Xuyên Thành Vai Ác Thiên Kim Ta Bạo Hồng

Chương 7: Lòng hiếu kỳ




Ninh Lê nhìn bảng điểu khiển, trừ lầu 22 của nàng còn có lầu 27 cũng sáng đèn.
Hiện tại hắn ở lầu 27 sao? Ngày mai mới rời đi sao?
Thang máy yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe âm thanh máy móc chuyển động, cùng Ngôn Mặc khí tràng cường đại như vậy ở cùng một một không gian nhỏ hẹp, không biết tại sao Ninh Lê cảm giác có chút hít thở không thông.
Nàng nhìn con số tầng lầu từ từ tăng dần trong lòng không hiểu sao có chút nôn nóng, trước giờ đều không cảm thấy thang máy tốc độ chậm như vậy.
Thời điểm thang máy đến tầng 9 Ngôn Mặc đột nhiên mở miệng: "Sao lại cảm thấy.."
Ninh Lê theo bản năng ngẩng đầu, không nghĩ lại đối diện đôi mắt màu xám khói của Ngôn Mặc lòng nàng nhảy dựng lập tức dời đi tầm mắt.
Ngôn Mặc rũ mắt nhìn nàng không có biểu tình gì tiếp tục nói xong nữa câu còn lại ".. Cô rất khẩn trương?"
Nàng đúng là rất khẩn trương.
Nhưng nàng cũng không phải một người thể hiện cảm xúc trên mặt, sao lại nhìn ra được?
Ninh Lê cười khách khí: "Tôi và Ngôn lão sư đơn độc cùng một chổ, cho nên có chút khẩn trương."
Ngôn Mặc nhướng mày: "Ồ? Tại sao?"
Ninh Lê cong khoé miệng đang cứng đờ, như thế nào còn hỏi.
Ngôn Mặc không có đăng kí bất kì tài khoản mạng xã hội gì, rõ ràng là một diễn viên độ nổi tiếng quốc dân rất cao, lại ở giới giải trí sống giống như người tàng hình, hắn không nhận phỏng vấn, cũng không giao lưu cùng người khác trừ những lúc đóng phim.
Mọi người đều công nhận hắn là một người rất lạnh nhạt.
Ninh Lê đã từng nghe nói qua, fan nữ của Ngôn Mặc luôn luôn bị làm lơ.
Nàng dứt khoát cắn răng một cái, giả vờ thẹn thùng ngẩng đầu, gương mặt trắng nõn ửng đỏ dùng tay cuốn nhẹ lọn tóc đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn: "Bởi vì, kỳ thật tôi là fan của anh!"
Ngôn Mặc tựa hồ không nghĩ nàng sẽ nói như vậy, đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Thì ra là như vậy, vậy tôi đây liền ký cho cô một chữ."
Ninh lê:?
Cám ơn a, nhưng nàng không muốn.
Nhưng là lời đã nói ra không muốn thì liền rất kỳ quái, nàng cúi đầu mở túi của mình ra: "Tôi tìm xem có giấy bút hay không."
"Tôi vừa lúc có."
Ngôn Mặc móc từ túi mình ra một cây bút cùng một sấp giấy đủ mọi màu sắc, soạt soạt ký xuống chữ ký rồng bay phượng múa của mình.
Ninh Lê: "..."
Nang tiếp nhận tờ giấy đã được ký tên kia, lật qua lật lài nhìn nó chính là một tờ rơi.
* * *Anh đối đãi với fan của mình như vậy?
Nàng hít sâu một hơi, lộ ra biểu tình vui vẻ: "Cám ơn anh! Tôi rất vui!"
Ngôn Mặc liếc nhìn ánh mắt biến hóa nhanh chóng của nàng, rất có hứng thú gợi lên khoé miệng: "Không cần khách khí."
"Đinh" một tiếng thang máy đến tầng 22, Ninh Lê giống như chạy trốn từ thang máy đi ra ngoài: "Đến tầng của tôi rồi, tôi đi trước đây!"
Ngôn Mặc lẳng lặn nhìn thân ảnh của nàng nhanh chóng biến mất ở cuối hành làng, đôi mắt xám nhiều thêm chút cảm giác khác thường, sau đó lại yên lặng như bình thường.
Sau khi trở lại phòng chính mình, Ninh Lê mới thở phào một hơi.
Lại nói, hiện tại Ngôn Mặc tự nhiên còn chủ động ký tên cho fan?
Chẳng lẽ rời khỏi giới lâu quá, đã hiếm khi nhìn thấy fan của mình?
Không có khả năng đi, năm đó hành động tác phong của hắn khiến người khác không nắm bắt được hiện tại vẫn giống như vậy không thể hiểu nổi.
Ở trên giường lăn qua lộn lại một hồi, Ninh Lê mở mắt ra đập vào mắt ra tờ rơi chứa chữ ký kia.
Cũng không biết hắn nhận tờ rơi này từ nơi nào.
Có thể là do gặp Ngôn Mặc, Ninh lê không biết như thế nào đột nhiên lại nhớ đến chuyện đời trước của mình.
