Sau khi đun lớn lửa đã có thể thấy nước trong nồi đã đặc sệt hơn, lúc này đã có thể thêm cơm vào đảo đều.
Nhưng chỉ chớp mắt, cơm màu trắng trong đã biến thành màu nâu tương, mùi hương tỏa ra khắp phòng bếp, bay vào chóp mũi mấy người đang bận rộn.
Hứa ma ma híp mắt cười nói: “Cô nương nấu cơm ngon thật, chỉ cơm tẻ mà thôi mà cũng thơm như vậy.”
Yến Thu Xuân một bên đảo, một bên nói: “Cũng không phải do ta, mà là ta có nguyên liệu, bà xem đi, đường, thịt, đều có thể dùng tùy ý, nếu thiếu thì làm sao làm được?”
Hứa ma ma lắc đầu, hai mắt tràn đầy nếp nhăn chờ mong nhìn nồi cơm, quá thơm!
Đông Đông sắp thèm chế.t rồi, không ngừng nhón chân nhòm nhòm.
Nhưng thật đáng tiếc, chiều cao cậu bé không đủ, không nhìn thấy gì hết.
Cậu bé sốt ruột muốn Tiêu Bình Thịnh ôm lên, nhưng Tiêu Bình Thịnh cũng không muốn ôm, đệ đệ quá béo, cậu mệt, không phải sắp được ăn rồi sao?
Đông Đông tức giận đến dẩu miệng.
Đúng vào lúc này, một tiếng nói dịu dàng vang lên: “Làm sao mà thèm thành như vậy rồi?”
Đông Đông vừa quay đầu lại, liền thấy Tạ Thanh Vân cùng Tiêu Hoài Khang ngồi xe lăn chậm rãi đến, người nói chuyện tất nhiên là Tiêu Hoài Khang, trong nháy mắt Đông Đông biến thành một bộ dáng trầm ổn, nghiêm túc: “Bởi vì quá thơm, nên muốn xem A Xuân tỷ tỷ đang làm món gì ạ.”
Tiêu Hoài Khang hơi nhíu mày, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Có đánh con đâu, sợ ta như vậy làm gì?”
Đông Đông thè lưỡi, ngoan ngoãn gọi: “Đại bá, đại bá mẫu!”
Tiêu Bình Thịnh và Uyển Nhi cũng chạy nhanh tới chào hỏi.
Trong phòng bếp, Yến Thu Xuân cũng nghe thấy, tạm dừng động tác trên tay, thấy hai người, kinh ngạc nói: “Đại thiếu gia thiếu phu nhân? Có chuyện gì sao?”
Tuy rằng Tạ Thanh Vân không giống như Tiêu gia tam tiểu thư Tiêu Hoài Ngân suốt ngày chỉ ở trong viện trạch, nhưng Tiêu Hoài Khang thì rất ít xuất hiện, lúc này hai người cùng nhau xuất hiện, nhất định là có việc.
Tiêu Hoài Khang gật đầu, cười nói: “Phố mỹ thực đã chuẩn bị xong, phải lựa chọn ngày hoàng đạo khai trương, nên tới đây nói với A Xuân một tiếng, xem còn chuyện gì cần chuẩn bị không.”
“Oa!” Yến Thu Xuân trực tiếp kinh ngạc cảm thán!
Hiệu suất nhanh như vậy sao? Mở phố mỹ thực đơn giản như vậy sao?
Tất nhiên là không phải, nhưng đây là Tiêu gia, có một số việc có thể dễ dàng giải quyết.
Đông Đông, Uyển Nhi, Tiêu Bình Thịnh ba cái hài tử cũng sôi nổi há to miệng: “Oa! Phố mỹ thực!” Nghe tên đã thật chờ mong rồi!
Yến Thu Xuân kích động, nhưng bếp lò bây giờ khác bếp gas, không thể để đấy mà đi được, bây giờ bếp đang còn lửa, nàng đành phải nói: “Hai vị ở lại ăn cơm chiều nhé. Đúng lúc ta làm cũng không ít, chỉ có điều hơi đơn giản, chúng ta vừa ăn vừa thảo luận.”
“Được.” Tạ Thanh Vân sảng khoái đồng ý.
Tiêu Hoài Khang cũng gật đầu: “Làm phiền rồi.”
“Không phiền toái không phiền toái.” Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói, lại chui vào phòng bếp, làm nốt bước cuối cùng.
Cơm chín rồi nàng cũng không dừng lại, lấy thêm mấy quả trứng gà, bắt đầu chiên trứng.
Nếu không thật sự quá đơn điệu.
Làm xong hết thảy, mỗi người một cơm trộn tương, thêm một phần trứng chiên, cũng đủ dinh dưỡng. Đại công cáo thành, Thủy Mai và Hứa ma ma cùng nhau dọn bàn.
Sáu người, ba người lớn, ba hài tử vây quanh bàn ăn chờ, mỗi người một phần cơm, đều dùng chén lớn, hơn nữa phân lượng cũng không ít, trừ Uyển Nhi ra.
“Có thể bắt đầu ăn rồi! Mau nếm thử xem hương vị thế nào? Nếu ăn không quen, ta sẽ đi làm món khác.” Yến Thu Xuân nói.
Nàng vừa nói xong, mấy người sôi nổi cầm đũa lên.
Ba hài tử đều thích ứng cực tốt, trực tiếp ăn một miếng to, nhưng Tạ Thanh Vân và Tiêu Hoài Khang vẫn còn hơi ngần ngại.
Bọn họ xuất thân thế gia, tuy rằng thường xuyên mang binh đánh giặc, nhưng thức ăn hầu hết đều thập phần phong phú, cho dù có đi làm khách, chủ nhà nói có chút đơn sơ, nhưng cũng khá tương đối.
Mà lúc này đây, thật đúng là lần đầu tiên hai người ăn cơm mà không có đồ ăn, chỉ có món chính là cơm.
Mà lúc này đây, thật đúng là lần đầu tiên hai người ăn cơm mà không có đồ ăn, chỉ có món chính là cơm.
Hai người đều có chút cứng họng, nhưng thật ra không tức giận, chỉ là có chút kinh ngạc, bọn họ đều phi thường ăn ý cho rằng sau đó sẽ còn những món ăn khác, ai ngờ là họ suy nghĩ nhiều.
Tiêu Hoài Khang mỉm cười lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa ăn lên.
Miếng trứng tròn tròn to màu vàng óng trên chén cơm, muốn ăn cơm phía dưới, chỉ có thể ăn miếng trứng đầu tiên, tất cả mọi người đều như vậy.
Chiên trứng rất cũng chú ý kỹ xảo và độ lửa, mới nếm một chút, Tiêu Hoài Khang đã nếm ra được mùi vị.
Cả miếng không dầu mỡ, vị xốp giòn, ngoài giòn trong mềm, rất ít người có thể so sánh nổi, lớp vỏ hơi mỏng bên ngoài bao bọc lòng đỏ trứng bên trong, không có hương vị gì, nhưng bị dính mấy hạt cơm trộn tương, biến thành vị mặn nhàn nhạt.