Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 152:




Còn về phía Tiêu phu nhân, điều quan trọng nhất là cửa nhỏ, chẳng trách sau khi Tiết Gia Hà đính hôn với Bát công chúa ở đời trước, hoàn toàn không có tin tức gì về vị hồng nhan tri kỉ kia.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, nàng ấy cũng có thiện cảm với vị cô nương làm “trù nương” này ở Tiêu gia, nhưng ngay sau đó nàng ấy liền cau mày với vẻ khó chịu. Theo kế hoạch, Tam hoàng tử tạo phản khi có nhiều người dự tiệc nhất, hắn ta dồn mọi người vào một chỗ, khi đó, hoàng đế sẽ gặp nguy hiểm, cần được bảo vệ.
Nhưng vì tạo phản vào ngày mười ba, gia yến của hoàng tộc, bọn họ hoàn toàn không thể can thiệp, đến khi Chu Trạch Cẩn mang quân đến, sự việc đã lắng xuống, mà công cứu giá này lại bị Xương Vương cướp mất!
Mọi chuyện nằm trong kế hoạch nữa rồi!
Bây giờ thật sự rất khó giải quyết, không có lực lượng cũng không có đủ quyền thế, nếu có một hoàng tử không tham gia vào những cuộc tranh đấu này, bảo toàn lực lượng, dựa vào thân phận của Chu Trạch Cẩn, hắn chắc chắn không thể làm hoàng đế.
Chẳng lẽ chỉ có thể làm một thân vương?
Yến Thu Huyền không cam lòng, nàng ấy vất vả bày mưu tính kế như vậy không phải vì một cái danh vương phi, đặc biệt là khi Chu Trạch Cẩn thừa kế tước vị, khi đó tước hiệu lại bị giảm một bậc, đến lúc đó, địa vị của nàng ấy sẽ thấp đi rất nhiều.
Bây giờ chỉ có thể hy vọng đồ ngốc này thông minh ra một chút, Tiết gia phụ trách bộ Hộ, nếu có thể mượn sức của Tiết gia, khả năng kéo tất cả các hoàng tử vào rắc rối sẽ càng lớn.
Mãi đến ngày mười sáu, biến cố trong hoàng cung vào ngày mười ba mới bị bại lộ hoàn toàn.
Giữa lúc này, Tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm, quốc yến cũng bị hủy bỏ, bởi lão hoàng đế bị nhi tử đột ngột tạo phản dọa sợ rồi, đêm đó liền bắt đầu sốt cao.
Phải đến ngày mười sáu, hoàng đế mới có thể gắng gượng thượng triều, đồng thời khi đó mới bắt đầu xử lí chuyện này.
Việc Tam hoàng tử mưu phản nghiêm trọng hơn tranh chấp giữa hoàng đế và thái tử bị phế truất Xương Vương năm xưa rất nhiều, tuy lão hoàng đế đã có tuổi, bệnh đa nghi rất nghiêm trọng, bản tính cũng tàn nhẫn hơn nhiều, nhưng rốt cuộc ông vẫn không đủ tàn nhẫn để giế.t nhi tử mình.
Cuối cùng, Tam hoàng tử bị giam ở nơi Xương Vương từng bị giam cầm năm năm trước.
Ngay trước khi bước vào, Tam hoàng tử phi đã tự sát, giữa phút lâm chung, nàng ta phó thác nhi tử mồ côi của mình cho Xương Vương, các thiếp thất khác của Tam hoàng tử cũng mỗi người một ngả, được nhà mẹ đẻ đón về, chỉ có Tam hoàng tử bị giáng làm thường dân, mọi chuyện được giải quyết êm thấm. Lão hoàng đế trừng phạt nhi tử, trong lòng vẫn còn tức giận, bắt đầu dạy dỗ lại nhi tử đã bị làm hư này.
Một hoàng tử đã có ý đồ tạo phản, đương nhiên không thể thiếu các thuộc hạ, khi danh sách các gia đình bị xử trảm và tịch thu tài sản dán kín cả vách tường hoàng thành, bầu không khí ở kinh đô trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, các thư sinh trước đây từng bàn tán sôi nổi đủ chuyện trên trời dưới bể cũng ít lời hơn trước.
Ngày mười bảy, Tiêu phu nhân đã ra lệnh không cho bất kỳ ai trong Tiêu gia ra ngoài, đặc biệt là Yến Thu Xuân và bốn đứa trẻ.
Ba ngày sau, một trận mưa lớn trút xuống, gột rửa mọi thứ, lúc này kinh thành mới trở lại bình thường.
Nhưng dù vậy, vì quá nhiều người đã chế.t nên bầu không khí lo lắng vẫn bao trùm mảnh đất này.
Tuy nhiên, tâm trạng Tiêu phu nhân hiếm khi tốt như hiện tại, chuyện này thật sự rất tốt, bà liền chủ động đề nghị ra ngoài một chuyến.
Mùa xuân đã đến.
Vừa lúc trời quang mây tạnh, tiết trời ấm áp, không ra ngoài đi dạo thì thật lãng phí.
Tạ Thanh Vân vui mừng khôn xiết khi thấy Tiêu phu nhân đề nghị ra ngoài, đây là lần đầu bà làm vậy trong suốt mấy năm qua. Nàng ấy nói: “Hay là chúng ta lên thôn trang đi?
Ở đó nuôi rất nhiều gia súc, chúng ta cũng chưa ăn thử, hôm nay chúng ta liền ăn thử một chút?”
Đầu mày đuôi mắt Tiêu phu nhân đều vương ý cười, đôi môi khi xưa vẫn luôn mím chặt chưa bao giờ thả lỏng như vậy, nghe thấy những lời này, bà liền gật đầu: “Được, con đi mời lão Tam và A Xuân sang đây, tất cả chúng ta cùng đi.”
“Vâng, con đi ngay đây.” Tạ Thanh Vân cũng rất vui vẻ, trước khi rời đi còn nhìn Tiêu phu nhân bằng ánh mắt dịu dàng, nàng ấy an ủi bà: “Mẫu thân phải vui lên, giữa thế gian này, không có kẻ thù nào không thể bị đánh bại.”
“...Được!” Hốc mắt Tiêu phu nhân nóng lên, bà nhìn đến hoàng thành bên kia, ánh nhìn lạnh nhạt thoáng qua nơi đáy mắt.
Nghe nói sẽ được ra ngoài dạo chơi, Yến Thu Xuân cũng vô cùng vui vẻ, nàng liên tục gật đầu đồng ý.
Lên trên thôn trang, nàng nhớ rõ gà bò vịt cá đều có đủ cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.