Nhưng khi nàng hoàn toàn bước vào phòng ăn, ba đứa trẻ ở chiếc bàn nhỏ đang ngồi ngay ngắn nhìn nàng. Vịt quay mẫu đơn xinh đẹp không lay động một 'chiếc lá' nào.
Thấy nàng đi tới, Đông Đông nóng lòng nói: "A Xuân tỷ, mau ngồi xuống đi! Mọi người đang đợi tỷ đó."
Yến Thu Xuân cong môi và mỉm cười: "Được, ta đến đây."
Nàng ngồi xuống, thấy bọn họ còn chưa động đũa, vừa buồn cười vừa cảm động, trước tiên cầm lấy một miếng vỏ bánh xèo nói: “Đặt cái này lên tay, sau đó cho những thứ muốn ăn vào, đương nhiên là để tránh nhạt nhẽo, phải chấm nước mắm ngọt này."
Ba đứa trẻ tò mò nhìn sang.
Để minh họa, nàng ấy trước tiên kẹp một miếng vịt quay, chấm một ít nước sốt sắp đặc lại thành màu đen, sau đó phết lên vỏ bánh, sau đó kẹp những dải dưa leo các loại, sau khi xếp gọn gàng cất đi chiếc bánh da được gấp lại thành khối vuông, cuối cùng nàng nhét thẳng vào miệng.
Vỏ bánh mỏng ăn vào có cảm giác hơi giống mì, nhưng giòn rụm, nước sốt mì mặn ngọt ngọt bao bọc bên trong hiện ra trong miệng, vị hơi nặng nhưng có dưa leo giòn và thanh mát, lớp da giòn của vịt quay và mùi thơm của thịt vịt quay quyện vào nhau. Nhiều hương vị tương tác và phối hợp với nhau, cuối cùng hội tụ thành một vị ngon tuyệt vời trong miệng.
Mặc dù Trầm Bình Nghiêm vừa nghe Thuỷ Mỗi nói về cách ăn nó, nhưng đôi mắt cậu bé vẫn đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn nó. Khi cậu bé còn đang do dự không biết nên ăn thế nào, thì thấy Đông Đông bên cạnh đã gói một chiếc bánh xèo to tròn, há to miệng nhét vào miệng: “Ừm…”
Uyển Nhi vốn khéo léo lại tinh tế nên cũng gói một chiếc bánh kếp giống như của Yến Thu Xuân, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy đệ đệ mình như vậy, liền bật cười thành tiếng: "Đông Đông, từ từ thôi, còn nhiều cái nữa!"
Đông Đông no đến mức trợn tròn mắt, cái gì cũng không để ý, cứ nhai, dưới tác dụng của nước sốt mì ngọt đi kèm trong bữa ăn, cậu nhanh chóng nuốt gần hết, hài lòng nói: " Thật là ngon! Ưm!"
Trầm Bình Nghiêm không thể nhịn cười, nhưng vẫn để người giúp việc lau tay trước khi lấy bột và bắt đầu gói.
Một miếng thịt vịt, hai thanh dưa leo...
Làm xong mọi thứ, cậu bé gấp gọn gàng, cắn một miếng nhỏ, lớp vỏ vỡ ra từ giữa, thịt tan trong khoang miệng, nhưng Trẩm Bình Nghiêm lại cảm thấy không hài lòng, thiếu que dưa chuột nên cậu bé vẫn lấy phần còn lại nhét vào miệng.
Chắc chắn là hơi ngán, nhưng ăn cùng nhau thế này, không mặn cũng không nhạt, không béo cũng không ngán. Quá ngon!
Cậu bé mở mắt ra, giọng nói đầy quen thuộc xuất hiện bên cạnh, Trầm Bình Nghiêm quay đầu lại, thấy Đông Đông đang cố gắng nhét nó vào miệng mình, hai mắt híp lại, cả người toát ra khí chất dễ chịu. Trầm Bình Nghiêm dở khóc dở cười: "Đệ ăn từ từ thôi."
Đông Đông gật đầu trong khi...tiếp tục nhét miếng khác.
Yến Thu Xuân nhìn cậu bé với một nụ cười, nàng bị kích thích bởi sự thèm ăn của Đông Đông, nên nàng cũng tiếp tục ăn, nàng chỉ cần cắn một miếng là đủ!
Lúc bốn người đang ăn thịt, Thủy Mai đột nhiên nhắc nhở: "Cô nương, Lục thiếu gia tới rồi." Đông Đông vểnh tai: "Hả? Tiểu thúc thúc!"
Trầm Bình Nghiêm và Uyển Nhi đông thanh: "Tiểu thúc thúc!"
Yến Thu Xuân không có thời gian để nói chuyện, ba đứa trẻ đã vui vẻ trước, vừa vặn ăn gần hết, vẫn còn một nửa nhỏ vì vậy ba người họ nhìn thẳng vào cửa.
Yến Thu Xuân gật đầu và bảo Thủy Mai mời chàng vào.
Chẳng mấy chốc, cửa tối sầm lại, một bóng người cao gầy xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó chàng nhìn về phía sảnh phụ, sau khi xác nhận xong mới sải bước tiến lại gần, Yến Thu Xuân mới nhận ra rằng bộ râu của người đàn ông này đã không còn nữa. Giáp đã được cởi bỏ, quần áo của chàng vẫn còn ở một số nơi bị hư hại, mái tóc không còn tinh tế như trước. Vẻ mặt ấy giường như vì đường dài mà mỏi mệt. Nhưng nghĩ lại, trong vòng chưa đầy một tháng, việc vạch trần chuyện Kiều gia hẳn không phải là việc dễ dàng. Nàng thở dài trong lòng.
Lúc này Tiêu Hoài Thanh cũng hoàn toàn tiến lại gần, nhìn thẳng vào nữ nhân trước mặt, lúc chắp tay vái chào, chàng mới chú ý đến trang điểm của nữ nhân trước mặt mình khác với trong trí nhớ, nhất là khi chàng bắt gặp đôi mắt hếch lên rõ ràng, tim chàng đập loạn nhịp, miệng đều lắp bắp: "À, Yến cô nương."
Yến Thu Xuân hơi mỉm cười: "Xin chào, Tiêu tướng quân."
Thanh niên khẽ gật đầu, ánh mắt từ nữ nhân trước mặt dời đến ba đứa nhỏ, ho nhẹ một tiếng: "Bình Nghiêm, Uyển nhi, Đông Đông, các ngươi cả ngày đều ở chỗ này ăn uống sao?"
Uyển Nhi ngoan ngoãn cười: "Đúng ạ!"
Trầm Bình Nghiêm xấu hổ nói: "Vâng."
“A Xuân tỷ lại nấu món gì đó rất ngon, tiểu thúc thúc, lại đây ăn đi.” Đông Đông mỉm cười, như dâng bảo bối rồi lại gói một chiếc bánh cố gắng đưa lên miệng.
Chàng xoa đầu cháu trai, cúi đầu hợp tác và ăn thức ăn mà cháu trai đưa cho. Món này hình như là bánh mì thịt nguội, quả thực là chàng đã lâu không có được ăn ngon như vậy, mặc dù lạnh nhưng vẫn ăn ngon, ăn xong Tiêu Hoài Thanh gật đầu: "Ồ! Ăn ngon, cái này là cái gì vậy?"