Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 237:




Có điều cùng với việc an tâm, những người này lại phát hiện ra rằng, nhiều người trong số họ thực sự đã bị tiêu chảy sau khi ăn khoai tây mọc mầm!
Vốn nghĩ rằng đau bụng là do ăn những thứ khác, suy cho cùng đa số mọi người đều không sao, chỉ có một số ít có vấn đề, hơn nữa họ cũng không ăn nhiều, nếu chia ra thì một người chỉ ăn hai miếng, bụng cũng chỉ đau một chút là khỏi.
Không phải ai cũng có thể nhận được nhiều khoai như Xương Vương, còn có thể đãi khách, hơn nữa lại còn xui xẻo như vậy, khoai tây nấu ra phần lớn đều có vấn đề, còn để giữ lại làm giống thì đều là khoai tốt?
Thế là, củ khoai tây ban đầu gần như hoàn hảo, giờ đã trở thành một thứ có khuyết điểm.
Tình huống như vậy khiến cho Hoài Vương sáng sớm đã quỳ ở Kim Loan điện nhận lỗi với lão hoàng đế.
Nói rằng bản thân không ngờ việc chậm trễ trên đường quá lâu sẽ khiến khoai tây nảy mầm, càng không ngờ rằng khoai tây nảy mầm thế mà lại có độc.
Hắn ta nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình, hơn nữa hắn ta cũng không phải cố ý, cũng không có ai trách cứ hắn ta, ngược lại đều nói: “Hoài Vương điện hạ vẫn là có tấm lòng thương dân, chỉ là thời gian xuất hiện của vật này hãy còn ngắn, có nhiều thứ chúng ta vẫn chưa hiểu cũng là chuyện bình thường, nếu như điện hạ biết, Hoài Vương điện hạ nhất định đã nhắc nhở chúng ta rồi.”
“Lần này Xương Vương điện hạ phát hiện kịp thời, lão thần vẫn là nên cảm tạ điện hạ, nếu không, đứa con trai nhỏ của lão thần rất thích ăn khoai tây, e rằng nó cũng đã ăn hết mất rồi.”
“Bệ Hạ……”
Không ai trách cứ hắn ta, thậm chí họ còn xin tha tội cho Hoài Vương, có người còn cầu xin ban thưởng cho Xương Vương.
Lão hoàng đế nghe vậy thì cười nói: “Được rồi, trong lòng các ngươi, trẫm là loại người không biết phân biệt đúng sai hay sao? Ai tốt ai xấu chẳng lẽ trẫm không biết?”
“Đương nhiên là không phải, phụ hoàng anh minh uy vũ, phán đoán của người nhất định là đúng đắn nhất.” Ngũ hoàng tử Thuận Vương tươi cười ngoan ngoãn nói. Ánh mắt Lão hoàng đế trở nên nhu hòa, thanh âm cũng trở nên ôn hoà hơn: “Chỉ có ngươi là biết nịnh nọt ta, các chư vị ái khanh không cần lo lắng, trẫm sẽ không trách lão Tứ, hắn có thể mang nhiều khoai tây từ phương xa về như vậy cũng là vì muốn cho bách tính Đại Chu có đủ cơm ăn, đó là chuyện tốt, cho dù thật sự có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn, dù sao hắn cũng vội vàng trở về để dâng trình khoai tây, làm sao có thể đắn đo nhiều chuyện đến thế được?”
Vừa nói, Lão hoàng đế vừa nhìn sang Xương Vương: “Ngươi làm rất tốt, gặp phải sự cố phát sinh đã rất cẩn thận, hơn nữa có thể thử nghiệm ra khoai tây sau khi mọc mầm sẽ có độc cũng là một chuyện rất tốt.”
Xương Vương hành lễ nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không biết chuyện này, là một vị khách khi đến nhà đã nói với nhi thần, nàng ấy đã từng thấy qua loại cây này trong sách, trước đó nàng ấy cũng đã từng nghe nói qua, chỉ là ngày hôm qua mới thực sự được nhìn thấy nên sau đó mới nói lại với nhi thần, rằng khoai tây mọc mầm sẽ có độc.”
Lão hoàng đế nhướng mày, nghiêng người tỏ vẻ rất hứng thú: “Nàng ta còn biết những thứ gì khác nữa không?”
“Trong sách ghi chép không nhiều lắm, chỉ nói thần vật này mặc dù tốt, nhưng cũng có một khuyết điểm chí mạng, một khi gặp phải dịch bệnh, liền sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ vùng đất, dẫn đến cuối cùng không thu hoạch được gì. Vì vậy mặc dù thứ này cực kỳ tốt, cũng không nên tuỳ tiện trồng trọt với diện tích lớn, nhất định phải trồng trọt cẩn thận!” Xương Vương nhấn mạnh nói.
Sắc mặt Lão hoàng đế trầm xuống, sắc mặt Hoài Vương đứng bên cạnh cũng hơi thay đổi, hắn nhìn thật sâu vào vị huynh trưởng bên cạnh, trong lòng liền nhớ tới Vị khách kia.
Mà các đại thần nghe được câu trả lời này đều thất vọng không thôi: “Cái này không thể được trồng với diện tích lớn! Nếu không sẽ rất nguy hiểm!”
“Ta vốn tưởng rằng đó là thánh vật, không nghĩ tới việc nó cũng có khuyết điểm, cũng đúng thôi, làm sao có thể có thứ thật sự hoàn mỹ được.”
“Cũng may chúng ta đã phát hiện ra sớm, vẫn là nên đa tạ vị khách kia!” “Còn có nhược điểm như vậy sao?! Vậy nó chẳng phải là…”
Nghe được có một số đại thần đã trở nên lo lắng, Xương Vương vội vàng an ủi: “Tuy rằng một khi phát bệnh thì sẽ không thể trồng loại cây như khoai tây được nữa, bởi vì cực kỳ nguy hiểm, nhưng khi trồng trọt bình thường thì sẽ không dễ bị bệnh, chỉ cần chúng ta cẩn thận, đừng gieo trồng trên những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ, có thể trồng khoai tây mà vẫn đảm bảo các loại cây trồng khác phát triển bình thường, còn có thể tăng cao năng suất cây trồng, nâng cao thu nhập cho bách tính.”
Các đại thần nghe xong những lời này đã cảm thấy được an ủi đôi chút.
“Cũng đúng, suy cho cùng chúng ta cũng chưa từng thật sự trồng qua thứ này, vẫn nên cẩn thận hơn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.