Tháng Hai.
Phong ba cầu hôn rất nhanh đã qua đi, sau khi Yến Thu Xuân tỏ rõ thái độ cự tuyệt, không còn có người nào đáng ghét xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Nàng mang theo mấy hài tử tiếp tục ăn ăn uống uống, Xương Vương phi cứ cách ba ngày lại qua thăm Chu Chiêu Cảnh một lần, thuận tiện cũng sẽ mang theo Chu Chiêu Hoàn tới, để bọn nhỏ cùng nhau chơi một lát.
Ngẫu nhiên cũng sẽ ở lại ăn cơm trưa.
Nhưng hầu hết thời gian nàng đều rất vội, cũng không có thời gian ăn cơm trưa, thái độ như vậy cũng đủ để cho bên ngoài nhìn ra nàng có ý gì.
Chỉ là mọi người đều không có nhiều tinh lực đi chú ý.
Vì từ ngày mồng một tháng hai đến ngày mồng tám tháng hai, đều là ngày thi hội, khoa cử ba năm một lần, thi hội lại là lần kiểm tra cuối cùng xem sĩ tử có thể thành quan hay không, nên rất được coi trọng.
Mấy ngày nay, kinh đô rất nghiêm ngặt, ngay cả tiếng ồn cũng không được vang lên.
Ngày thứ chín, hết thảy kết thúc, thi hội xong cũng cần chờ đợi kết quả, kế tiếp chính ngày khai giảng đầu năm, qua một năm, đám Đông Đông cũng đã học tiếp lên, nhưng ngày phải đi là 12 tháng 2, từ giờ đến lúc đó vẫn còn có mấy ngày để chơi.
Đúng lúc này, Thủy Mai chạy tới nói: “Cô nương, chúng ta đã làm được đậu hũ thối rồi.
Yến Thu Xuân đang buồn chán đến chế.t, vừa nghe thấy lời này, trực tiếp chấn động: “Thật sự thối sao?”
“Quá thối luôn!” Thủy Mai nhíu mày nói.
Yến Thu Xuân vừa đi tới phòng chứa, vừa hỏi: “Ngửi được vị chua không?”
Thủy Mai nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có.”
Yến Thu Xuân an tâm, chờ nàng tới phòng cất chứa, liền ngửi thấy mùi thối, lúc vừa ngửi được, Yến Thu Xuân yên lặng lui về phía sau một bước, lâu lắm không ngửi, nàng có chút không thích ứng kịp.
Hít vài lần không khí trong lành, nàng mới đi nhanh vào bên trong lấy đậu hũ ra, tiếp theo nhanh chóng chạy đến trong viện, cố gắng hết sức hít không khí trong lành.
Suy xét đến trình độ tiếp nhận của những người khác, Yến Thu Xuân làm đậu hũ thối không làm màu đen, màu sắc vẫn không khác lắm so với đậu hũ bình thường.
Chỉ là nó thật xấu!
Trải qua thời gian ngâm dài như vậy, đậu hũ đã xong, kế tiếp thì đơn giản rồi, Yến Thu Xuân làm nước sốt trước, đun nóng dầu trên lửa lớn, khi dầu nóng cho nhiều tỏi băm vào, sau khi phi thơm cho thêm tiêu, dầu ớt, muối, đường và các gia vị đã chuẩn bị sẵn.
Nước sốt sau khi xào xong cho vào một cái bát, sau khi rửa sạch nồi thì cho lượng dầu vừa đủ vào, đợi dầu nóng thì cho từng miếng đậu hũ thối vào, đậu hũ vừa thả xuống bắt đầu xèo xèo. Khi cho vào chảo dầu thì chìm xuống đáy, chiên một lúc mới bắt đầu nở ra và nổi lên lại. Trong quá trình chiên, mùi đã biến mất đi nhiều, theo thời gian trôi qua, mùi thuần khiết đã biến thành mùi thơm ngào ngạt, Yến Thu Xuân không quay đầu lại nói: “Thủy Mai ngươi ngửi lại xem, chẳng phải mùi thơm hơn nhiều sao?"
Đợi trong chốc lát, phát hiện không ai trả lời, nàng ngẩn người, quay đầu lại, không biết từ khi nào phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng!
Trước đây, mỗi khi nàng nấu ăn, Hứa ma ma và Thủy Mai sẽ ở bên bếp lửa, mỗi người giúp nàng một tay, nhưng bây giờ không thấy ai cả, họ đều tuyệt vọng hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Nàng trộm liếc mắt một cái, còn có thể thấy hai người đang nói thầm, khoa tay múa chân, trên mặt thần sắc khoa trương, cảm thấy rất sợ hãi mùi thối này.
Yến Thu Xuân: “…”
Chẳng lẽ đậu phụ thối còn khó chấp nhận hơn lòng lợn sao?
*
Chủ viện.
Bốn hài tử đều đang chơi cùng Tiêu phu nhân, bọn họ quá phiền, bị Yến Thu Xuân đuổi ra ngoài.
Không có chỗ để đi, một nơi mà không chê bọn họ phiền, sẵn sàng để bọn họ ở lại, cũng chỉ có chủ viện của Tiêu phu nhân.
Tuy rằng Tiêu phu nhân hằng ngày nghiêm túc, nhưng thật ra tâm rất mềm mại, trình độ dung túng, kiên nhẫn đối với hài tử cũng rất cao, cho dù bốn người họ có làm ầm ĩ lên thì bà vẫn có thể bình tĩnh giải quyết.
Lúc này Đông Đông liền lôi kéo Uyển Nhi và Chu Chiêu Cảnh cùng chơi nhảy ô, để Tiêu Bình Thịnh làm trọng tài, bảo đảm trò chơi này có thể tiến hành, không đến mức đánh nhau vì ăn gian.
Ví như hiện tại, Đông Đông chỉ vào nơi Uyển Nhi vừa nhảy qua, lớn tiếng nói: “Tỷ vừa mới dẫm vạch!”
Uyển Nhi không tin lắc đầu: “Không có! Tỷ nhảy rất ổn mà.”
“Thật sự dẫm vạch mà, không tin tỷ hỏi hắn đi!” Đông Đông chỉ vào Chu Chiêu Cảnh: “Có phải dẫm vào vạch không?”
Chu Chiêu Cảnh ngoan ngoãn gật đầu, Uyển Nhi nửa tin nửa ngờ đem ánh mắt chuyển hướng đến Tiêu Bình Thịnh, muốn nhận kết quả cuối cùng từ cậu.
Tiêu Bình Thịnh gật đầu khẳng định.
Uyển Nhi tiếc nuối từ bỏ, nhặt cục đá nhặt lên đi đến một bên chờ, âm thanh của tiểu hài tử vang dội, chỉ cần hơi nói to cũng rất dễ dàng trở nên chói tai.
Chỉ cần một mình Đông Đông cũng là một cái loa to rồi, trong khoảng thời gian này Uyển Nhi chơi cùng cậu bé nên giọng cũng vang dội hơn, hiện giờ chỉ còn Chu Chiêu Cảnh, tuy rằng nhìn hắn có vẻ rất an tĩnh, nhưng bản tính thì không phải, thỉnh thoảng chơi quá hăng, cũng sẽ thất thố.
Mấy đứa um xùm tập hợp lại, hơn nữa Tiêu Bình Thịnh ngẫu nhiên cũng sẽ lớn giọng duy trì trật tự, quả thực chính là thảm họa.