Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 156:




Làm người lớn thật tốt, được ăn những hai cái.
Ánh mắt Yến Thu Xuân vẫn luôn chú ý đến cậu ta, thấy vậy, nàng liền liếc mắt nhìn cậu ta, nhướng mày, nàng cầm miếng cánh gà thứ hai của mình, giọng điệu có phần khiêu khích hỏi: “Muốn ăn không?”
Chu Chiêu Hoàn mím môi, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn, nhưng lại ngượng ngùng không dám nói nên lời.
Yến Thu Xuân nói: “Đệ khen ta một câu, ta sẽ cho đệ ăn.”
Tiểu nam hài lập tức đỏ mặt, không dám nói.
Đông Đông vừa ăn xong cánh gà trong tay, cậu bé chớp chớp đôi mắt to, thấy người kia không nói lời nào, hưng phấn nói: “Đệ khen đệ khen! Tỷ chỉ cần cho đệ ăn một miếng là được!”
Yến Thu Xuân: Hài tử đừng xoắn xuýt như vậy!
Có lẽ là do bị cạnh tranh, nỗi sợ hãi dâng lên, Chu Chiêu Hoàn đỏ mặt, cậu ta nhỏ giọng nói: “A Xuân tỷ tỷ xinh đẹp, trù nghệ siêu phàm, tính tình hiện lành!”
Dứt lời cậu ta ngậm chặt miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cả mặt và cổ đều ửng hồng.
Chu Chiêu Hoàn có làn da trắng nõn, khoảng thời gian này cậu ta cũng được Yến Thu Xuân vỗ béo, tăng cân không ít, khi đỏ mặt lại càng đáng yêu hơn.
Yến Thu Xuân vui vẻ cười không ngừng: “Ồ, nghe hay quá, đây, cho đệ.”
“Đa tạ A Xuân tỷ tỷ!” Chu Chiêu Hoàn nhận lấy bằng cả hai tay, không quên lễ phép cảm ơn, nhưng giọng nói hơi nhỏ.
Nhưng Yến Thu Xuân biết cậu ta đang ngại ngùng, cũng không ép buộc, nàng lại thuận tay đặt một số thức ăn chay lên bếp nướng, cà tím và củ sen cắt lát đều là những nguyên liệu nấu ăn cực tốt, nàng cảm thấy mọi chuyện hết sức bình thường, nàng cũng không nghĩ Chu Chiêu Hoàn khen như vậy có gì sai.
Nếu quá trang trọng, nàng nhất định sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng trong tình huống này, nàng cũng không để tâm.
Nhưng những người khác không nghĩ đơn giản như vậy, thấy nàng thản nhiên nhận lời khen, mọi người đều rất ngạc nhiên, không thể kìm được mà hai mắt đều mở to. Đợi Yến Thu Xuân ngẩng đầu lên, nàng liền nhận ra có vài người lớn đang nhìn mình, nàng không hiểu gì, chớp mắt một cái: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu phu nhân hiếm khi nói đùa: “Chúng ta đang nhìn A Xuân xinh đẹp.”
“Ha ha!” Tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Ngay cả Tống Minh Đường luôn giữ thái độ lạnh lùng cũng không nhịn được mà cong môi mỉm cười. Lúc này Yến Thu Xuân mới đỏ mặt, nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta nghĩ A Hoàn thật đáng yêu, muốn trêu chọc một chút, bá mẫu còn muốn ăn gì nữa không? Con nướng cho người.”
Tiêu phu nhân mỉm cười và nói: “Gì cũng được.”
Yến Thu Xuân lại tìm thêm một ít thịt cừu, thịt cừu nướng thực sự rất ngon!
Tuy vừa mới ăn xong nhưng đầu nhỏ của Đông Đông đã đứng mong chờ thành quả lao động của ba người, thấy ai sắp nướng xong, cậu bé lập tức đi đến chỗ đó, sau đó tiếp tục vui vẻ ăn.
Ăn đến vui vẻ, cậu bé còn tỏ vẻ nhớ nhung, nói: “Nếu Bình Nghiêm ca ca cũng ở đây thì tốt.”
Ca ca cũng chưa bao giờ được ăn thịt cừu ngon như vậy!
Tuy trước đây mỗi lần bản thân thấy Bình Nghiêm ca ca cũng giống như chuột gặp mèo, nhưng sau khi hắn không ép mình học nữa, cậu bé vẫn rất thích hắn.
Yến Thu Xuân thuận miệng nói: “Vậy đệ có thể viết thư cho Bình Nghiêm ca ca của đệ, đệ cũng có thể chỉ cho hắn cách làm thịt nướng, để hắn tự mình làm.”
Đông Đông chớp mắt, suy nghĩ trong hai giây, sau đó dùng bàn tay mũm mĩm đầy dầu mỡ vỗ vào đùi: “Được! Viết thư, đệ muốn nói với ca ca, thịt nướng ăn rất ngon! Nhưng sẽ không nói với ca ca cách làm thế nào...ha ha...”
Cậu bé ý cười thầm, ai bảo trước đây Bình Nghiêm ca ca từng đuổi cậu bé, bắt cậu về chịu phạt?
*
Nhạc Bình Trầm Gia.
Nhạc Bình cách kinh thành mười ngày đường, đây cũng là một thành trì phồn hoa.
Vì không chịu ảnh hưởng từ kinh thành, tuy Tết Nguyên Đán ở Nhạc Bình đã kết thúc nhưng vẫn để lại dư âm của năm mới.
Một thiếu niên chậm rãi bước ra khỏi quán trà, khuôn mặt tuấn tú có chút trẻ con, bộ quần áo đơn giản trang nhã thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng phong thái hơn người đã khiến người qua đường phải kinh ngạc nhìn hắn, mọi người đều cảm thán rốt cuộc đây là tiểu công tử nhà ai.
Lập tức sẽ có người bản địa ở thành Nhạc Bình giải thích cho bọn họ: “Đây chính là thiếu gia của phu nhân cả Trầm gia.”
“Trầm gia! Khó trách là như vậy!" Những người đang cảm thấy kinh ngạc đều bình tĩnh lại, coi đây là đương nhiên.
Trầm gia, một đại gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, không phải gia tộc có quyền thế trong triều, nhưng địa vị của họ trong giới văn nhân, học giả rất cao, như vậy người ta lại càng sùng bái hơn những gia tộc quyền thế.
Chi chính Trầm gia ít ỏi, bởi vậy Trầm gia không ngại nâng đỡ các chi phụ, cũng đúng thôi, Trầm gia danh giá như vậy nhưng vẫn có thể ràng buộc chặt chẽ với nhau, lấy dòng chính của Trầm gia làm chủ, các chi khác là phụ, bàn về học vấn cao thấp, mấy trăm năm qua, trong nhà chưa từng xảy ra mâu thuẫn nghiêm trọng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.