A Hoàn lẽ ra nên gọi họ là phụ hoàng, mẫu hậu nhưng là vì từ nhỏ nơi cậu ta sống không có những quy củ như vậy, sau khi ra ngoài cậu ta cũng không nỡ đổi, cậu ta luôn cảm thấy rằng gọi cha mẹ như thế này sẽ càng thân mật hơn, Xương Vương cũng thuận theo ý cậu.
“Con đi đây!” A Hoàn lanh lảnh nói, tung tăng chạy ra ngoài.
So với khi bị nhốt trong nhà, cậu ta hoạt bát hơn rất nhiều, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười.
Đương nhiên Xương Vương phi sẽ không đồng ý với yêu cầu này của cậu ta, trực tiếp sai nhũ mẫu thân cận của nàng ấy đi đưa thiệp mời.
Vào giữa giờ Thân (16 giờ) ngày hôm đó, Tạ Thanh Vân đưa Yến Thu Xuân cùng ba đứa trẻ đến.
Đây là lần đầu tiên A Hoàn mời bạn bè đến nhà làm khách, cậu ta tỏ ra thái độ như một người chủ nhà nhỏ, ăn mặc sạch sẽ và đẹp đẽ, đến để đón tiếp mọi người từ rất sớm.
Đợi đến khi mọi người đến rồi liền lập tức đưa họ đi dạo quanh nhà mình và giới thiệu với họ chỗ này để làm gì, chỗ kia để làm gì, cậu ta hưng phấn đến nỗi chiếc miệng nhỏ không ngừng nói chuyện.
Xương Vương Phi nhìn thấy con trai vui vẻ, trong lòng cũng rất vui, nụ cười trên khuôn mặt càng hiện rõ: “A Hoàn là lần đầu mời bạn đến làm khách nên có chút kích động, còn nhớ lúc trước khi nó lần đầu tiên được Đông Đông mời đến nhà, nó đã vui đến mức đi đường cũng không biết đi thế nào, ngã lăn quay mấy lần ở trong nhà.”
“Mẫu thân!” A Hoàn nghe lời “chế nhạo” của mẫu thân liền tức giận kêu lên.
Xương Vương phi ho nhẹ một tiếng, tỏ ý sẽ không trêu chọc con trai nữa. Tạ Thanh Vân tiếp lời: “A Hoàn vốn dĩ có tính cách đơn thuần thẳng thắn, điều đó là rất tốt.”
“Đúng vậy, Đông Đông cũng rất tốt, lúc trước nếu không phải cậu ấy...”
Hai người thì thầm nói chuyện, Yến Thu Xuân cũng cùng chơi với A Hoàn bọn họ, cảm thấy hai bên rất hòa hợp, nàng rất vui vì Tạ Thanh Vân cũng đã đến, nếu không bây giờ người đang kiên trì nói chuyện với Xương Vương phi chính là nàng rồi!
Đi được một lúc lâu, khi mấy đứa trẻ hơi mệt, A Hoàn bảo chúng ngồi xuống trong đình nghỉ mát, nói đến chuyện hôm nay sẽ đãi chúng ăn món gì: “Khoai tây ngon lắm! chúng giòn giòn, các ngươi chắc chắn sẽ rất thích cho mà xem!”
Đông Đông nghe xong liền mở to mắt, kinh ngạc nói: “Khoai tây rõ ràng là bột mì mà…”
A Hoàn: “Chúng rất giòn…”
“Bột…” Uyển Nhi xen vào nhấn mạnh nói: “A Xuân tỷ tỷ làm cho bọn ta ăn rồi, chúng rất ngon, được gọi là khoai tây chiên, nó là bột!” A Hoàn lộ ra vẻ mặt hoài nghi nhân sinh, thế nào mà cùng một thứ lại không làm ra cùng một hương vị?
Yến Thu Xuân cười nói: “Khoai tây có rất nhiều cách ăn, hay là để ta vào bếp nấu cho các ngươi ăn thử nhé? Vì lần trước trong nhà chỉ có hai củ khoai tây, vậy nên không có quá nhiều món có thể làm, nếu nhà các ngươi có nhiều khoai tây, ta có thể nấu ra rất nhiều món ngon đó!”
Hai mắt A Hoàn liền sáng lên, dùng sức gật đầu: “Được! Được! Nhà đệ có rất nhiều khoai tây!”
Ý kiến được nhất trí, A Hoàn đi nói lại điều này với Xương Vương phi, Xương Vương phi cảm thấy rất ái ngại, nhưng thấy Yến Thu Thư bằng lòng liền không ngăn cản nữa mà cùng đi với nàng.
Kỳ thật thời gian mà bọn họ đến cũng không sớm nữa, lại đi dạo trong Vương Phủ một lúc lâu, phòng bếp đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm, lúc bọn họ đi vào phòng bếp vừa vặn đụng phải người trong phòng bếp đang bê hai đĩa thức ăn ra phòng khách.
“Đã làm xong cả rồi chứ?” Yến Thu Xuân hỏi.
Người hầu bưng thức ăn đáp: “Đã xong một phần, cô nương có gì muốn dặn dò sao?”
“Không có, không có.” Yến Thu Xuân lắc đầu cười nói: “Bọn ta đi xem qua một chút.”
Người hầu thấy bọn họ không có việc gì, liền hành lễ rồi tiếp tục đi, Yến Thu Xuân dẫn bốn đứa trẻ vào bếp, vì phải đãi khách nên tất cả mọi người trong bếp đều bận rộn, một số làm cánh gà, một số làm thịt lợn, rất ngăn nắp trật tự.
A Hoàn nắm chặt tay, tiến lên hai bước, trầm giọng nói: “Có còn khoai tây không?”
Người đầu bếp đang thái rau sống lưng bỗng cứng đơ, vội vàng hành lễ, đứng dậy chỉ vào một cái giỏ ở trong góc nói: “Vẫn còn, tất cả đều ở trong cái giỏ này.”
Yến Thu Xuân liếc nhìn, vừa rồi còn lại hai củ khoai tây, nàng đang định nhặt lên thì người đầu bếp kia đã đến giúp nhặt trước: “Cô nương muốn làm gì? Cứ căn dặn một tiếng là được rồi, nô tài sẽ đi làm.”
“Vậy ngươi đi gọt vỏ đi.” Yến Thu Xuân nói.
Người đầu bếp đáp lời, cầm con d.a.o và tìm một góc nào đó, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu gọt vỏ.
Nhân lúc này, Yến Thu Xuân theo thói quen quan sát nhà bếp, nhưng nàng đã sửng sờ khi nhìn thấy vỏ khoai tây dưới chân của người đầu bếp kia.
“A Xuân tỷ tỷ làm sao vậy?” Uyển Nhi lập tức chú ý tới, nắm chặt lấy tay nàng, lại còn có chút khẩn trương.
Yến Thu Xuân mỉm cười, bước nhanh tới, người đầu bếp lo lắng đứng dậy: “Cô nương có việc gì sao?”
Yến Thu Xuân không lên tiếng, nhặt vỏ khoai tây lên nhìn, vừa rồi nàng ở rất xa, chỉ nhìn thấy có một cái mầm trên vỏ khoai tây, bây giờ lại gần nhìn thấy thì trong lòng lại càng kinh ngạc, đúng thực là một cái mầm!