Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 164:




Thịt tăm có thể là thịt gà, thịt cừu, thịt bò, thậm chí là thịt lợn.
Vừa khéo lần này nàng mang về rất nhiều thịt tươi từ thôn trang, nên nàng sẽ làm món này.
Thịt này được chiên ngập dầu, thời gian bảo quản cũng không ngắn, Là một món ăn nhẹ, thật sự không thể tốt hơn!
Yến Thu Xuân nghĩ vậy, nàng nói: “Chúng ta phải làm ngay bây giờ!”
Nàng vốn chỉ thỉnh thoảng mới nghĩ đến món này, nhưng hiện tại nàng đã nói là làm, nước miếng gần như nhanh chóng chảy xuống, thật sự rất ham ăn, lúc này, nàng liền dẫn mấy đứa trẻ vào bếp.
“Thủy Mai, Hứa ma ma, hai người đến thái thịt.” Yến Thu Xuân lấy ra hai lạng thịt, mình cầm một miếng thịt thứ ba.
Sau đó để bọn trẻ đến lấy tăm ở chỗ quản gia.
Yến Thu Xuân không tìm được tăm, các tiểu bằng hữu khác thậm chí cũng không tìm được, trong viện của bọn họ không có.
Những đứa trẻ chạy ra ngoài như ong vỡ tổ, những âm thanh “rầm rầm xuỳnh...” bắt đầu vang lên. Tiếng thái thịt cũng dần vang lên.
Sau khi thái thịt, ra phải rửa sạch thịt rồi mới ướp, khi ướp cho thêm lòng trắng trứng gà và một ít dầu ăn vào.
Lúc này, Tiêu Bình Thịnh dẫn theo đệ đệ, muội muội về, trên tay cầm rất nhiều tăm, Yến Thu Xuân nói: “Bọn đệ đun sôi nước, cho tăm vào để tiêu độc!”
“Vâng!” Đông Đông hào hứng đáp lời.
Uyển Nhi đã định đi tìm nồi, Hứa ma ma và Thủy Mai đứng bên cạnh trông chừng bọn họ, để bọn họ không tự làm tổn thương chính mình.
Chờ nước sôi, tăm được đun sôi, tiêu độc xong, thịt cũng được ướp xong, Yến Thu Xuân liền đưa cho bốn đứa trẻ trước mặt một mâm toàn thịt: “Mấy đứa dùng tăm xiên thịt đi.”
Giọng điệu Đông Đông có chút sợ hãi: “Lại phải xiên nữa?!”
“Có vẻ như Đông Đông không muốn giúp, ta chỉ đành tự mình làm.” Yến Thu Xuân giả vờ tiếc nuối, muốn lấy thịt khỏi tay Đông Đông.
Đông Đông liền nhanh chóng giật lại: “Đệ muốn! A Xuân tỷ tỷ, đệ làm, tỷ đã làm nhiều rồi, hẳn cảm thấy rất mệt, tỷ đi nghỉ ngơi trước đi.”
Yến Thu Xuân cười khúc khích, nàng ngồi bên cạnh, bọn họ cùng nhau xiên thịt.
Thịt được cắt thành những miếng nhỏ, sau khi xiên xong, các nguyên liệu khác nhau được chất đống ở bên cạnh, nhưng chỉ còn một ít thịt với một cây tăm, thịt đã xiên xong có thể chất đầy một đĩa lớn, khỏi phải nói, nhìn rất hài lòng. Khi dầu nóng lên, cho hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, quế và các loại gia vị khác đã chuẩn bị sẵn vào, chiên ngập dầu, hương thơm nức mũi.
Khi xiên thịt gần chín, Yến Thu Xuân đến bên bếp, Yến Thu Xuân nhóm lửa, nàng đổ dầu vào.
Lúc này, theo yêu cầu của Yến Thu Xuân, Thủy Mai cho gà vào, phát ra âm thanh xèo xèo, gà tăm được đổ nồi, đáy nồi lập tức dính đầy bột nhão, nhưng khi dùng muôi khuấy đều, thịt tăm lập tức tách ra khỏi nhau.
Cho hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, quế và các loại gia vị khác đã chuẩn bị sẵn vào, chiên ngập dầu, hương thơm nức mũi.
Chiên một lúc, sau khi cố định lại thịt, lại vớt thịt ra, chờ thịt nguội đi, lại tiếp tục cho vào chiên.
Lần chiên thứ hai, chiên đến khi mặt ngoài hơi vàng là có thể vớt ra.
Sau đó là thịt bò, thịt cừu, cũng chiên theo trình tự như vậy.
Sau khi chiên xong các loại thịt, để lại một ít dầu trong nồi, cho thìa là, vừng, dầu ớt vào đảo qua, sau đó lại cho thịt vào.
Thịt cừu vốn có mùi hôi, sau khi ướp xong như các loại thịt bình thường còn phải thêm rất nhiều gia vị khác để át đi mùi hôi vốn có.
Cuối cùng là rắc thêm bột thìa là, ba loại thịt tăm có hương vị khác nhau đã được vớt hết ra khỏi nồi, khi bày ra trước mặt mọi người, thịt vẫn còn nóng hổi. Thịt gà có màu vàng cam, màu của thịt cừu đậm hơn một chút, thịt bò lại có màu đỏ, phía trên được rắc hạt mè trắng, mùi thơm cay nồng tỏa ra trong không khí, xộc vào mũi, mùi thơm của thịt dần mê hoặc lòng người.
Thịt được bày trên những chiếc sứ màu trắng bình thường, như vậy lại càng đối lập rõ ràng hơn với màu sắc rực rỡ của thịt. Thỉnh thoảng có một ít hạt tiêu trên thịt, chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được, vị chắc chắn sẽ rất ngon.
Đông Đông nhìn chằm chằm vào mấy đĩa thịt, cuối cùng cậu bé liên tục nuốt nước miếng: “Ừng ực!”
Tiêu Bình Thịnh hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà liền khen ngợi rất chân thành: “Thực sự rất thơm!”
Uyển Nhi mở to đôi mắt tròn xoe, ánh mắt tràn đầy mong đợi, cô bé nhỏ giọng làm nũng: “A Xuân tỷ tỷ, bây giờ muội có thể ăn được chưa?”
A Hoàn không nói gì, nhưng ánh mắt đó đã nói rất rõ ràng rồi.
Muốn ăn muốn ăn!!
Yến Thu Xuân nhướng mày, ra hiệu cho đám nhóc nhìn A Hoàn, nàng cười nói: “Đây là quà chia tay chúng ta làm cho A Hoàn, món này của A Hoàn, nếu muốn ăn, mấy đứa phải hỏi A Hoàn chứ.”
Nghe vậy, ba đứa trẻ cùng nhìn sang, chúng không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đợi.
A Hoàn không hé răng nửa lời, cậu ta ngẩn người nhìn thiếu nữ đang mỉm cười với mình, sau đó lại thấy ánh mắt như đang phát sáng của mấy hảo bằng hữu đang nhìn mình, cậu ta gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói: “Có thể ăn! Đa tạ A Xuân tỷ tỷ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.