Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 222:




Điều này khiến bọn họ - hai người xa lạ mới chỉ nghe thấy tên của nhau, tuy ở cùng một không gian nhưng cũng khó giao lưu xã giao như bình thường.
Có điều...
Chỉ riêng lông mày và đôi mắt của đối phương đã khiến người ta cảm thấy đó là một cô nương xinh đẹp, hơn nữa thần thái và động tác kia của nàng rất giống Uyển Nhi, cho nên Yến Thu Xuân không cảm thấy quá xa lạ, thậm chí còn có chút gần gũi.
Tiêu Hoài Nga không nhìn thấy thần sắc khác trên mặt nàng, trong lòng an ủi được phần nào, sau đó lại được cháu trai an ủi nên chậm rãi duỗi những ngón tay thon dài ra, vân vê một chút, ngón tay út mảnh khảnh từ trong góc áo mỏng manh cong lên, hơi dùng sức, nhanh chóng đưa khối nhỏ như cơm cháy vào miệng, sau đó lại lần nữa duỗi tay chỉnh góc áo lại.
Toàn bộ quá trình xảy ra cực kỳ nhanh, ít nhất Yến Thu Xuân không thấy gì cả.
Mà hoàn thành hết thảy cái này đối với Tiêu Hoài Nga mà nói lại giống như nước chảy mây trôi, mặt mày lộ ra ý cười thẹn thùng, miệng nhỏ bắt đầu thưởng thức.
Mới nhai một cái mà nàng đã cảm thấy kinh ngạc.
Hương vị giòn giòn, được rắc nhiều loại gia vị đặc biệt dành riêng cho thịt nướng, vị mặn vị cay và các loại gia vị hội tụ trên miếng bánh bao đơn giản này, hương vị mới lạ, vị mặn vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, vị cay khiến nàng cảm thấy đầu lưỡi mình bị mê muội.
Sau khi ăn một cái, nàng vô thức l.i.ế.m ít bột gia vị còn sót lại trên cánh môi, l.i.ế.m xong nàng nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc và suy nghĩ chưa đã thèm.
Nàng muốn ăn nữa!
Đông Đông cũng cầm một cái ăn, vẫn ngon hệt như buổi sáng, cậu bé cũng không quên chia cho Yến Thu Xuân, Uyển Nhi và Tiêu Bình Chiến, chia xong quay đầu nhìn lại thì thấy cô cô lộ ra vẻ mặt yêu thích, đắc ý nói: “Người đoán xem đây là làm từ cái gì?”
Mày liễu Tiêu Hoài Nga nhíu lại, nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, trong đầu hiện lên vô số vật, cuối cùng thử chọn ra một đáp án có cơ sở nhất: “Bánh hấp?”
“Là màn thầu! A Xuân tỷ tỷ làm món này từ màn thầu bữa sáng không ăn hết, lợi hại phải không?” Đông Đông cười đắc ý giống như đây là cậu bé làm.
Tiêu Hoài Nga thật sự rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm Yến Thu Xuân một hồi lâu: “Muội thật lợi hại!”
Màn thầu mà cũng có thể làm được ngon như vậy!
Mặt Yến Thu Xuân đỏ ửng: “Cũng tạm được ạ, mấy cái này rất đơn giản.”
Đông Đông thò lại gần tai cô cô, nói nhỏ: “Cô cô, A Xuân tỷ tỷ biết làm rất nhiều món ngon, nếu người muốn làm bạn tốt với tỷ ấy thì khen tỷ ấy nhiều vào, tỷ ấy vui sẽ làm đồ ăn ngon cho người nga ~” Yến Thu Xuân: “…”
Mặt nàng hoàn toàn đỏ, hóa ra hình tượng nàng trong mắt Đông Đông lại là như thế này?!
...
Buổi trưa hôm đó Tiêu Hoài Nga bị mang đi mất.
Khách hành hương ở nơi đây giảm bớt, người đi đường cũng vơi dần.
Sắc trời dần dần u ám, lúc này bắt đầu mưa to, một thiếu niên với vẻ ngoài thư sinh đang từ trên chùa đi xuống. Khi hắn đến ngã ba đường, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Hắn không mang ô nên chỉ có thể cẩn thận nhét cuốn kinh thư vào trong lòng ngực, xoay chân đi về ngã rẽ.
Đạo quan cách đó không xa, chỉ chốc lát hắn đã tới.
Lúc này cửa đạo quan còn mở, phát hiện có người tới, một ni cô canh cửa tiến đến hỏi.
Thư sinh chắp tay nói: "Tiểu sinh mới từ trên chùa xuống, trên đường gặp trời mưa to, đột nhiên ta nhớ tới nơi này có một đạo quan, muốn đến xin một chỗ tạm trú mưa." “Khách quan, mời vào.” Nữ quan đáp lễ mời hắn vào, còn giúp hắn bung ô để dẫn hắn đến đình hóng gió: “Đạo quan còn có nữ quyến khác ở nên phiền ngươi chớ đi lung tung."
Thư sinh lớn lên trắng trẻo ưa nhìn, nét mặt vẫn còn hiện rõ sự ngây thơ thiện lương, nghe được lời này vội vàng gật đầu: "Đương nhiên không, tiểu sinh chỉ là đến tìm chỗ che mưa chắn gió."
Nữ quan thấy hắn nhìn giống người tốt nên vô cùng yên tâm, bưng thêm một chén trà nóng cho hắn rồi vội rời đi, trời mưa nên đạo quan nhiều việc, không thể ở lại đây lâu được.
Hơn nữa, hoàn cảnh đạo quan nghèo khó, nếu không phải hàng tháng Tiêu gia gửi bạc tới thì có lẽ bây giờ họ còn đang bận rộn sửa nóc nhà bị hư hỏng.
Người vừa đi, thư sinh cũng không ngoan ngoãn ngồi đó như đã nói, mà bưng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi lắc đầu đặt xuống, trà đắng uống không ngon tí nào.
Hắn nhìn quanh toàn bộ đạo quan, lúc nhìn thấy hoa trắng trên cây bồ kết đen, mắt hắn sáng lên, hắn nhặt chiếc ô mà nữ quan để lại, trực tiếp đi dọc theo hành lang đình hóng gió, xoay người bước đi...
Vì trời mưa, xung quanh đạo quan cũng không có ai, hắn thuận lợi đi tới cây cổ thụ ở trong sân, cây cổ thụ mọc bên tường sân, một nửa hoa rụng trong sân, một nửa rơi ra bên ngoài.
Thiếu niên nhìn có vẻ rất thích thú, dưới cơn mưa nặng hạt có những cánh hoa trắng muốt và mỏng manh rơi xuống lấm tấm bùn đất, hắn nhặt lên hai cánh hoa, dường như rất say mê cất giọng trong trẻo ngâm một bài thơ: “Hôm qua cưỡi ngựa quất roi đi, mưa xuân bước chậm hoa rơi về…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.