Thời điểm năm sáu năm trước, Hạ Lạc Dao tuy rằng đã đóng qua không ít phim truyền hình điện ảnh, nhưng ngay lúc đó Ngôn Mặc đã cầm giải thưởng đến mỏi tay giải thưởng ảnh đế danh giá nhất hắn cũng đã lấy được.
Lúc nàng thật vất quả mới có cơ hội được thử vai các bộ phim điện ảnh kinh phí lớn, dựa vào kỹ thuật diễn không ngừng tôi luyện thành công lấy được vai nữ chính, tiến tổ mới phát hiện nam chính là Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc tuy rằng lời ít, nhưng hai người có rất nhiều cảnh diễn chung đoạn thời gian kia nàng học trộm không ít kỹ xảo diễn từ Ngôn Mặc kỹ thuật cũng tiến bộ thật nhanh.
Cuối cùng bộ phim điện ảnh này làm nàng nhận được giải ảnh hậu từ đây con đường rộng mở, nàng rốt cuộc có thể có tư cách tự lựa chọn kịch bản.
Nhưng đây cũng là bộ phim điện ảnh cuối cùng mà Ngôn Mặc tham gia, phim chiếu không bao lâu, Ngôn mặc liền tuyên bố rút lui khỏi giới, từ đây biến mắt khỏi cuộc sống của nàng.
Dừng lại hồi tưởng, Ninh Lê tâm tình có chút phức tạp thật ra nàng miễng cưỡng cũng được xem là fan của Ngôn Mặc, chỉ là cảnh còn người mất Ngôn Mặc rút lui nàng cũng đã chết.
【Tiểu Lục, ngươi nói hắn lợi hại như vậy vì sao cốt truyện chính không có hắn? 】
【Chủ nhân nói là người vừa rồi ở thang máy sao? 】
【Đúng vậy. 】
【Như thế nào lại không có, hắn không phải là đại Boss sao? 】
【? 】
Ninh Lê lập tức ngồi dậy, lại cẩn thận xem cốt truyện chính một lần nữa, xác nhận chính mình thật sự không thấy tên Ngôn Mặc.
【 Đại Boss nào? Ngươi là nói Ngôn mặc là đại vai ác? 】
Hệ thống đột nhiên lâm vào trầm mặc.
* * *
Cách đó không xa, tại tầng 27.
Ngôn Mặc về phòng đóng cửa lại sau đó đi đến của sổ kéo màn ra, thành điện ảnh cách trung tâm khá xa, cho nên buổi tối cũng là một mảnh hắc ám, chỉ có mấy ánh sáng đèn đan xen lập loè.
Hắn rũ mắt nhìn ngoài cửa sổ, lại nhớ tới giấc mộng nhiễu loạn tâm trí gần nhất, trong khoảng thời gian này cơ hồ mỗi buổi tối, hắn đều sẽ mơ thấy cùng một giấc mộng.
Một nữ nhân ở trong mộng của hắn khóc lóc muốn hắn thay nàng ta báo thù, tuy rằng có rất nhiều lời không nghe rõ ràng lắm, nhưng hắn rõ ràng nghe được nàng ta gọi mình là "Đại vai ác".
Ngôn Mặc còn cho rằng chính mình bận rộn công việc trong thời gian dài, mới có thể mơ thấy giấc mộng quỷ dị như vậy ngay từ đầu cũng không để trong lòng.
Chỉ là hai ngày trước giải trí Vân Dật mang báo cáo hạng mục đầu tư sang, hắn nhất thời hứng khởi lật xem, kết quả ở danh sách diễn viên << Phù Dung Dạ Vũ >> nhìn thấy một nữ nhân lớn lên rất giống người trong mộng, tên là Ninh Lê.
Hàng đêm bị giấc mộng này tẩy não có lẽ cũng muốn biết tại sao chính mình bị gọi là đại vai ác Ngôn Mặc chung quy không thắng nổi tò mò, lúc trước Dương Khánh lão tiền bối tương đối chiếu cố sự nghiệp của mình, nghe được tình huống cũng theo lại đây tham ban.
Sau đó quả nhiên gặp được Ninh Lê.
Nhưng là thuận miệng hàn huyên hai câu hắn liền phát hiện, người thật của Ninh Lê cùng nữ nhân trong mộng kia khác biệt rất lớn, trừ bỏ lớn lên giống nhau, mặc kệ là tính cách hay vẫn là ngữ khí thần thái, quả thật chính là hai người.
Hơn nữa Ninh Lê thái độ đối với hắn tựa hồ rất xa lạ, tuy rằng ngoài miệng nói là fan của hắn nhưng ánh mắt không tình nguyện của nàng lúc lấy được chữ ký rõ ràng chỉ là thuận miệng nói đại.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút buồn cười.
Rõ ràng không thích hắn còn cường ngạnh nói fan của hắn.
Bất quá là giấc mộng mà thôi, hắn cũng quá tích cực rồi.
Hơn nữa việc tham ban đoàn làm phim này bị lão nhân kia biết, chắc lại muốn mắng hắn một trận.
