Tiêu Hoài Ngân cười nhẹ nhàng, dịu dàng trêu ghẹo: “Khó trách mang đồ ngon tới, nếu bọn ta không hỗ trợ thì chỗ còn lại có ăn được nữa không?”
“Vậy chưa chắc.” Yến Thu Xuân cũng cười tủm tỉm nói.
Tiêu Hoài Ngân: “Được được, để ta.”
Tạ Thanh Vân cũng rất hào hứng: “Ta cũng ra vài đề. Hoàng ma ma, phiền ma ma lấy giấy bút tới đây. Mẹ cũng ra đề cùng nhé ạ?”
Tiêu phu nhân mất tự nhiên gật đầu: “Được.”
Hoàng ma ma nhận lệnh rời đi. Không chỉ giấy bút mà còn cần bàn và người mài mực, các nha hoàn cũng trở nên bận rộn, chẳng mấy chốc đã tạo ra một chiếc bàn viết chữ lớn ở viện trước.
Hầu như ai cũng cầm theo một cây bút, bao gồm cả Yến Thu Xuân.
Tuy nàng không tự ra đề được nhưng trong đầu vẫn còn không ít… câu đố hóc búa.
Có điều suy tính đến giới hạn thời đại nên nàng chỉ ra những câu đơn giản dễ đoán.
Đông Đông cũng đang nỗ lực vắt hết óc, một tay cầm bút, một tay cầm chân gà, viết một chữ cắn một miếng, Uyển Nhi bên cạnh cậu bé cực kỳ chê ghét dịch sang chỗ khác: “Đệ cẩn thận chút, đừng làm bẩn y phục của ta.”
A Hoàn nói: “Uyển Nhi, ta đổi vị trí với muội nhé.”
“Cảm ơn A Hoàn ca ca!” Uyển Nhi vui mừng đáp lời. Yến Thu Xuân viết mấy câu thì từ bỏ, trái lại nhìn về phía nữ tử duy nhất không nhúc nhích. Nàng ta ngồi thẳng lưng một bên, cũng bởi vậy mà có vẻ không hòa hợp.
Nàng ngẫm nghĩ, đi qua đưa bút đến trước mặt nàng ta: “Nhị thiếu phu nhân có muốn hỗ trợ viết mấy câu không ạ?”
Tống Minh Đường ngước mắt nhìn nàng.
Yến Thu Xuân mỉm cười nghiêng đầu, tiếp tục đưa bút tới.
Thấy nàng ta không nhận, dường như còn khó hiểu chớp chớp mắt, trên khuôn mặt còn vương nét trẻ con tràn đầy vẻ chân thành.
Tống Minh Đường nhụt chí rủ mi mắt, cánh môi hồng nhạt bất đắc dĩ mím lại.
Ngay khi Yến Thu Xuân cho rằng mình thất bại rồi, nàng ta bỗng đứng dậy, nhận lấy bút, khi đi ngang qua nàng còn không quên nhấn mạnh bằng giọng nói lạnh nhạt trong trẻo tựa ngọc kia: “Nể tình những món ăn kia mới viết mấy câu.”
Ngày mười ba tháng Giêng.
Buổi tối, vừa đến giờ Tuất, phố chính kinh đô đã tấp nập phồn hoa.
Biển người chen chúc nhau, nếu nhìn từ trên xuống thì chẳng tài nào thấy được mặt đất. “Trong thành… cũng thật sầm uất!” Triệu Kỳ ngắm không xuể, ánh mắt ngây ra.
Một nam tử đi ngang qua, cười nhạo: “Lại một đứa nhà quê nữa!”
“Ngươi…” Triệu Kỳ tức giận không thôi, đang định tranh luận với đối phương thì thiếu niên bên cạnh giữ chặt hắn lại, an ủi: “Chúng ta không chấp nhặt với bọn họ. Không phải ai cũng đạt được hạng nhất thi Hương. Xem dáng vẻ của người nọ thì chắc chắn sau này có thể gặp tại trường thi, đến lúc đó cho hắn biết chút mặt mũi.”
Triệu Kỳ với sắc mặt hơi khó coi hít sâu vài cái, bình tĩnh lại mới xin lỗi: “Kim Triệu huynh nói đúng, do đệ bồng bột, nhưng mà kinh đô này quả thực sầm uất, sầm uất hơn quê đệ rất nhiều.”
Thiếu niên kia chính là Tiết Gia Hà, hắn nhìn quanh một vòng, cười nói: “Chỉ nhiều sạp quán hơn chút thôi.”
Triệu Kỳ quan sát xung quanh, các quầy hàng san sát nhau. Hắn gật đầu: “Nhiều thật.”
Bán không ít đèn hoa, đồ ăn càng nhiều hơn, đặc biệt là những món này quá thơm, hắn còn chưa từng ăn bao giờ.
Cái gì mà đùi gà rán, cánh gà rán, gà tẩm bột chiên, chân gà kho…
Không thể nhìn tiếp, nhìn tiếp nước miếng sẽ chảy ra mất!
Hai người đang trò chuyện thì một chiếc xe ngựa từ từ đi tới, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trong lễ hội hoa đăng hôm nay, kinh đô cấm xe ngựa tới gần con phố này, ngoại trừ những người có chức quan, do đó chiếc xe ngựa này trở nên cực kỳ thu hút nổi bật!
Dân chúng xung quanh tự động dàn hàng, sau đó xe ngựa đi qua bọn họ, một mùi thơm ngọt dễ ngửi đọng lại. Đi đến một chỗ trống giữa khu vực náo nhiệt thì chiếc xe dừng lại, mấy chục hộ vệ bảo vệ chặt chẽ xe ngựa, khí thế khá đủ đầy.
“Đây là ai vậy?” Triệu Kỳ hỏi một câu.
Vừa quay đầu lại đã thấy thiếu niên bên cạnh đang nhìn chiếc xe ngựa kia không chớp mắt, như thể không nghe thấy câu hỏi của hắn.
Triệu Kỳ cứng họng, đẩy đẩy bằng hữu.
Tiết Gia Hà mới hoàn hồn, ho khẽ một tiếng, nói: “Đây là xe ngựa của Tiêu gia.”
Không phải giới thiệu quá nhiều, chỉ cần nhắc tới Tiêu gia ở kinh đô là ai ai cũng biết.
Quả nhiên Triệu Kỳ lập tức vui sướng nói: “Tiêu gia? Là Tiêu gia mà đệ biết đúng không? Đệ nghe ông nội nói rằng vài chục năm trước Đại Chu chưa lớn mạnh như bây giờ, chúng ta luôn bị bắt nạt, dân chúng bá tánh lầm than, mãi đến khi quân Tiêu gia đánh đuổi quân địch, chúng ta mới được sống yên ổn làm nông…”
“Dĩ nhiên rồi.” Tiết Gia Hà vẫn nhìn bên đó chăm chú.
Triệu Kỳ lại vui sướng không thôi: “Ầy, tâm nguyện lớn nhất đời này của đệ chính là được gặp gỡ người Tiêu gia trong triều. Đến lúc đó, đệ phải nói với họ rằng nhờ họ mà đệ mới có ngày hôm nay…”
Đang nói, hắn bỗng phát hiện người bên cạnh mình đã biến mất.
Tiết Gia Hà đi thẳng một mạch về phía trước, không quay đầu lại.
“Ấy! Từ từ, đợi đệ với!” Triệu Kỳ cười bất đắc dĩ, đi lên theo.