Tiểu cô nương che miệng hô đau, mày nhíu chặt, sắc mặt thay đổi, sau đó phun ra thứ gì đó vào lòng bàn tay, là vết máu, nhìn kỹ hơn, vậy mà lại là… nửa miếng cơm cháy và một cái răng cửa.
"A! Răng của muội!!!" Uyển Nhi khóc không ra nước mắt, nhưng nói xong lời này, lại sợ tới mức vội dùng tay kia che miệng lại.
Cô bé phát hiện răng mình lọt gió!
Đông Đông sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Răng của Uyển Nhi! Đệ đi tìm đại phu!”
“Không cần đi!” Yến Thu Xuân gọi cản cậu bé lại, sau đó ôm Uyển Nhi an ủi nói: "Không sao, không sao, đừng khóc, chuyện này rất bình thường."
Nhưng nước mắt tiểu cô nương đã sớm vỡ đê, hai mắt rưng rưng nhìn nàng, hoài nghi hỏi: "Thật, thật sao?"
Cô bé vẫn không dám buông tay đang bịt miệng mình ra, nói xong thì nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, nhìn càng thêm đáng thương.
Tiêu Bình Thịnh vội vàng gật đầu: "Thật đấy! Ta cũng thay răng rồi!"
Uyển Nhi không tin lắc đầu: "Muội chưa thấy huynh thay bao giờ!"
Tiêu Bình Thịnh cười ngại ngùng: "Sau khi ta thay răng thì không nói chuyện, đợi đến khi răng cửa mọc ra mới nói chuyện bình thường, đương nhiên muội không biết."
Yến Thu Xuân dịu dàng nói: "Thật ra chuyện này đứa trẻ nào cũng sẽ trải qua, chừng bảy tuổi sẽ bắt đầu thay răng, thay răng cửa trước, sau đó sẽ thay hết hàm răng, bây giờ muội sắp mọc răng mới rồi đấy!" . Đam Mỹ Hài
Uyển Nhi sợ ngây người: “Thay hết hàm răng luôn ạ?!”
Đông Đông cũng hoảng sợ: “Đệ cũng sẽ như vậy sao? Răng rụng hết rồi thì sao ăn cơm được.”
Yến Thu Xuân cười nói: “Yên tâm, khi thay răng, răng mới sẽ mọc ra, nếu không răng sữa sẽ không rụng, không tin muội đánh lưỡi thử đi."
Uyển Nhi nửa tin nửa ngờ l.i.ế.m liếm, trong miệng tràn ngập mùi m.á.u tươi, nhưng giữa mùi m.á.u tươi đó cô bé thật sự l.i.ế.m được một vật cứng cứng, giống như răng, lúc này cô bé mới cảm thấy an tâm.
Sau đó Yến Thu Xuân cầm một cốc nước tới: “Đi súc miệng đi.”
Uyển Nhi nhận lấy, ngoan ngoãn đi súc miệng.
Tiêu Bình Thịnh ôm cô bé, thuận tiện an ủi tiểu bằng hữu rụng răng một chút, chỉ có Đông Đông vẻ mặt đau khổ: “A Xuân tỷ tỷ, thay răng trông đáng sợ quá!”
Yến Thu Xuân khó hiểu: “Đệ sợ máu?”
Đông Đông lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không ạ, chỉ là thay răng thì sẽ không ăn được đồ ngon, nhìn cơm cháy này đi, ngon biết bao, Uyển Nhi tỷ tỷ chắc chắn không ăn được, quá đáng thương!” Yến Thu Xuân: “…”
Tiểu tử không có tiền đồ này, lúc nào cũng nghĩ tới ăn ăn!
Chuyện nhỏ buổi chiều làm Đông Đông lo lắng sốt ruột, còn chủ động tỏ vẻ muốn ăn ít cơm cháy để miễn cho hư răng.
