Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 183:




Buổi tối khi Yến Thu Xuân gặp lại đứa nhỏ này, cậu bé đã một thân nhẹ nhàng.
Hiển nhiên là đã nói với Tiêu phu nhân suy nghĩ của chính mình.
Quả nhiên lát sau Tiêu Bình Thịnh lôi nàng ra một bên, nhỏ giọng nói quyết định của chính mình, cậu nói với nãi nãi, nãi nãi hứa sẽ giải quyết chuyện này vào sáng ngày mai, kêu nàng không cần lo lắng nữa.
Sáng ngày mai?
Yến Thu Xuân ngày thường trừ mùng một và mười lăm, sẽ không quấy rầy chỗ Tiêu phu nhân, nhưng những người khác của Tiêu gia sáng sớm nào cũng sẽ qua thỉnh an Tiêu phu nhân, không phải vì quy củ lễ nghi, chỉ là Tiêu phu nhân thân thể không tốt, bọn họ sợ không chiếu cố tốt, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì thì sao, bởi vậy ngày nào cũng đến, dưỡng thành thói quen.
Tống Minh Đường sau khi trở về cũng rất quy củ, mỗi buổi sáng đều đi thỉnh an.
Tiêu phu nhân là muốn nói chuyện này trước mặt mọi người à.
Yến Thu Xuân bỗng nhiên có chút lo lắng về Tống Minh Đường, nhưng nàng là một người ngoài, không là cái gì, nghĩ mãi, hay nàng làm chút đồ ăn đưa qua đó đi, có mỹ thực, chắc vẫn có thể trấn an cảm xúc một chút.
Nhưng làm cái gì bây giờ?
Yến Thu Xuân nhìn về phía Thủy Mai: “Giúp ta đi phòng bếp lớn hỏi một chút, có thể lấy tôm tươi làm không?”
Thủy Mai lập tức gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi luôn.”
Ngày tiếp theo.
Còn một khắc là đến giờ Thìn, mấy hài tử Tiêu gia lục tục đi vào chủ viện thỉnh an.
Trừ Uyển Nhi và Đông Đông, những người khác đều đã tới.
Tiêu Hoài Khang và Tạ Thanh Vân gần đây vẫn luôn vội vàng xử lý chuyện của phố mỹ thực cùng nhau xuất hiện, Tiêu Hoài Ngân nhìn đại ca đại tẩu, nhị tẩu và Tiêu Bình Thịnh đều ở đây, dung nhan lộ ra vài phần kinh ngạc: “Sao lại tề tụ đủ thế này?”
“Hôm nay vừa vặn dậy sớm, lại đây xem A Xuân có cái gì ăn ngon không, nếm thử một chút.” Tiêu Hoài Khang lại cười nói.
Tống Minh Đường vẫn lãnh đạm như cũ, chỉ gật gật đầu, ngồi im lặng không lên tiếng.
Tiêu Bình Thịnh nhìn vào mắt mẫu thân, chột dạ xoắn ngón tay, chỉ ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cô cô.” Tạ Thanh Vân nhìn qua, nhìn Tống Minh Đường trong chốc lát, ngay sau đó nói: “Mẫu thân hôm nay tới muộn sao?”
Thường thường khi bọn họ tới, Tiêu phu nhân đã tới lâu rồi.
Rốt cuộc lão nhân tuổi cũng cao, hơn nữa buổi tối cũng không có việc gì đặc biệt, ngủ sớm nên cũng thức dậy sớm hơn.
Tiêu Hoài Ngân lắc đầu: “Muội cũng không biết, có lẽ là đêm qua không ngủ ngon.” Vừa dứt lời, một âm thanh lạnh lẽo lại mang theo vài phần âm dương quái khí xuất hiện: “Đúng là không ngủ ngon thật, trong lòng ta mắc nghẹn, cả đêm đều suy nghĩ, sao có thể ngủ ngon được!”
Mọi người lập tức nhìn theo phía phát ra âm thanh này, liền thấy Tiêu phu nhân từ nội thất đi ra, thân thể bà đã khá hơn nhiều, không cần Hoàng ma ma đỡ, tự mình chậm rãi lại đây, ngồi trên chủ vị, dung nhan nghiêm túc chỉ cần nhìn một cái đã làm người khác theo bản năng ngừng thở.
Mọi người nhận thấy lời này chứa đầy ngữ khí tức giận, một đám sắc mặt đều khẽ biến, nhất thời không dám nói tiếp.
Không phải gì khác, chủ yếu là mấy người trước mắt này, tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngân hiện giờ yên tĩnh như vậy đều là bị vị trước mắt này từng chút đánh mà thành, bà vừa giận, ai cũng không dám nói năng gì.
Tiêu phu nhân đảo đôi mắt hơi vẩn đục lại không thiếu sắc bén, dừng trên người nhị nương tử, thấy nàng ta hơi hơi nâng cằm, tư thái đoan trang lộ ra vài phần ngạo mạn cố tình tỏ vẻ, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Làm sao vậy? Người Tiêu gia chúng ta từ khi nào trở nên nhát gan sợ phiền phức như vậy?”
Tiêu Hoài Khang mở miệng trước: “Tất nhiên không phải, nương, trong lòng người đang khúc mắc chuyện gì? Nói với nhi tử được không?”
“Nương đang suy nghĩ, Tiêu gia chúng ta có phải quá đơn độc không…” Bà thở dài một tiếng, âm thanh trầm thấp hơn nhiều, thiếu đi chút uy nghiêm, lại có phần thương cảm.
Sắc mặt Tống Minh Đường khẽ biến, nắm thật chặt đôi tay.
Tiêu Hoài Ngân vội nói: “Nương sao lại nói vậy? Sao lại đến nông nỗi đó được.”
“Con đừng gạt lão nhân như ta, nếu không tới nông nỗi này, sao đám các con lại thành thật như vậy? Bị người ta khi dễ cũng không biết phản kháng, còn không phải không tự tin sao?” Tiêu phu nhân châm chọc nói.
Trong lòng Tống Minh Đường giật mình, theo bản năng nhìn về phía nhi tử.
Tiêu Bình Thịnh sợ tới mức giật mình một cái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám có biểu hiện gì khác thường, tuy rằng cậu không đồng ý với nương, nhưng cậu vẫn cảm thấy làm như vậy là trái ý nương, theo bản năng chột dạ.
Tiêu Hoài Khang chậm rãi nói: “Sao lại như vậy? Trước đó Tiêu gia chúng ta chỉ là tạm rửa tay gác kiếm, cho dù là như vậy cũng không có người nào dám trêu vào, lục đệ liên tiếp lập công, hiện tại còn đang đánh giặc Ô Tháp, hiện giờ Xương Vương cũng ra ngoài, còn có đất phong, tất nhiên càng không thể khiến người ta khinh thường, ai dám khi dễ chúng ta? Nương, người nói với nhi tử đi, nhi tử đi xử lý người đó.”
“Đúng vậy, vậy thì ai?” Tiêu phu nhân nói một tiếng, nhìn Tống Minh Đường, cũng không nói thẳng.
Mà Tống Minh Đường lúc này cắn môi, chậm rãi cúi đầu, đôi mắt nhìn dưới mặt đất, phảng phất đang trốn tránh cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.