“Lão Tứ!” Tiêu phu nhân thì trừng mắt nhìn nàng ấy một cái.
Tiêu Hoài Viên rụt cổ lại, không lên tiếng.
Tạ Thanh Vân cười nói: "Vẫn là bánh bao trong tay mẫu thân người xinh đẹp.”
Tiêu Hoài Khang ngồi trên xe lăn nhìn, khen ngợi: "Đúng là vậy, chúng ta đều không có thiên phú.”
Tiêu phu nhân nhìn sủi cảo trong tay, dưới sự hướng dẫn của Yến Thu Xuân nặn ra sủi cảo nguyên vẹn, mập mạp đặt ở trên bàn, nhìn vô cùng vui vẻ.
Bà tựa hồ nhớ tới cái gì, thần sắc cũng càng thêm nhu hòa: "Lại nói tiếp lúc ta còn trẻ cũng đã làm qua, cố ý làm cho phụ thân các con, lúc ấy không biết phân lượng, làm rất nhiều, ông ấy đều ăn hết, buổi tối chướng bụng tới kêu hừ hừ, lão nhị cũng thích ta nhất..."
Không khí trầm thấp trong chớp mắt, Tiêu Hoài Thanh bỗng nhiên dùng sức.
“Bùm!" Một tiếng vang lên, bột mì bị đập lên bàn, mọi người cả kinh nhìn qua.
Chàng cười vô tội: "Có chuyện gì vậy? Ta chỉ là muốn học người ta đập hai cái làm cho bột chắc hơn.”
“Gói thật tốt!” Tiêu phu nhân trách cứ một tiếng: "Không được lãng phí lương thực.”
"Biết rồi ạ." Tiêu Hoài Thanh cười tủm tỉm gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Yến Thu Xuân: "Có thể gói bánh bao nhân chay được không?”
Yến Thu Xuân trước tiên còn chưa kịp phản ứng, nhưng nàng đã trực tiếp gật đầu: "Có thể chứ, ta đi chuẩn bị chút mộc nhĩ..."
Tiêu Hoài Thanh cũng vội vàng đi theo: "Ta đi với ngươi.”
Yến Thu Xuân gật đầu, hai người đi ra, phòng khách nóng đến mức làm cho người ta choáng váng, bỗng nhiên nghĩ đến, ngũ tiểu thư Tiêu gia còn chưa trở về, nàng ấy đang ở đạo quán, chẳng lẽ là năm mới cũng không có ý định trở về sao?
*
Sủi cảo hoàn thành, còn lại giao cho Hứa ma ma và Thủy Mai đi nấu.
Thời gian chờ chênh lệch không nhiều lắm, cũng vừa đúng thời gian ăn trưa.
Sở dĩ ăn vào bữa trưa, bởi vì cơm tất niên, thân là quốc công gia, Tiêu Hoài Thanh cần tiến cung dùng bữa, đến lúc đó nếu chờ chàng thì cũng đã muộn, cũng không có khả năng từ từ làm sủi cảo.
Bởi vậy buổi trưa ăn sủi cảo trước, buổi tối lại chờ chàng trở về cùng nhau ăn bữa cơm tất niên. Sủi cảo nấu rất nhiều, cũng có rất nhiều hương vị, không có kiêng kỵ, thì tùy tiện trộn lẫn, có kiêng kỵ, vậy thì cứ bỏ cái mình không thích.
Yến Thu Xuân đều thích ăn, bởi vậy đầy một chén lớn, mỗi loại có hai cái.
Lớp vỏ ngoài sủi cảo đã nấu xong bóng loáng, khi được múc từ trong canh sủi cảo còn tản ra hơi nóng, cắn một miếng vỏ trơn trượt kia có thể lộ ra nhân bên trong giống như ngẫu nhiên không thể biết trước.
Cái đầu tiên nàng ăn là nhân tôm hẹ, tôm mềm mịn, rau hẹ cũng rất mềm, có thể là do mùa đông, ăn còn có một vị ngọt nhàn nhạt, trong nhân bánh có thêm gia vị do nàng tự làm, ăn còn có một mùi thơm.
Tuy nhiên chỉ là như vậy còn có chút thanh đạm, Yến Thu Xuân lại chấm nước chấm chế biến đặc biệt, hạt tiêu cùng với cây thù du làm ra dầu ớt cay nồng kích thích, nước tương và giấm trộn lẫn vào nước chấm lại tăng thêm chút vị chua mặn, phối hợp với bánh bao mang theo hương vị thơm ngon của bột mì cùng nhân bánh lại là một loại hương vị khác.
Nàng ăn từng miếng từng miếng nhỏ, vừa vặn thiếu niên ngồi bên cạnh nàng lại ăn từng miếng từng miếng lớn.
Trước tiên cho sủi cảo trắng trẻo mập mạp kia vào trong dầu ớt lăn một vòng, chàng thổi thổi, nhưng mới thổi hai cái đã nuốt một ngụm, hoàn toàn không để ý đồ trong vỏ sủi cảo nóng cỡ nào.
Đông Đông ở đối diện đều bị nóng đến nhe răng trợn mắt, Tiêu Hoài Viên một bên cười nhạo cậu bé, một bên đỡ cho cậu bé phun ra, thấy cậu bé không nỡ, lại rót nước lạnh cho cậu bé hạ nhiệt.
Tiêu Hoài Thanh lại chỉ thở ra vài hơi nóng, đã thoải mái nuốt xuống.
Yến Thu Xuân nhìn ngây người.
Lúc trước cũng ăn qua vài lần cùng bàn, nhưng rất ít khi ăn thức ăn nóng hổi như vậy, còn chưa phát hiện, người này là không có cảm giác đau sao?
Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt của nàng, thiếu niên quay đầu, cười với nàng: "Làm sao vậy?” Ngữ khí kia vô cùng quen thuộc.
Yến Thu Xuân theo bản năng nói: "Ngài không nóng sao?”
Tiêu Hoài Thanh lắc đầu: "Cũng may, không có cảm giác, tốc độ ăn cơm của ta luôn rất nhanh.”
Yến Thu Xuân nở nụ cười, nghiêng người lại gần, nhỏ giọng nói: "Ăn chậm một chút, nếu không sẽ làm tổn thương thực quản, thực quản nơi này không có cảm giác đau đớn, ngài cũng không biết đau, nhưng nếu nó bị thương nhiều lần, chờ lâu ngày, có lẽ ngài sẽ không thể ăn nữa.”
Loại đề tài này trong những ngày như vậy không may mắn lắm, nàng cũng không dám để cho những người khác cũng nghe thấy, bởi vậy nói nhỏ một chút.
Tiêu Hoài Thanh giọng khàn khàn, đôi lông mày nhướng lên, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ.”
Chờ khi ăn miếng sủi cảo tiếp theo, chàng đã chậm lại tốc độ, từng miếng từng miếng nhỏ ăn, cũng không giống như trước, nuốt từng miếng từng miếng lớn.
Yến Thu Xuân thấy vậy, thu lại ánh mắt, tiếp tục ăn cái của mình.