Chẳng lẽ ngự y kia, bản lĩnh rất lớn?!
Phương thuốc kia, vậy mà có hiệu quả thần kỳ thế sao?
Xương vương phi bên cạnh cũng đột nhiên bừng tỉnh, nhìn ánh sáng m.ô.n.g lung ngoài cửa sổ, lại nhìn nam nhân bên cạnh đang thẫn thờ một chút, nàng ấy chần chờ nói: "Vương gia, chàng không sao chứ?”
"Thuốc kia có lẽ hữu dụng, lần này vẫn ở trong phạm vi có thể chịu đựng được." Xương Vương trả lời một tiếng, có chút yếu ớt, nhưng không đến mức như trước kia bị cơn đau tra tấn kiệt sức.
Xương vương phi vui mừng đến mức trực tiếp ngồi dậy: "Vậy là tốt rồi, chàng ngủ trước đi, ta đi gọi ngự y kia lại đây hỏi một chút!”
"Hiện tại còn sớm..." Xương Vương cũng theo bản năng ngồi dậy.
Nhưng rất nhanh bị thê tử ấn xuống, nàng ấy cười nói: "Không sao đâu, dù sao hiện tại ta cũng không ngủ được, chàng không đau thì ngủ trước một lát..."
Xương Vương bất đắc dĩ cười, cũng phối hợp nằm xuống lần nữa.
Khi tỉnh lại, cũng đã tới giờ Tỵ.
Thê tử đang nhẹ nhàng thêu hoa kia, thấy hắn đứng lên, thần sắc cổ quái nói: "Ngự y kia nói, có thể là do chúng ta đốt nhiều lò than, dược hiệu của hắn điều trị, có thể giảm bớt đau đớn, nhưng lẽ ra không tốt như vậy..."
Xương Vương nheo mắt, càng buồn bực.
Chẳng lẽ bởi vì... Thuốc này là do nhi tử nấu? Không đúng, lúc trước cũng có người đưa thuốc tới, nhi tử thuở nhỏ hiểu chuyện, sẽ chủ động hỗ trợ nấu thuốc, chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Xương Vương nghĩ trăm lần cũng không ra, suy nghĩ duy nhất có thể là bởi vì lần này hắn dùng độc trị độc, dẫn đến thân thể quá suy yếu, cho nên những chén thuốc này đối với hắn tác dụng cũng càng thêm rõ ràng?
*
Chỉ là có đúng hay không, ai cũng không thể biết.
Nhưng mùng sáu tết, đến gần hết đầu năm mới, Ô Tháp quốc ở biên giới Đại Chu, sau năm năm an phận, rốt cuộc cũng phát động tấn công.
Khi chiến báo tới, dân chúng Đại Chu khiếp sợ không thôi, lão hoàng đế vốn bởi vì chuyện nhi tử mà phiền lòng ý loạn lại càng tức giận đến cả người phát run, phái Tiêu Hoài Thanh làm chủ soái, dẫn binh đi đối kháng.
Tiêu Hoài Thanh tựa hồ sớm đã biết, thậm chí còn nói với người trong nhà trước một ngày. Bởi vậy Yến Thu Xuân cũng biết.
Trước khi biết điều này, nàng ở trong phủ ngẫu nhiên gặp Tiêu Hoài Thanh, đối phương còn cười nói một câu: "Bình Nghiêm trở về Trầm gia, A Xuân cô nương mang cho nó nhiều đồ ăn như vậy, không biết bổn tướng quân sắp đi xa, A Xuân cô nương có thể làm chút đồ ăn vặt tiễn đưa không?”
Yến Thu Xuân không rõ chuyện gì, nhưng Tiêu Hoài Thanh chính là ân nhân dẫn nàng đến Tiêu phủ, bởi vậy một mực đáp ứng: "Đương nhiên rồi.”
