Tiêu phu nhân: “…”
Bà đen mặt nói: “Đông Đông, tới đây, nói chuyện đàng hoàng!”
Đông Đông đứng bất động, cảnh giác nhìn người lớn, sợ bọn họ đưa người đi mất.
Tạ Thanh Vân che miệng cười khẽ, những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng lộ ra vài phần vui vẻ.
Hai phu thê Xương Vương cũng tức cười, lúc này A Hoàn cũng giật giật tay áo Xương Vương phi, lắc đầu nói: “Nương, không muốn…”
Xương Vương phi lập tức xin lỗi: “Xin lỗi Đông Đông, là ta không tốt, không suy xét nhiều như vậy, ta không cướp A Xuân tỷ tỷ của cháu đâu.”
Yến Thu Xuân dở khóc dở cười, nhưng lại khẽ thở phào.
Đông Đông nghi ngờ nhìn nàng ấy, dường như đang phán đoán xem nàng ấy có nói thật không, sau khi xác nhận mới mím môi nhưng cũng không về luôn mà đứng dựa bên chân Yến Thu Xuân.
Yến Thu Xuân cười tủm tỉm xoa xoa đầu cậu nhóc, nhìn về phía Xương Vương phi, uyển chuyển từ chối: “Đa tạ Vương phi ưu ái, chỉ là tính cách A Xuân nhát gan, cũng đã quen ở Tiêu gia rồi, chỉ có thể phụ sự nhờ vả của người.”
Nàng vừa dứt lời, tiểu nam hài luôn yên lặng cúi đầu không lên tiếng, đột nhiên hai giọt nước mắt rơi bộp xuống quần áo, khiến cho màu vải hai chỗ đó đậm hơn.
Xương Vương phi lòng đầy tiếc nuối, nhưng cũng không biết phải nói thế nào, thở dài một tiếng.
Tiêu phu nhân nhìn thấy rõ hai giọt nước mắt kia, bà thở dài một tiếng. Tuy bà hận Tam hoàng tử nhưng đứa bé này mới năm tuổi, cũng chỉ bằng Đông Đông, bà không thể tàn nhẫn bỏ mặc thằng bé được.
Dù sao thì chuyện của người lớn cũng không liên quan đến trẻ con. Bà khẽ cắn môi, nói: “Nếu Vương phi không để ý thì có thể để hai Hoàng tôn điện hạ ở lại Tiêu gia vài ngày. Dù sao hiện tại Tiêu gia cũng có nhiều trẻ nhỏ, có thể chơi với bọn họ. A Xuân thích nấu ăn, hai Hoàng tôn điện hạ cũng thích ăn, có lẽ cũng giống nhau.”
“Cái này…” Trong lòng Xương Vương phi khẽ động, đề nghị này tốt thì tốt thật đấy nhưng mà sợ hài tử không đồng ý.
Chỉ là tiểu nam hài vẫn luôn không lên tiếng, thấy nàng ấy nhìn qua thì giương đôi mắt long lanh lên, chậm rãi gật đầu. Xương Vương phi thoải mái cười: “Thế thì A Cảnh, ta sẽ đi nói với Hoàng gia gia của cháu một tiếng. Nếu ông ấy đồng ý, ta sẽ đưa cháu tới.”
“Tạ Nhị bá mẫu.” Chu Chiêu Cảnh đứng xuống, cung kính hành lễ.
Chuyện này cứ như vậy mà được giải quyết, còn những chuyện còn lại Xương Vương phi cùng Tiêu phu nhân thương lượng với nhau, không liên quan đến Yến Thu Xuân.
Nàng cầm lễ vật trở lại viện. Vừa mở ra liền thấy bên trong là đủ các loại trang sức xinh đẹp quý giá nhưng không vượt cấp, nguyên một bộ gồm trâm, khuyên tai, ngọc bội!
Tình huống này tất nhiên bọn họ sẽ không cho bạc. Đối với gia đình giàu có mà nói thì cho bạc chính là sỉ nhục người ta, bọn họ không thiếu bạc.
Yến Thu Xuân vui thích đứng trước gương đeo thử những món đồ trang sức này, trong lòng còn là thầm nghĩ nếu lấy tiền sỉ nhục nàng, thật ra nàng cũng không để ý đâu!
Đeo hết tất cả trang sức lên, trong chiếc gương được đánh bóng loáng xuất hiện một khuôn mặt tự phụ. Trâm cắm đầy đầu, xinh đẹp lại không rườm rà, rực rỡ xán lạn nhưng lại không chói mắt. Ngoại trừ bộ y phục trên người nàng không gánh nổi chỗ trang sức này còn lại vẫn rất đẹp.
Chỉ là có một điểm không tốt lắm.
Nàng cả ngày lanh quanh trong phòng bếp, nếu mà cúi đầu xuống, trân châu gì gì đó mà lỡ rơi xuống chảo dầu thì nàng nên tiếc chảo dầu hay tiếc trân châu đây?
Xoắn xuýt một hồi, Yến Thu Xuân thở dài một tiếng lưu luyến không rời mà đặt những bảo bối này vào trong hộp, cất kỹ.
Lúc này Thủy Mai tiến tới hỏi thăm: “Cô nương, thôn trang bên kia đưa sữa bò tới, chúng ta lại không thể bỏ bên này mà đi được, nên xử lý thế nào ạ?”
Yến Thu Xuân đang định trả lời, lời đến khóe miệng lại đổi qua một vấn đề khác: “Trong phủ còn băng dữ trữ không?”
“Còn không ít, người cần thì để nô tì đi lấy.” Thủy Mai gật đầu.
Yến Thu Xuân lắc đầu: “Không cần không cần, chúng ta đi nấu sữa bò.”
Thủy Mai cho rằng chắc là làm giống như làm sữa Song Bì, thế là vội vàng rời đi.
Mà thứ Yến Thu Xuân muốn làm là bơ, rất nhiều loại bánh ngọt phải có bơ ăn mới ngon. Mà kem tươi, thứ cần thiết nhất khi làm bánh ngọt cũng cần có bơ mới có thể làm được. Nếu có cái này, cửa hàng đồ ngọt trên phố mỹ thực cũng có thể khai trương rồi!
Cửa hàng đồ ngọt mà làm ăn tốt, tương lai còn có thể mở thêm quán trà sữa…
Nàng có thể nhận được tiền hoa hồng mà không cần phải tự mở cửa hàng, ngẫm lại liền thấy cuộc đời thật tươi đẹp.
Mồi nồi sữa bỏ lớn sau khi chuẩn bị xong liền trực tiếp đặt lên bếp đun nóng, trong khi đun còn phải khuấy không ngừng vì sợ sữa bò làm cháy nồi. Đợi đến khi sữa bò sôi liền nấu thêm một lúc nữa để tiệt trùng.
Đến giờ, Yến Thu Xuân bê nồi xuống: “Để một bên đậy nắp lại, đợi nguội.”
“Dạ? Chỉ vậy thôi ấy ạ?” Thủy Mai buồn bực.
Yến Thu Xuân nhướng mày cười: “Đương nhiên rồi, đơn giản lắm, đợi nó nguội rồi đặt băng xung quanh, ủ lạnh một đêm. Cái này chắc là hơi khó một chút, cần khá nhiều băng.”