Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 234:




Phủ Xương Vương cũng giống như Tiêu gia, đều bị rất nhiều người nhòm ngó, loại chuyện này xem ra là ngoài ý muốn, nhưng ai biết được nội tình bên trong thế nào? Cần phải thận trọng mà đối đãi.
Hiện trường yên lặng một lúc, mấy gia nhân trong bếp không bị điểm tên nhưng toàn thân vẫn toát ra mồ hôi hột, sợ mình bị nghi ngờ, lần lượt bày tỏ lòng trung thành: “Điện hạ, nô tài và người nhà đều ở Xương Vương phủ, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, nô tài và người nhà sẽ cùng chế.t theo chứ nhất định không làm ra chuyện tổn hại đến điện hạ!”
“Điện hạ, nô tài cũng vậy…”
“Được rồi!” Xương Vương thấp giọng hô một tiếng.
Tất cả mọi người đều im bặt, hai đứa trẻ Uyển Nhi với A Hoàn có hơi nhút nhát cũng bị doạ đến mức cả người run lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Xương Vương bất đắc dĩ cười khổ, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, ta đặc biệt mời các ngươi tới đây là để thử món mới này, tối nay chắc là chỉ có thể tùy tiện ăn thứ gì đó rồi.”
Tạ Thanh Vân cười nói: “Không sao không sao, mọi người an toàn là trên hết.”
Yến Thu Xuân do dự nói: “Điện hạ, hai củ khoai tây còn lại chi bằng cứ để ta nấu đi. Có thể mất một khoảng thời gian, nhưng hai củ khoai tây này cũng có thể làm ra được những món ăn khác nhau.”
Tuy khoai tây ít, nhưng số lượng người bọn họ ít hơn đôi chút so với Tiêu gia, mỗi người nếm thử một miếng cũng có thể coi như là một điều mới mẻ.
Có điều còn tưởng hôm nay có thể được ăn khoai tây thoải mái, không ngờ vòng qua vòng lại vẫn chỉ còn lại hai củ.
Xương Vương nhìn về phía phu nhân, Xương Vương phi lại nhìn A Hoàn, thấy cậu ta có vẻ bị doạ sợ rồi, nhưng sau khi nghe Yến Thu Xuân nói, trong mắt vẫn có chút chờ mong, liền nói: “Vậy làm phiền cô nương rồi, thật thất lễ quá, Yến cô nương xin đừng chê trách.”
“Không đâu, không đâu.” Yến Thu Xuân lắc đầu, xắn tay áo đi vào phòng bếp, đồng thời vẫy tay gọi bốn đứa trẻ: “Đến đây giúp ta.”
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi kia đã khiến cho những đứa trẻ đang ngái ngủ một phen kinh ngạc đến mức không cần cha mẹ mở miệng đã tự động chạy đi, ân cần hỏi: “A Xuân tỷ tỷ, đệ làm gì đây?”
“Tỷ tỷ, đệ đi lấy nước nhé?”
“Còn đệ sẽ đi đốt lửa!”
Sau khi Yến Thu Xuân sắp xếp xong xuôi, nàng liền nhanh chóng cắt khoai tây, một củ thái nhỏ và một củ cắt thành sợi.
Khoai tây thái nhỏ thì hấp lên, khoai tây cắt sợi thì xào để làm thành món khoai tây sốt chua cay. “Xèo…” Âm thanh phát ra khi cho nguyên liệu vào chảo dầu.
Căn bếp lại quay về vẻ bận vộn như trước đó, chút lạnh lẽo vừa rồi dường như đã biến mất.
Xương Vương và phu nhân, cùng với Tạ Thanh Vân đứng ở một bên nhìn bóng người trong phòng bếp, sự cảnh giác, nghi hoặc và lạnh lẽo đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng đều tan biến.
*
Khoai tây sợi sốt chua cay rất dễ làm, không cần xào quá lâu liền có thể vớt ra khỏi chảo.
Trọng điểm là khoai tây nghiền.
Yến Thu Xuân lấy khoai tây nghiền đã hấp chín ra, bảo bốn đứa trẻ dùng thìa nghiền nát chúng cho đến khi mềm nhũn, trong khi đó nàng ở một bên làm nước sốt, làm nước sốt khoai tây nghiền không khó nhưng hiện tại lại không có dầu hào, thiếu đi một ít hương vị nên nàng đã dùng cách của riêng mình thay đổi thành một công thức đơn giản hơn.
Nêm muối, đường, một ít nước tương, tiêu, bột bắp, thêm nước rồi khuấy đều, sau đó cho hạt bắp đã luộc chín và hạt cà rốt vào, đổ vào nồi cùng lúc rồi đun lửa nhỏ cho đến khi chúng ở trạng thái sền sệt.
Nước sốt đã chuẩn bị xong, khoai tây nghiền bên kia cũng đã được bọn trẻ hợp tác khuấy thành bột, nhưng bột có hơi khô, lúc này cần cho một ít sữa nóng vào trộn đều, qua một lúc thì bột đã mềm hơn nhiều rồi.
Cuối cùng là cho nước sốt vào, trộn đều hỗn hợp một lần nữa rồi dựa vào số người ăn để chia ra từng phần nhỏ.
Rốt cuộc chỉ có một củ khoai tây, mặc dù nàng đã cho rất nhiều thứ vào nhưng khẩu phần ăn vẫn không được nhiều, mỗi người cũng chỉ có hai miếng.
Sau khi phân chia xong là có người tới dọn đồ ăn, Yến Thu Xuân chỉ cần dẫn bọn nhỏ đi ăn là được, vừa rời khỏi phòng bếp liền nhìn thấy ba người bên ngoài đang tươi cười nhìn bọn họ. Yến Thu Xuân ngây người, dáng vẻ này trông có vẻ kỳ lạ.
Nhưng rõ ràng đó là những gì cô ấy nghĩ.
Đông Đông và Uyển Nhi nhào vào vòng tay của Tạ Thanh Vân, nói dứt khoát: “Đại bá mẫu, chúng con vừa làm khoai tây nghiền đó! Cũng đã làm xong cho người rồi!”
Vẻ mặt Tạ Thanh Vân hết sức khoa trương: “Ai da, con đã nấu cho chúng ta rồi sao? Cảm ơn Uyển Nhi và Đông Đông.” Nói xong, nàng ấy nhìn về phía cậu thiếu niên đang ngại ngùng đi đến: “Cũng cảm ơn Bình Thịnh nhé.”
Tiêu Bình Thịnh cười thật thà, trong lòng cậu bé cảm thấy rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.