một lát nữa liền rời đi" Dương Khánh nói, quay đầu nhìn Ngôn Mặc cười tủm tỉm, "Đúng rồi, Ngôn lão sư còn chút việc ở đây đi?"
Ngôn Mặc nhướng mày, nhìn biểu tình chiêu ghẹo của lão ngoan đồng sau đó khoé miệng gợi lên chút ý cười, "Đúng vậy, tôi còn có chút việc, hai ngày sau sẽ đi."
Ninh Diệp ở một bên nghe vậy ánh mắt sáng lên.
Lúc này người ở đoàn phim cũng đáng thảo luận sôi nổi sự việc xảy ra hôm nay.
"Trời ạ, thật là Ngôn Mặc!" Tống Vũ chụp trộm thật nhiều bức ảnh, kích động cầm di động nhảy nhót, biểu tình hưng phấn khó có thể nói thành lời, "Ninh Lê cô nhìn tấm ảnh này xem, hắn thật đẹp trai a! Tôi nói với cô muốn nói người thật hắn so với tất cả nam thần tượng tôi gặp qua đều soái hơn!"
Ninh Lê gật đầu đông ý: "Đúng vậy."
Bất quá người này, túi da đẹp nhưng tính cách lại rất lạnh nhạt.
Cũng không biết năm đó kênh truyền thông nào đem hắn đánh giá là "No. 1 người yêu lý tưởng nhất trong giới giải trí".
Thời điểm nàng và Ngôn Mặc đóng phim cùng nhau tuổi cũng không lớn, đối phương kỹ thuật diễn tinh vi mặt lại rất đẹp trai làm nàng trâm mê thiếu chút nữa liền rung động.
Nhưng chỉ cần thư ký trường quay hô ngừng Ngôn Mặc liền sẽ lập tức thoát vai, lạnh nhạt như một người xa lạ.
Chênh lệch thật lớn làm chút rung động của nàng cũng tan biến theo, từ đó về sau nàng liền trở thành "Sách giáo khoa" không có tình cảm tất cả đều là kỹ thuật diễn.
Ninh Lê chống cằm suy nghĩ xa xăm, Ngôn Mặc như vậy nhìn thế nào cũng đều không phải là một đối tượng thích hợp để yêu đương.
Đoàn làm phim hôm nay kết thúc sớm, đạo diễn cùng nhóm diễn viên chính đều đi bồi các đại nhân vật ăn cơm, những người còn lại tự nhiên cũng việc ai người nấy làm.
Ninh Lê bất quá cũng chỉ là vai phụ không có nhiều đất diễn lắm, đương nhiên là không có tư cách đi cùng liền quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Đến cửa thang máy, nàng cầm di động lướt xem hot search Weibo.
"Leng keng" một tiếng cửa thang máy mở ra, Ninh Lê đi vào thang máy, nàng còn đang bừng bừng hứng thú ăn dưa một nam lưu lượng hẹn bạn tình, trong lúc nhất thời liền quên ấn số tầng, sau đó nghe được bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp:
"Lầu mấy?"
Tiếng nói quen thuộc làm Ninh Lê ngẩng người, nàng ngẩng đầu nhìn lên tự nhiên là Ngôn Mặc.
Hắn như thế nào không ăn cơm cùng mấy người đạo diễn?
Ninh Lê chớp chớp mắt, duỗi tay ấn xuống lầu 22, cười trả lời:
"Thật ngại quá, tôi quên mất."
Ngôn Mặc vẫn đang đeo chiếc mũ lúc nảy, vành mũ che khuất một gốc mặt hắn lúc hắn rũ mắt xuống, đôi mắt màu xám khói nhàn nhạt nhìn màn hình quảng cáo của thang máy, không mang theo một chút cảm xúc nào, phàng phất nàng bên cạnh chỉ là một người xa lạ.
Mà thôi cũng đúng, bọn họ hiện tại xác thật chính là người xa lạ.
Lời Editor: Hôm nay năng suất được hẳn 3 chương luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.