Tiêu Bình Thịnh hồng mắt, thật cẩn thận duỗi tay chạm vào tay mẫu thân: “Nương, người đừng khổ sở, con không sợ…”
"Nhưng nương sợ!” Tống Minh Đường lấy tay lau nước mắt, mũi hồng hồng, cảm giác xa cách biến mất, chỉ còn lại yếu ớt và cứng cỏi, nàng ta nhìn nhi tử càng ngày càng giống phụ thân cậu, gằn từng chữ: “Cha con vẫn luôn tâm niệm muốn chứng kiến con trưởng thành cưới vợ sinh con, cho nên con nhất định phải sống tốt! Nương không để bụng chút ủy khuất này, bọn họ là thân nhân của nương, sẽ không thật sự một tấc lại muốn tiến một thước, chút ủy khuất này, trước khi nương xuất giá đã từng chịu rồi, nương không thèm để ý.”
Nàng ta tuy là đích nữ, nhưng lúc ấy mẫu thân của nàng ta cũng không được sủng ái, phụ thân sủng thiếp, đến mẫu thân cũng không dám to tiếng với ả ta, mãi tới khi nàng gả đến Tiêu gia, hết thảy mới chuyển biến tốt đẹp. Cũng chỉ chịu chút ủy khuất mà thôi, nàng ta cũng không để ý.
Tiêu phu nhân mím chặt cánh môi run rẩy, tức giận trên mặt đã phai nhạt rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Vợ lão nhị, ta biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, chỉ là tình hình mỗi thời mỗi khắc đều sẽ biến động, trước đó là ta không suy nghĩ thấu đáo, vẫn luôn muốn đi cùng cha các ngươi và lão nhị, hiện tại ta đã nghĩ thông suốt, sẽ không như trước nữa, cho nên dù không có Xương Vương, cho dù Tiêu gia thật sự bị tiêu diệt, ta có chế.t, cũng sẽ không để mấy hài tử xảy ra chuyện!”
Tiêu phu nhân rốt cuộc cũng là nữ tử đã từng ra chiến trường, hiện giờ thân thể tĩnh dưỡng tốt, khỏe mạnh mười phần, lời nói ra nặng tựa ngàn cân.
Xương Vương bây giờ coi Tiêu gia là đối tượng hợp tác, nhưng Tiêu gia cũng không phải hoàn toàn không có một chút đối sách nào khác.
Đôi mắt Tống Minh Đường rung động, thấp giọng nói: “Là con dâu sai rồi, về sau sẽ không tự mình quyết định nữa.”
“Thôi!” Tiêu phu nhân sao còn có thể nói nàng ta cái gì nữa, chỉ tức giận đám người Tống gia, giọng căm hận nói: “Lão đại, nói chuyện với Tống gia người ta đi.”
Tiêu Hoài Khang trấn an vỗ vỗ lưng mẫu thân: “Nương yên tâm, nhi tử nhất định sẽ an bài thỏa đáng.”
*
Chuyện được giải quyết xong.
Sáng sớm, Yến Thu Xuân còn buồn ngủ m.ô.n.g lung.
Đến khi nàng dậy ăn hoành thánh, liền nghe thấy Tiêu Bình Thịnh hăng say nói về chuyện xảy ra sáng sớm nay với nàng.
Nghe Tiêu Bình Thịnh lấy hết can đảm, vạch trần chuyện mẫu thân bị ủy khuất trước mặt mọi người, lúc mẫu thân bị mợ đánh,...nàng thiếu chút nữa bị sặc, uống vài ngụm sữa bò mới thoải mái.
Đây đúng là một hài tử xui xẻo mà.
Chuyên hủy đi hậu đài của mẫu thân!
Nhưng nếu mọi chuyện có thể được giải quyết, người một nhà vẫn nên nói thẳng với nhau, nàng cũng an tâm rồi.
