Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 193:




Tiêu phu nhân cũng bị ồn ào đến sắp chịu không nổi nữa, nhìn mấy hài tử, thì thầm với Hoàng ma ma: “Khó trách A Xuân muốn đuổi bọn chúng đi, càng ngày mệt mỏi!”
Hoàng ma ma cười nói: “Còn không phải sao? Nhưng Uyển Nhi ngày càng vui vẻ hơn, ít nhiều cũng là nhờ Đông Đông, thà làm ầm lên còn hơn là im lặng, nếu không đến lúc bị người khi dễ cũng không biết nói như thế nào.”
Tiêu phu nhân còn nhớ rõ chuyện con dâu nhà mình, gật đầu: “Đúng vậy, không thể học Tống Minh Đường, cũng không biết ở nhà mẹ đẻ nương nàng dạy nàng như thế nào, bị khi dễ cũng không dám hé răng.”
Đây không phải là chuyện Hoàng ma ma có thể xen vào, bà ấy cười cười, đang muốn nói sang chuyện khác, bỗng nhiên ngửi được mùi thối, cau mày.
Mấy người khác cũng nhanh chóng ngửi thấy, trong mấy hài tử đang chơi đùa, Uyển Nhi dừng lại trước, mũi của cô bé rất nhạy cảm, khi cảm thấy có gì đó không ổn, cô bé lập tức ngửi ngửi, sau đó hỏi: "Các ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ không?"
Đông Đông vừa muốn lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Đệ ngửi thấy rồi! Thật thối…”
Chu Chiêu Cảnh cũng cau mày lại, ghét bỏ muốn đi tới nơi không có mùi lạ này, nhưng lại phát hiện chỗ nào cũng có, vì thế mày nhăn càng chặt.
Tiêu Bình Thịnh nói: “Hình như là… phía Yến tỷ tỷ?”
Cậu chần chờ không tin.
Nhưng Đông Đông lại nói: “Đi xem nào!”
Cậu bé dẫn đầu chạy tới, Tiêu Bình Thịnh theo ở phía sau, Uyển Nhi do dự một chút cũng đi theo, Chu Chiêu Cảnh chậm một bước, nhưng vẫn đuổi kịp, Lý ma ma bất đăc dĩ cũng phải tăng nhanh tốc độ đuổi theo.
Tiêu phu nhân nhìn mấy hài tử đang muốn chuồn đi, cứng họng: “Đi, chúng ta cũng đi xem, rốt cuộc là đang làm cái gì?”
Thối quá đi mất!
Chẳng lẽ là hạ nhân đi đổ chất thải rồi làm văng tung tóe sao???
Đây là một vài lý do mà Tiêu phu nhân có thể nghĩ ra, nhưng khi bà theo mấy hài tử đến sân của Yến Thu Xuân, nhìn món đậu phụ rán bốc mùi hôi thối lại bị nữ nhân đập dập, ăn ngấu nghiến, bà bỗng im lặng.
*
“A Xuân tỷ tỷ, tỷ thối quá đi!” Đông Đông bóp mũi, không thể tin được, người vẫn luôn làm các món ăn ngon, lúc này không chỉ làm ra thứ đồ ăn bốc mùi, còn ăn ngon lành đến vậy.
Ba hài tử còn lại đều sợ hãi gật đầu.
Yến Thu Xuân bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cũng có chút xấu hổ, nàng cũng có ăn được nhiều đâu, vừa mới ăn đến miếng thứ hai, bọn họ đã tới rồi, đậu phụ chiên giòn, hai bên miếng đậu phụ sẽ phồng lên, đậu hũ thối chỉ có một miếng ở giữa, nàng đổ lần lượt nước sốt đã chuẩn bị vào lỗ để tạo thành miếng đậu căng giòn bên ngoài, mọng nước bên trong. Nàng vẫn chưa ăn đến miếng thứ hai, miếng đậu hũ thối chiên nhỏ hơn lòng bàn tay, giòn bên ngoài, mềm bên trong, khi chấm với nước sốt nàng làm, tỏi cay cay, các hương vị hòa quyện với nhau, tuy mùi không thơm nhưng ăn rất ngon! Kết quả này nhóm người này còn dùng ánh mắt đó nhìn nàng, Yến Thu Xuân liền có chút ngượng ngùng, ngấu nghiến nhét nốt nửa miếng còn lại vào trong miệng, cắn thêm miếng, nước sốt thiếu chút nữa đã tràn ra.
Nàng nhanh chóng xoay người, cố gắng để nước sốt không trào ra.
Đông Đông lộc cộc chạy tới, vẻ mặt đồng tình nói: “A Xuân tỷ tỷ, có phải tỷ bị bệnh không?”
Yến Thu Xuân: “…”
Nàng nỗ lực nhấm nuốt, mãi mới nuốt hết, nói: “Không mà! Thật sự ăn rất ngon!”
Nhưng vừa nói xong, bốn tiểu hài tử cùng mấy người lớn, tất cả đều khó có thể tin, tất cả đều im lặng tỏ vẻ: Đừng nói giỡn!
Trong lòng Yến Thu Xuân cảm thấy chán nản, ít nhất lúc đầu lòng lợn có mùi hôi, sau khi chế biến, mùi thịt ướp lấn át mọi thứ, thế là đã đủ hấp dẫn, nhưng bây giờ, cho dù nước sốt nàng làm rất ngon, nhưng vẫn... bốc mùi.
Hai chữ này giống như chặn đường tiến lên của nó, khiến nàng bỗng có loại sốt ruột khi gặp được món ăn ngon mà không biết chia sẻ cùng ai.
Yến Thu Xuân đỡ trán, kẹp một miếng đậu hũ thối lên, cười cười nhìn về phía Đông Đông: “Lại đây nếm thử, ta bảo đảm đệ sẽ thích!”
Đông Đông có cùng khẩu vị với nàng, đây cũng là hài tử mà nàng khẳng định sẽ thích đậu hũ thối.
Nhưng mà lần này… Đông Đông kháng cự lắc đầu: “A Xuân tỷ tỷ, chúng ta ăn cái khác, không ăn cái này được không?”
Yến Thu Xuân giơ một ngón tay ra: “Một cái bánh kem cuốn!”
Đông Đông có chút động tâm, thử nhìn về phía miếng đậu hũ thối đang nằm trên chiếc đũa, vẫn còn đọng nước sốt, ngửi hơi có mùi, nhưng trong mùi đó lại có vẻ cay cay, trong cay có hương, hình như cũng không khó ăn lắm đâu nhỉ?
Nhưng cậu bé không lập tức biểu hiện ra ngoài, mà tròng mắt nho nhỏ nhìn sang chỗ khác
Yến Thu Xuân đành phải cho thêm: “Hai cái bánh kem cuốn, ăn hay không ăn? Không ăn ta đưa cho Bình Thịnh ăn.”
“Đệ ăn!” Đông Đông nhanh chóng gật đầu, nhận mệnh há to miệng, đôi mắt nhắm chặt, tay nhỏ còn bóp mũi.
Yến Thu Xuân vừa bực mình vừa buồn cười, đem đậu hũ đưa đến bên miệng cậu bé: “Ăn đi.”
Đông Đông gật đầu, buông tay đang bóp mũi ra, miệng khép lại, vị mặn, cay của canh tỏi lan tỏa giữa răng môi môi, câu bé chưa cắn hết một miếng đã kinh ngạc mở to mắt: "Chà!"
Hình như thật sự rất ngon!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.