Vẫn là nhanh trở về trong công ty còn có một đống việc chờ hắn về giải quyết.
Hắn vừa định gọi điện thoại cho trợ lý an bài phương tiện trở về, cửa phòng lại đột nhiên vang lên tiếng "cốc cốc"
Ngôn Mặc nhìn vào cánh cửa trầm mặc, Dương Khánh hiểu hắn giờ này tuyệt đối sẽ không đến gõ cửa phòng hắn.
Huống chi hắn cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, trong lòng cũng biết buổi tối đến gõ cửa phòng cũng không phải hành vi thích hợp.
Nói không chừng, là nàng?
Ngôn Mặc cũng không biết chính mình sao lại suy nghĩ như vậy ma xui quỷ khiến đi qua mở cửa lại không nghĩ rằng ngoài cửa là một nữ nhân khác, nhìn hắn tươi cười.
"Ngôn lão sư, buổi tối tốt lành" nhìn thấy Ngôn Mạc hơi hơi nhíu mày, Ninh Diệp cười càng dịu dàng "Ngài không nhớ tôi sao? Tôi là Ninh Diệp."
"Nhớ rõ."
"Là chuyện này, tôi muốn cùng Ngôn lão sư thỉnh giáo một chút.."
Ninh Diệp còn chưa nói xong, liền thấy Ngôn Mặc lui về phía sau một bước, sau đó cửa phòng "Phanh" một tiếng đóng lại.
Ván cửa thiếu chút nữa đập vào mặt Ninh Diệp.
"?"
Ninh Diệp trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, nửa ngày sau mới phản ứng lại, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Nàng từ nhỏ đến lớn đều được nam giới hoan nghênh, trước nay chưa bao giờ chạm phải "vách tường", Ninh Hoành Nghiệp thiên vị nàng, Trần Kỳ thích nàng, ngay cả Vân Tử Sâm tính tình thô bạo cũng ôn tồn ấm áp với nàng, cùng nàng thân cận.
Nam nhân nào không săn sóc chiếu cố nàng?
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, Ngôn mặc tư nhiên ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho, liền cứ thế đóng cửa phòng.
Người này sao vậy a!
Ninh Diệp trong lòng tức giận hận không thể đá hai cái vào cánh phòng, nàng nhìn chằm chằm số phòng hai giây sau đó âm trầm mặt xoay người rời đi.
Sau khi Ngôn Mặc đem cửa đóng lại, mở ra di động gọi cho trợ lý: "Trợ lý Trương."
"Ông chủ, tôi vừa định liên hệ ngài, tôi bên này tra được một chút việc" đầu dây bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời, ngữ khí mười phần bát quái "Thì ra phụ thân Ninh Lê chính là Ninh Hoành Nghiệp, hơn nữa nữ chính << Phù Dung Dạ Vũ >> Ninh Diệp, là con riêng của Ninh Hoành Nghiệp! Bất quá sau khi mẫu thân Ninh Lê qua đời Ninh Hoành Nghiệp liền đem Ninh Diệp mang trở về, ngược lại Ninh Lê dọn ra ngoài ở."
Ngôn Mặc nhớ đến Ninh Diệp vừa gõ cửa, hắn thật không nghĩ đến, Ninh Diệp cùng Ninh Lê còn có tầng quan hệ này.
"Sau đó thì sau?"
"Sau đó.. không có sau đó" phía bên kia dừng một chút, có chút chột dạ "Ông chủ, ngài không phải bảo ta điều tra một chút tình huống của Ninh Lê sao.."
Hắn đúng là đã nói như vậy không sai.
Ngôn Mặc thở dài: "Không có việc gì không cần tra xét nữa, ngày mai sắp xếp phi cơ trở về cho tôi."
"Vâng, ông chủ."
Trợ lý Trương vừa đồng ý lại nghe được phía đối diện nói: ".. Thôi. Trước vẫn là đừng, ngày mai lại nói."
Điện thoại bị cắt đứt.
Trợ lý Trương vẻ mặt ngây ngốc nhìn di động, ông chủ của hắn tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, thật là làm người nghẹn họng trân trối.
Mà sau khi treo điện thoại xong, Ngôn Mặc lại xem WeChat một chút nhìn thấy tin nhắn của Dương lão sư___
[Vừa rồi nghe Lý đạo nói, ngày mai có cảnh quay của Ninh Lê, cậu muốn đi xem hay không? ]
Lòng hiếu kì của Ngôn Mặc lại bị gợi lên.
Đến cũng đến rồi, vậy thì đi xem một chút đi.
Không lâu sau, Dương Khánh lại gửi thêm một tin nhắn:
[Tôi vừa hỏi thăm Lý đạo một chút, kỹ thuật diễn của Ninh Lê giống như thảm không thể nhìn a, nàng không phải là bạn hữu của cậu sao? ]
Kỹ thuật diễn thảm không nỡ nhìn?
Ngôn Mặc nhớ tới tình huống vừa rồi ở thang máy, nàng ý đồ che giấu cảm xúc chính mình, kỹ thuật diễn này rõ ràng chính là cực kỳ điêu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.