Mọi người Tiêu gia cùng đoàn kết, tuyệt đối sẽ mang sức mạnh phi thường.
Chỉ là mấy hôm nay vẫn chưa nhìn thấy Tiêu Bình Thịnh, nghe nói bị Tống Minh Đường nhốt ở trong nhà chép sách.
Yến Thu Xuân cũng rất đồng tình đối với việc này. Mãi cho đến ba ngày sau, bạn nhỏ Tiêu Bình Thịnh mới một lần nữa cùng đệ đệ, muội muội xuất hiện, liền thấy Yến Thu Xuân đang cùng Chu Chiêu Cảnh đẩy một cái cối xay.
Cối xay chuyển động làm một lượng nước màu trắng bị ép ra, chậm rãi chảy vào trong thùng gỗ.
Mà thùng gỗ cũng sớm đã có rất nhiều lượng nước màu trắng này.
Toàn bộ sân đều tràn ngập mùi hương đậu?
Tiêu Bình Thịnh không thích ứng hít hít mũi: “Yến tỷ tỷ, tỷ làm đậu hũ sao?”
“Ừm!” Yến Thu Xuân dùng sức gật đầu, tiếp tục ra sức.
Tiêu Bình Thịnh chạy nhanh vén tay áo tiến lên: “Để đệ giúp tỷ, đệ rất khoẻ!”
Yến Thu Xuân thấy vậy vui vẻ lui ra phía sau, Đông Đông cũng chạy đến: “Đệ cũng muốn chơi!”
Nhưng chỗ trục bị Chu Chiêu Cảnh chiếm, cậu bé chỉ có thể tới chỗ cần quay, đẩy cùng ca ca, đẩy thế nào mà đu hẳn chân lên, cả người lơ lửng trên không.
Tiêu Bình Thịnh bỗng nhiên phát hiện kháng lực càng lúc càng lớn, đang buồn bực, ngẩng lên lại nhìn Yến tỷ tỷ và Uyển Nhi đều đang tủm tỉm cười, cậu cảm giác có hơi sai sai, vừa cúi đầu, liền thấy đệ đệ mình đang ôm tay quay theo lực đạo của cậu.
Tiểu thiếu niên tức khắc tức giận đến bạnh mũi, đen mặt đẩy đệ đệ xui xẻo ra, đơn độc dùng sức.
“Đông Đông, cẩn thận Bình Thịnh ca ca đánh m.ô.n.g nha ~” Uyển Nhi nhắc nhở nói.
Tuy rằng Tiêu Bình Thịnh tốt tính, nhưng cậu là hài tử đã lớn, đánh Đông Đông không cần quá nhẹ nhàng.
“Đông Đông không sợ!” Đông Đông cười hắc hắc, xúi giục nói: “Rất vui đó, tỷ có muốn thử một chút không?”
Uyển Nhi lắc đầu.
Đông Đông tiếp tục khuyên, Uyển Nhi cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, đúng lúc này, Tiêu Bình Thịnh vẫy tay: “Uyển Nhi lại đây, ta ôm muội ngồi lên.”
Đôi mắt Uyển Nhi sáng ngời, vui sướng nhào qua, Tiêu Bình Thịnh ôm nàng ngồi lên trên tay quay, một tay đỡ nàng, một tay đẩy tay quay, càng thêm cố gắng đi về phía trước, không có một tia bất mãn.
Rất khác khi đối xử với Đông Đông: “…”
Đông Đông lập tức bổ nhào vào lồng n.g.ự.c Yến Thu Xuân: “Ô ô ô, A Xuân tỷ tỷ, đệ bị khi dễ!”
Yến Thu Xuân cười không ngừng, nhưng thấy cậu bé ra sức giả khóc, vẫn nỗ lực an ủi cậu bé: “Không sao, lát nữa cho đệ ăn ngon.”
“Hả???” Đông Đông trừng lớn đôi mắt, tràn đầy chờ mong.