Bình thường đầu bếp trong phủ học cách nấu ăn của nàng, nàng không cần quản, nhưng hiện tại sắp đi xa, nàng vẫn phải biểu thị một chút.
Vì vậy, nàng nghĩ sẽ làm thịt lợn.
Cách làm thịt lợn cũng không khó, chủ yếu là thịt lợn băm nhỏ, hơn nữa ướp thêm các loại nguyên liệu, bởi vì khẩu vị của Tiêu Hoài Thanh tương đối nặng, nguyên liệu Yến Thu Xuân cho cũng tương đối nhiều, thêm vào không ít ớt hoa nghiền thành bột.
Đợi đến khi ướp xong, cách một lớp gạc sạch, nghiền nó thành lát mỏng, cho vào lò nướng là được.
Hai ngày nay nàng cũng không làm cái gì khác, chỉ lặp lại bước này, cũng may Thủy Mai và Hứa ma ma cùng với những người khác trong phủ đều có thể hỗ trợ, nàng làm cũng rất nhẹ nhàng.
Cho đến bây giờ là mùng sáu, nghe thấy tin tức như vậy, nàng mới giật mình phát hiện, hóa ra là chuyện này?!
Ô Tháp Quốc, cũng chính là năm năm trước, quốc gia đánh bại Nhị thiếu gia Tiêu gia và hai cô gia, song phương đối địch mấy chục năm, hơn mười năm trước, phụ thân Tiêu Hoài Thanh đánh cho bọn họ không dám lộ diện, nhưng theo trận chiến thất bại mười năm trước, phụ thân cùng trưởng huynh của Tiêu Hoài Thanh gặp chuyện không may, Ô Tháp Quốc lại liên tiếp mạo phạm, nhiễu loạn không ngừng.
Mãi đến khi Nhị thiếu gia Tiêu gia mang binh vào năm năm trước, tuy rằng Đại Chu bại, nhưng bởi vì ưu thế cường đại tích lũy trước đó, Ô Tháp Quốc cũng không thể không co đầu rút cổ nhiều năm tu dưỡng lực lượng.
Trận chiến kia, cũng dẫn đến nghị luận không nhỏ, rõ ràng ưu thế giai đoạn trước vô cùng rõ ràng, lại đột nhiên ra quyết định sai lầm, có người nói là quân địch cho mật thám mai phục, lấy được bản đồ hành quân, cũng có người nói là quân ta tiết lộ.
Nhưng ầm ĩ một thời gian cũng không tra ra được gì, chuyện này không giải quyết được, nguyên chủ cũng chỉ là nghe thoáng qua một lần.
Chỉ là kết hợp hai chuyện lại, làm cho Yến Thu Xuân đã đọc qua vô số tiểu thuyết và lịch sử tương tự, cảm thấy có chút không đúng.
Dù sao người chế.t không phải người một nhà, hoàng tộc vì đạt được quyền lợi, sẽ luôn có người không biết giới hạn, làm ra rất nhiều chuyện tàn nhẫn đến cực điểm.
Hơn nữa hiện tại Tiêu Hoài Thanh cũng có thể dự đoán được trận chiến sự này...
Yến Thu Xuân ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của thịt lợn, cau mày, đưa ra một kết luận, sở dĩ người Tiêu gia chế.t nhiều như vậy, rất có thể là bởi vì Hoàng đế?
Cho nên phế thái tử có giao hảo với Tiêu gia bị giam cầm, là bởi vì hắn đã biết gì đó, Hoàng đế thẹn quá hóa giận, sau này không thể nào để hắn làm hoàng đế, cũng không thể để cho hắn đi ra ngoài làm d.a.o động lòng dân của mình?
Kết quả Thái tử chế.t, mấy đứa con trai phía sau thế lực ngang nhau, lúc tranh đấu hết người này đến người khác qua đời, ngược lại bị Tấn Vương thế tử Chu Trạch Cẩn ngư ông đắc lợi?