Thậm chí khi Yến Thu Xuân đùa giỡn đề nghị cậu bé cũng nên ăn ít kẹo lại, mặc dù thái độ hơi miễn cưỡng nhưng cuối cùng cậu bé vẫn nghiến răng đồng ý.
Có thể thấy được tuy tuổi nhỏ nhưng mấy đứa trẻ đã sâu sắc hiểu được hàm nghĩa của mấy chứ phát triển bền vững.
Hôm sau là ngày Thái Học khai giảng, Đông Đông đi học, Tiêu Bình Thịnh cũng học võ, hoàng gia không có tổ chức chuyên môn giáo võ công địa phương, nhưng Tiêu Bình Thịnh cũng có thầy của mình, là một thủ hạ phó tướng về hưu của Tiêu gia, ông ta dạy đều là những đứa trẻ nhà võ tướng.
Lúc hai người đi học đều mang theo một túi đồ ăn vặt thật to.
Nghe nói Uyển Nhi cho bọn họ phần của mình, cô bé không dám ăn vì sợ chiếc răng cửa còn lại cũng sẽ rụng.
Lại còn không ra khỏi cửa!
Mấy ngày sau, Đông Đông và Tiêu Bình Thịnh vẫn theo lẽ thường đến đây, chỉ có Uyển Nhi, sống chế.t không chịu ra ngoài, điều này làm cho hai đứa trẻ cảm thấy hơi mất mát: “Rụng răng thật sự đáng sợ như vậy sao?” Đông Đông càng cảm thấy đáng sợ.
Tiêu Bình Thịnh tỏ vẻ khó hiểu: "Không có, huynh bị rụng răng thấy rất bình thường, sẽ qua nhanh thôi."
Mãi đến ba ngày sau, phố mỹ thực mới chính thức khai trương.
Yến Thu Xuân định đến xem, tình cờ hôm đó Đông Đông và Tiêu Bình Thịnh đều phải đi học, nàng chỉ có thể dẫn Uyển Nhi đi, nhưng lần này Uyển Nhi vẫn từ chối.
Yến Thu Xuân ban đầu còn hào hứng phấn khởi, nhưng sau đó lại cau mày rầu rỉ, nàng không ngờ tiểu cô nương lại chú ý vẻ bề ngoài nghiêm trọng như vậy, nhưng toàn bộ quá trình thay răng sẽ kéo dài liên tục trong sáu năm trời, không nói đâu xa chỉ riêng tám chiếc răng trong giai đoạn đầu thôi cũng sẽ cần rất nhiều thời gian.
Cũng không thể vẫn cứ ở miết trong phòng được có phải không?
Ngươi có thể yêu cái đẹp, nhưng khi còn nhỏ, ngươi không nên vì cái đẹp bên ngoài mà trói buộc bản thân mình.
Vừa lúc thời gian còn sớm, Yến Thu Xuân dứt khoát chạy tới viện của tam tiểu thư.
Sân trong viện tam tiểu thư cũng giống như sân của nàng nhưng sân này trồng rất nhiều hoa và có bàn xích đu, nhìn tổng thể trang trí trông rất thơ mộng.
Tiêu Hoài Ngân đến tiếp đãi nàng, vừa nghe nói là nàng muốn mời Uyển Nhi đi chơi, Tiêu Hoài Ngân lập tức cười bất đắc dĩ: “Nếu nha đầu đó chịu ra ngoài chơi thì tốt rồi, ngày đó Uyển Nhi rụng răng trở về còn lén trốn ở trong chăn khóc, nếu không phải buổi tối nha hoàn chạy tới báo cho ta có lẽ ta còn không biết, hôm qua cũng mới rụng tiếp một chiếc, nó lại khóc một trận nữa, nếu nha đầu đó không muốn ra ngoài, muội cũng đừng trách.”
Yến Thu Xuân cười lắc đầu: “Không sao không sao, ta chỉ là tới thử xem.”