Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 187:




Yến Thu Xuân chỉ chỉ cối xay: “Sắp được rồi.”
Đông Đông reo hò: “Đậu hũ!”
“Cũng không hẳn là đậu hũ, mỗi một bước làm ra đậu hũ đều là mỹ thực!” Yến Thu Xuân nói.
Đậu nành, từ trong tới ngoài đều là bảo bối.
Đậu nành bình thường, có thể làm xốp giòn, thêm chút muối, làm thành đồ ăn vặt.
Sữa đậu nành nấu chín lên uống trực tiếp, để lạnh một chút là có thể thu hoạch một lớp tàu hũ, cũng chính là đậu phụ trúc; nếu thêm chút nước thạch cao, là có thể làm thành tào phớ, dùng vải bọc, đè nén một thời gian, sẽ tạo thành đậu phụ.
Ngay cả bã đậu lọc từ sữa đậu nành lúc trước cũng có thể ăn, nhưng hầu hết mọi người đều không thích ăn, cái này dùng cho heo ăn lại rất tốt, hiện tại heo ở mấy thôn trang đó dùng chính là bã đậu này.
Đương nhiên Yến Thu Xuân làm đậu hũ, không phải thật sự muốn làm đậu hũ. Mà là phải làm một thứ khác.
Đang nghĩ ngợi thì bên này sữa đậu nành đã ép hết ra, đổ từ thùng ngã ra nồi, ở giữa thêm một cái màng lọc tinh mịn, lọc hết bã đậu bên trong ra, vị của sữa đậu nành mới có thể càng ngon hơn.
Nồi đặt ở trên bếp lò, dùng muỗng dài không ngừng quấy, nếu không sẽ bị đông và dính vào nhau, lớp bọt phía trên thật ra không cần lọc, đợi nấu xong, nó sẽ tự biến mất.
Sau khi sữa đậu nành nấu xong, hương vị ban đầu thay đổi, nhiều hơn vài phần hương vị của cây đậu, mấy hài tử vốn còn đang chơi đều vây quanh lại đây, ba cái đầu chụm lại, động tác nhất trí hít sâu một hơi, cảm thán nói: “Hoá ra cây đậu có mùi hương như vậy sao!”
Chu Chiêu Cảnh nhìn trái ngó phải, sợ mình không hợp bọn, nhất thời cũng chạy nhanh tới, vụng về học bọn họ, hít sâu một hơi, còn chưa kịp khen, Yến Thu Xuân đã vừa quấy vừa nói: “Muốn uống thì đi lấy ly, mỗi người một ly, thêm một muỗng đường.”
Ba hài tử đều chạy đi lấy ly, Chu Chiêu Cảnh cũng có, cậu ta lại lần nữa chậm một nhịp, hoang mang rối loạn không biết làm sao, Đông Đông chạy nhanh nhất, tay béo cầm cái ly thúc giục: “Nhiều một chút nhiều một chút, thật đầy vào!”
Đây là dở hơi.
Yến Thu Xuân dở khóc dở cười, phối hợp đổ đầy cho cậu bé, Đông Đông lôi kéo Thủy Mai: “Cho ta thêm một muỗng đường, sữa đậu nành của ta thêm nhiều đường chút.”
Yến Thu Xuân: “…”
Uyển Nhi ghét bỏ chọc chọc bụng béo của cậu bé, phụng chỉ bỏ thêm nửa muỗng đường vào sữa đậu nành, cái miệng nhỏ uống một ngụm, chép miệng, nếm vị, lại thổi thổi, lại uống một ngụm, ngạc nhiên nói: “Cái này rất giống sữa bò nha!”
Đông Đông tán đồng gật đầu: “Nếu không phải hương vị không giống nhau, ta cũng không phân biệt được!” Tiêu Bình Thịnh nói: “Không đúng, màu của nó vẫn khác nhau mà!”
Yến Thu Xuân nhìn nhìn, đúng thật.
Một thứ màu trắng sữa, một thứ hơi vàng, nhưng đều rất trong, chỉ là một cái thì hương sữa, một cái hương đậu, cái sau nấu lâu, không có mùi tanh, chỉ cần thêm một chút đường, hương vị sẽ vô cùng ngon miệng.
Chu Chiêu Cảnh cũng uống một ngụm, tiểu hài tử toàn ăn sơn hào hải vị, lúc này nếm thử chút đồ ăn bình thường, hương vị còn khá tốt, liền cảm thấy vui vẻ cũng liên tiếp gật đầu: “Uống rất ngon!”
“Đương nhiên là ngon rồi, ta làm đó!” Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói, thổi thổi sữa đậu nành trong tay, cũng uống một ngụm, mới vừa nhấm nháp, cúi đầu liền phát hiện mặt ngoài sữa đậu bày bắc ra từ bếp lò đã kết một tầng da.
Đông Đông cũng phát hiện, kích động chỉ vào cái này, gọi những người khác: “Thật đúng là giống nhau, cái này cũng có váng sữa!”
Yến Thu Xuân giải thích nói: “Cái này không gọi là váng sữa, mà gọi là da đậu nành.”
Nói xong nàng dùng chiếc đũa lấy ra.
Da đậu nhìn mỏng mà giòn, nhưng khi chạm đũa vào, lại không dễ dàng bị vỡ, để sữa đậu nành lắng xuống trong nồi, đợi trong chốc lát, Yến Thu Xuân mới đặt da đậu ra ngoài, tiếp theo lại đem nồi thả lại bếp lò nấu một lần nữa.
Mỗi một lần đều có thể lấy được một tảng da đậu, nhưng… có chút phiền toái.
Nhưng trò này, bốn hài tử đều rất có hứng thú, Yến Thu Xuân làm hai lần, liền giao cho đám Uyển Nhi thay phiên nhau, mỗi người một lần, mãi cho đến bọn họ mệt mỏi, Yến Thu Xuân liền đổ nước thạch cao vào bên trong, dùng muỗng dài quấy quấy, rồi đậy nắp lên.
Tiêu Bình Thịnh mãn nhãn chờ mong: “Sắp có tào phớ rồi sao?”
Uyển Nhi nâng khuôn mặt nhỏ: “Sẽ ngon hơn cái lần trước sao?”
Đông Đông tự tin vỗ vỗ bộ ngực: “Đương nhiên, A Xuân tỷ tỷ làm, cái gì cũng ngon nhất!”
Chu Chiêu Cảnh ít nói nhất cũng hùa theo bọn họ dùng sức gật đầu: “Ừm!”
Không sai!
A Xuân tỷ tỷ làm thứ gì cũng ngon hết!
Cho dù là cơm rang bình thường nhất, cũng làm hắn nhớ mãi không quên!
Yến Thu Xuân bị khen đến vui như nở hoa, đang tính thời gian xem khi nào có thể ăn được tào phớ, Hoàng ma ma bỗng nhiên lại đây, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, nói chuyện cũng có chút dồn dập: “Yến cô nương, phu nhân cho mời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.