Thật lố bịch.
Yến Thu Xuân bị suy đoán này chọc cười, cũng càng cảm thấy những người tầng lớp thấp nhất thời cổ đại này, sống quá gian nan.
*
"Nghĩ đến cái gì buồn cười à?" Một giọng thiếu niên réo rắt cắt đứt suy nghĩ của nàng.
Yến Thu Xuân ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mắt, mặt mày tuấn lãng tựa như sao trời, khóe môi khẽ nhếch, dáng người cao to làm cho chàng đi đường đều sải bước rộng, bốn đầu củ cải nhỏ phía sau đều phải chạy mới theo kịp.
Chàng từng chút một đến gần, trên môi lộ ra nụ cười nhẹ, không hiểu sao lại động lòng người.
Yến Thu Xuân vô cùng đồng cảm, một thiếu niên tốt như vậy mà lại chế.t vào hơn một năm sau, nàng lại càng thấy lão hoàng đế đáng ghét, chỉ là hiện tại không phải lúc nghĩ đến chuyện này, nàng lộ ra một nụ cười, giòn giã nói: "Đang chế biến những thịt lợn này, Tiêu tướng quân có đủ ăn hay không?”
Bước chân của Tiêu Hoài Thanh dừng lại, hơi nghiêng mặt, che miệng nói: "Nếu không đủ thì sao?”
"Vậy lại làm thêm chút cho ngài?" Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói.
Tiêu Hoài Thanh cũng nở nụ cười.
Đám người Đông Đông cũng tới, nhao nhao hô: "A Xuân tỷ!”
"Dì Yến..."
Đông Đông kêu xong, mắt to đảo qua, rồi nói: "Hôm nay vẫn là thịt lợn ạ?”
Thủy Mai vừa mới lấy thịt lợn ra, một xấp giấy dầu bọc một phần, mỗi phần ước chừng hai cân, mấy ngày nay bởi vì Yến Thu Xuân mang bếp nướng viện khác tới cùng dùng, làm ra hơn hai mươi cân, một phần vừa ra lò còn chưa đóng gói xong, vẫn còn nóng hổi.
Yến Thu Xuân nghe dở khóc dở cười: "Không thích như vậy sao? Cũng không thấy đệ ăn ít hơn chút nào!”
Đông Đông thẳng thắn nói: "Ngon ạ, đệ cũng thích, chỉ là không muốn phải ăn cái này mãi, muốn ăn món mới, muốn ăn tôm luộc, phi lê cá..."
Đứa trẻ này đã hoàn toàn trở thành một người yêu thích hương vị nặng!
Yến Thu Xuân xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, nhìn về phía Tiêu Hoài Thanh giải thích: "Bên ngoài ta rưới một tầng mật ong, gần đây nhiệt độ cũng không cao, có thể bảo quản thêm một tháng, tuy nhiên vẫn phải mau chóng ăn hết, trước tiên ngài nếm thử cái này đi.” Nàng đưa thịt lợn vừa làm xong tới trước mặt đối phương.
Những người khác trong phủ đều đã ăn qua, nhưng Tiêu Hoài Thanh bởi vì điều binh khiển tướng, chuẩn bị xuất phát, hiện tại mới trở về, bởi vậy còn chưa được ăn thịt lợn.
"Vất vả rồi." Tiêu Hoài Thanh nhìn nhiều thịt lợn như vậy bày trên bàn đá, bàn đá đầy đến nỗi không chứa được gì khác, có chút áy náy, chàng không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói, mà nàng lại làm nghiêm túc như vậy.
Yến Thu Xuân cười cười: "Cũng may, mấy người Thủy Mai đều cùng làm, không tính là vất vả, ngài mau nếm thử hương vị như thế nào?” Tiêu Hoài Thanh gật đầu, nhìn về phần thịt lợn duy nhất còn chưa đóng gói, tổng thể hiện ra màu đỏ tươi, một miếng rất mỏng, lúc cầm lên còn có thể thấy được ánh sáng xuyên qua, nhìn có chút cứng rắn, nhưng ăn vào miệng, lại khác xa vị cứng như trong tưởng tượng.
Mới vào miệng thì hơi ngọt, nhưng lập tức bị vị cay và mặn nhấn chìm, vị cay kích thích môi lưỡi, cũng làm cho sự mệt mỏi vì thức cả đêm đều tạm thời tiêu tán, có tinh thần hơn rất nhiều.
Mà thịt này, cũng không có gân nạc khó nhai, hương vị kia, mang theo chút dẻo dai, lúc ăn lại không cần tốt nhiều sức, hơi nhai hai cái đã mềm nhũn trong miệng, nếu là trên đường hành quân ăn giế.t thời gian, hoặc là đói bụng ăn một chút cũng tốt.
Ăn đến cuối cùng, chàng nuốt xuống, còn theo bản năng l.i.ế.m cánh môi.
Vị ngọt nhàn nhạt lại xuất hiện, Tiêu Hoài Thanh ngước mắt nhìn nữ tử trước mắt, nghiêm túc nói: "Hương vị rất tốt, cũng rất ngon, còn... còn nữa... Nó rất ngọt ngào.”
Yến Thu Xuân mờ mịt chớp chớp mắt: "Hả?”
Rõ ràng vì để phù hợp với khẩu vị của Tiêu Hoài Thanh, nên nàng cố ý không thêm mật ong vào gia vị thịt lợn, chỉ có một chút đường, còn lại đều là bột tiêu vân vân.
Duy chỉ vì để bảo quản thời gian dài, mới quét thêm một lớp mật ong khi nướng.
Sẽ không ngọt quá đâu nhỉ?
Nàng cũng cầm lấy một miếng nếm thử, không có mà? Vẫn rất ngon!
Nàng đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, thiếu niên trước mắt bỗng nhiên lên tiếng nói: "Đúng rồi, lần này ta ra ngoài phải đi qua không ít địa phương, Vụ Thành nhiều thủy sản, cô nương có muốn mua gì không?”
Yến Thu Xuân theo bản năng lắc đầu, Vụ Thành có nhiều thủy sản, nhưng không dễ vận chuyển, lúc này là mùa xuân, chờ chàng trở về không chừng đã là mùa hè, sao mà mua hộ được, chỉ có thể lắc đầu, lại có chút buồn cười: "Sao mà như thể đi chơi vậy?”
Tiêu Hoài Thanh không trả lời mà cười cười: "Thật sự không cần mua gì sao?”
Thấy chàng thoải mái như vậy, Yến Thu Xuân cũng bỗng nhiên có ý nghĩ: "À, có một thứ này, nếu ngài gặp, giúp ta xem một chút, ta vẽ cho ngài..."
Sau đó nàng dùng kỹ thuật vẽ mà nàng đã học được ba năm ở trường tiểu học, vẽ ra quả ớt, thuận tiện còn vẽ khoai tây, khoai lang, tuy rằng không biết bây giờ mấy thứ này có ở nơi này hay không, nhưng nhỡ đâu có thì sao, dù sao cũng là thế giới xuyên sách.