May mắn giá nhà ở kinh đô ổn định, không giống hiện đại, mỗi ngày một kiểu, đời trước nàng làm một xã súc (chỉ những người làm việc bạt mạng) mấy năm, nghĩ rằng tiết kiệm tiền rồi làm việc trong hai năm là có thể kiếm được tiền đặt cọc, nhưng hai năm sau, giá nhà tăng cao, phải làm thêm hai năm nữa mới đủ để kiếm được tiền đặt cọc!
Yến Thu Xuân đang ngồi cảm thán, Thủy Mai bỗng nhiên chạm vào nàng một chút, chỉ vào một đám đông ồn ào trước mặt, nói: “Cô nương, có phải là Tiết công tử chúng ta gặp lần trước không?”
Yến Thu Xuân nhìn sang, chỉ thấy thúc nhỏ của Tiết Nghiễm Tu đã gặp hai ngày trước, mặt đỏ tía tai, bị một người phụ nữ lôi kéo, người đàn bà kia hung dữ nói: “Ngươi đòi nhiều như vậy, bây giờ lại nói với ta là ngươi không mang đủ tiền? Được thôi, đưa ngọc bội của ngươi ra thế chấp cho ta.”
“Cái này quá đắt, ngay từ đầu đã không hề đắt như vậy, ta không muốn mua nữa, nếu bán năm mươi xu thì cho ngươi!" Thiếu niên muốn giãy giụa, nhưng trong tay hắn cũng cầm theo bao lớn bao nhỏ, không dám cử động nhiều, cũng không giãy giụa được, có chút bất lực.
Khi Yến Thu Xuân đến gần hai người vẫn đang giằng co.
Một người muốn ngọc bội, một người luyến tiếc, gắt gao che lại không chịu cho.
Trong lúc giằng co, hắn như nhìn thấy Yến Thu Xuân, thân mình cứng đờ, buông lỏng tay ra.
Ánh mắt người phụ nữ híp lại, định cướp ngọc bội đi.
Yến Thu Xuân vội vàng tiến lên, tay mắt lanh lẹ giật lấy ngọc bội vừa bị giật đi.
Người phụ nữ thấy cừu béo tới tay đã biến mất, lập tức trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có ý gì?! Lấy đồ của ta!"
"Cái gì của ngươi? Là của vị công tử này!” Sắc mặt Yến Thu Xuân âm trầm, nàng ra ngoài luôn mang theo khăn che mặt, nhưng khi đôi mắt kia nguội lạnh lại, lại có chút khiếp người, dọa người người phụ nữ ngẩn ngơ một lúc.
Nhưng bà ta nhanh chóng định thần lại, nhìn quanh bốn phía, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hét to lên: “Ây da, ta chỉ là người buôn bán nhỏ, ngươi không thể vu oan người khác như vậy, hắn mua bánh ngọt của ta, sau đó nói không có tiền, ta sợ hắn chạy mới nói hắn lấy ngọc bội thế chấp, ta đã làm cái gì chứ…”
Người thanh niên càng hoảng sợ, cả người như rớt trong nước sôi, muốn nói chuyện, nhưng lúc này lại nói không nên lời, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Được được rồi…”
Yến Thu Xuân đẩy hắn ra, liếc nhìn quầy hàng bên cạnh người phụ nữ, nói: “Điểm tâm đó của ngươi, nhiều nhất chỉ 30 đồng một cân, hắn muốn bao nhiêu?” Nói quay đầu nhìn thiếu niên: “Bao nhiêu?”
“Nhiều như vậy.” Thiếu niên duỗi tay.
Một túi giấy dầu to bằng lòng bàn tay được đưa qua.
Yến Thu Xuân nhìn về phía người phụ nữ: “Chỉ có bao nhiêu đây, bà đòi bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ căm giận nói: “Ngươi nói bậy! Cái này dùng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đắt đỏ làm ra, rải không ít đường trắng, rất rất đắt…”
Yến Thu Xuân ngắt ngang lời bà ta: “Nếu như vậy, chúng ta báo quan đi!”
Người phụ nữ: “…”
Sắc mặt của bà ta khẽ thay đổi, mắt nhìn thẳng, vốn dĩ bà ta nhìn thấy tiểu công tử này trắng nõn sạch sẽ, muốn trục lợi một chút, nếu Yến Thu Xuân không tới, ít nhất bà ta cũng có thể lấy được một lượng bạc, ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện.
Công tử kinh đô, văn nhã một chút, nhìn như thư sinh, trắng nõn sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, cơ bản là giàu có, sẽ không so đo mấy lượng bạc này.
Bà ta cầm ngọc bội, có thể đổi không ít, người mua ngọc bội trả bao nhiêu thì bà ta cũng có thể lấy được rất nhiều tiền.
Bọn họ căn bản không báo quan, bởi vì thể diện, dùng mấy đồng bạc đuổi người đi là nhanh nhất, loại sự tình này người phụ nữ làm rất nhiều, cũng chưa bị lật xe (giữa đường hỏng chuyện) lần nào. Ai ngờ gặp được một tiểu cô nương nói báo quan thì báo liền, bà ta ngay lập tức kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Yến Thu Xuân nhấc chân định đi: “Bây giờ ta sẽ đi báo quan, Tiết công tử, ngươi đứng ở đây nhìn, chờ lát nữa để đại nhân tới nhìn xem người này lừa được bao nhiêu người da mặt mỏng rồi!”
Người phụ nữ thấy không ổn, nhanh chóng quỳ xuống, giữ chặt Yến Thu Xuân: “Cô nương từ từ, có chuyện gì thì từ từ nói!”
Yến Thu Xuân lạnh lùng nhìn bà ta.
Người phụ nữ lấy lòng cười: “Cô nương, tuy ta làm không đúng, nhưng mọi người đều đang mưu sinh, đừng báo quan, điểm tâm này, ta mời mấy người!”
Yến Thu Xuân hất tay bà ta ra, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, vậy thì làm ăn đàng hoàng đi, nếu không lần sau ta mà nghe nói nữa, chắc chắn sẽ để để quan tòa phái người đến bắt bà đi."
Người phụ nữ tái mặt, vội vàng lùi lại, không dám hé răng nữa.
Yến Thu Xuân thấy vậy, đưa ngọc bội trong tay giao cho thiếu niên đứng ngốc bên kia.
Lúc này hắn mới định thần lại, dùng hai tay tiếp nhận, không để ý đến đồ vật trong tay rớt xuống, hoảng loạn đi nhặt, Yến Thu Xuân hỗ trợ nhặt lên, đưa cho hắn cầm, hắn mới mồ hôi đầy đầu, thấp giọng nói: “Đa tạ Tiêu cô nương, tại hạ là Tiết Gia Hà.”
Yến Thu Xuân không phủ nhận xưng hô này, gật gật đầu: “Tiết công tử, nếu không có việc gì, ta đi trước.”
“Này, chờ một chút!” Tiết Gia Hà vội hô một tiếng.