Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 191:




Làm chủ tướng, trong lúc Tiêu Hoài Thanh tuần tra, thấy một màn này, nội tâm vẫn rất cao hứng.
Chỉ có ăn nhiều, huấn luyện nhiều, mới có thể gia tăng tỷ lệ sống sót!
Mà hiện tại cảm xúc của mọi người có thể tăng vọt như vậy, chủ yếu là do mỗi ngày đều có hi vọng.
Tiêu Hoài Thanh đi vào chỗ phát cơm, nhìn nồi sắt to đùng kia một cái, mùi hương càng ngày càng nồng đậm, hương vị này bao gồm rất nhiều loại hương liệu tạo thành, nếu một mình thì không xác định được là hương vị gì, nhưng kết hợp cùng nhau, quả là chấm cái gì cũng ăn được.
Lúc bọn họ gần đi lòng lợn có rất nhiều, nhưng lòng lợn lại không thể được lâu, cũng may nhờ phương pháp Yến Thu Xuân cung cấp, gần như tất cả thức ăn đều có thể chế biến được.
Củ sen, chân gà làm từ đậu phụ phơi khô.
Sau khi đun sôi với nước muối, chỉ một thời gian ngắn, mùi vị đã hoàn toàn khác nhau rồi.
Thấy Tiêu Hoài Thanh lại đây, đầu bếp nói: “Tướng quân, ngài muốn ăn chút không?”
Nhưng không đợi chàng trả lời, binh lính xếp hàng chủ động lui xuống, lôi kéo chàng lại: “Tướng quân, lại đây ăn, hôm nay có chân gà, có ngó sen, ăn rất ngon!” Khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Hoài Thanh lộ ra vài phần ý cười, gương mặt vốn thành lãnh lúc này cũng trở nên nhu hòa: “Được, vậy chiếm chút tiện nghi của các ngươi vậy.”
“Đừng khách khí!” Một binh lính nói.
Rất nhanh đã đến Tiêu Hoài Thanh, đầu bếp còn cố ý cho chàng nhiều một chút, bánh bột bắp cũng nhiều hơn một cái: “Nếu tướng quân thấy không đủ lại đây lấy thêm ạ!”
“Ừm.” Tiêu Hoài Thanh gật gật đầu, bưng chén đi đến một bên, ngồi xổm giống một đám binh lính, cầm đũa lên ăn.
Một chén lớn đầy, nửa mặt trên là một chút đậu phụ phơi khô, một mảnh hạt khô ướp, vài miếng ngó sen, hai cái chân gà, bên kia là một phần rau dại xào qua, ba cái bánh bột bắp.
Dưới chén có một muỗng cơm, đương nhiên cơm này không phải là gạo trắng tinh, mà là lương thực trộn thêm bột ngô, người quen ăn ngũ cốc mịn sẽ hơi khàn cổ họng, chàng ăn đã quen, nhưng cắn miếng đầu tiên cũng thấy hơi khô.
Tiếp theo chàng gắp một miếng ngó sen.
Ngó sen kho qua thêm một chút nước, không giòn, nhưng hương vị lại rất ngon, một lần ăn hết cả viên, hương vị tràn đầy trong khoang miệng, lập tức cảm thấy không còn khó ăn nữa, thậm chí còn muốn ăn thêm một ngụm.
Ngó sen ăn xong rồi, lại ăn một ngụm hạt khô ướp, cái này càng nhiều nước, vị bình thường ban đầu lập tức liền thành ưu thế, ăn một ngụm cái này, lại ăn bánh bột bắp, cảm giác bánh bột bắp sao mà ngon đến vậy? Có người còn ăn không đủ, muốn lấy thêm, nếu thiếu còn có thể lấy nước kho trực tiếp ăn với cơm.
Lúc trước Tiêu Hoài Thanh ăn cơm rất nhanh, nhưng hiện tại không cần gấp gáp, cố gắng ăn chậm, từng ngụm nhỏ, mới ăn được một nửa, đám người bên cạnh đều đổi thành mấy người khác rồi. Diêm Hướng lúc đi còn nói thầm: “Tướng quân, sao gần đây tốc độ ăn cơm của ngài càng ngày càng chậm rồi?”
Tiêu Hoài Viên vừa ăn uống no đủ xong tới đây, liếc mắt một cái liền thấy bộ dáng ăn cơm của đệ đệ, cười: “Sao lại giống một cô nương vậy? Ăn chậm như vậy cho ai xem?”
Tiêu Hoài Thanh liếc nàng ấy một cái, không nói gì.
Tiêu Hoài Viên ha hả một tiếng, từ trong lồng n.g.ự.c móc ra một sấp thư, cười tủm tỉm nói: “Trong nhà gửi tin, muốn xem không? Nương nói có một bức gửi riêng cho đệ, là gửi riêng đó…” .
||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||
Tiêu Hoài Thanh nhanh chóng duỗi tay muốn lấy, Tiêu Hoài Viên phản ứng cực nhanh thu hồi lại.
Tiêu Hoài Thanh trầm giọng: “Mau đưa cho đệ!”
“Ăn xong rồi đưa.” Tiêu Hoài Viên ghét bỏ nói: “Chỗ này còn có thư nhi tử tỷ viết cho tỷ, tỷ còn định giữ lại đợi hắn trưởng thành rồi cười nhạo hắn, chữ quá xấu, còn sai hai chữ nữa!”
“Đông Đông thật đáng thương!” Tiêu Hoài Thanh cười nhạo nói.
Tiêu Hoài Viên không d.a.o động, chàng đành phải tăng nhanh tốc độ, hai ba ngụm ăn xong, đem chén đũa thả xuống, lập tức đoạt lấy thư.
Không lấy cái khác, chỉ đoạt phong thư nói là viết riêng cho chàng.
Mở thư ra, thấy mấy hàng chữ quen thuộc: “Nhi tử của ta…”
Là nương chàng viết.
Tiêu Hoài Thanh thở dài một tiếng, tiếp tục nhìn xuống dưới, càng nhìn, sắc mặt càng đen, mãi đến khi xem xong phong thư đó, chàng cất lại, xem những bức khác, là mấy lá thư của mọi người, có cái là do Đông Đông viết, bên trong nhắc tới rất nhiều, đều là hôm nay A Xuân tỷ tỷ làm món này món kia.
Tiểu hài tử kia miệng lưỡi vui vẻ, truyền qua hàng chữ viết làm thần sắc căng chặt của Tiêu Hoài Thanh cũng giảm đi rất nhiều, chỉ là nhìn mãi, nhìn thấy một chuyện.
Đông Đông nói A Xuân tỷ tỷ tới cửa hàng gà rán, gặp Tiết Quảng Tu và một đồng học với hắn, bọn họ ăn rất vui vẻ, hơn nữa rất thích chân gà da hổ, biết cậu có thể trực tiếp đến kho cách vách lấy chân gà, rất hâm mộ.
Lại là Tiết gia?
Tiêu Hoài Thanh híp đôi mắt lại.
Lúc này bỗng nhiên kèn thổi lên, mọi người biến sắc, nhanh chóng tập hợp chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.