Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 239:




Cổ họng Chu Trạch Cẩn khẽ động, hắn trầm mặc một hồi rồi nói: “Đại khái là ta đã nắm giữ được cấm quân, nhưng vẫn chưa đủ, nếu có thể lôi kéo được Tiêu gia thì mới là tốt nhất.”
Hoài Vương nhíu mày: “Căn bản là ta không tiếp xúc được, hơn nữa Tiêu Hoài Nga sẽ không gả cho người khác, nếu thật sự như vậy, nàng ấy có lẽ sẽ trực tiếp cạo tóc xuất gia.”
Tiêu gia không phải là một gia đình dễ bị chi phối, Tiêu Hoài Nga thì lại càng không, nếu kế hoạch gặp gỡ trong mưa lần đó diễn ra thuận lợi, thì chiêu này có thể khả thi, nhưng rõ ràng là nó không suôn sẻ, vậy nên về phần Tiêu gia là không thể được.
Chu Trạch Cẩn nói: “Vậy thì chỉ còn nữ tử của Hồng gia thượng thư bộ binh, tuy nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, nhưng cũng không sao cả.”
Sau khi hai người thương lượng xong, Chu Trạch Cẩn nhanh chóng rời đi, tuyệt nhiên không đi đường chính mà lại trèo qua tường sân, cuối cùng biến mất ở một bên tường, Hoài vương nhìn chằm chằm phía sau, đột nhiên nở nụ cười đầy sự mỉa mai.
Thật sự nghĩ ai cũng sẽ thích đạt được ngai vàng hay sao?
Nếu không phải vì báo thù cho mẫu thân hắn ta, cả đời này hắn ta cũng sẽ không bao giờ trở lại kinh thành.
Hoàng cung thật đúng là bẩn thỉu!
Ký ức của hắn ta về hoàng cung chỉ có hình dáng của mẫu thân hắn khi bà qua đời, bà qua đời khi còn chưa đầy hai mươi tuổi, bà và Lục Quý Phi lần lượt đều có thai, nếu không phải trùng hợp, hắn ta và lão Lục cũng không thể sống sót.
Lục Quý Phi vừa vào cung đã được sủng ái, cũng vì khi đó địa vị không cao, nhưng gần như là người duy nhất nhận ân sủng, điều này khiến rất nhiều phi tần có địa vị cao đều bất mãn, sau vài năm, khi bà ta đã ngồi vững vị trí phi tần được ân sủng số một trong hậu cung, kể từ đó không còn đứa trẻ nào khác được sinh ra trong hậu cung nữa.
Bản thân Hoài Vương và lão Lục là những hoàng tử cuối cùng còn sống sót.
May mắn thay, khi Lục Quý Phi sinh ra Lão Ngũ thì lúc đó cơ thể đã yếu ớt, lại còn sinh nhiều bệnh, bà ta cũng không còn sức lực đi hành hạ những người khác nữa, cứ để họ sống sung túc đến một độ tuổi trải đời đôi chút, sau đó mới ra tay đối phó với họ.
Hắn ta và lão Lục sống sót dưới sự bảo vệ của thái hậu, nhưng mẫu thân của hắn ta thì không may mắn như vậy, hắn ta đã nhiều lần nhìn thấy mẫu thân mình bị Lục Quý Phi phạt quỳ, đầu gối đều đã bầm tím cả, rõ ràng thức ăn mà bà ăn có độc, nhưng lại không có một thái y nào dám nói ra sự thật.
Hắn ta chạy đến cầu xin phụ hoàng làm chủ, nhưng phụ hoàng lại chỉ thấy rất phiền, bảo hắn ta đừng làm loạn nữa.
Rõ ràng chứng cứ đã ở ngay trước mặt, nhưng lão già kia lại làm ngơ để bà ta làm mưa làm gió trong hậu cung, sau này ngay cả thái hậu cũng bị bà ta hại chế.t. Bà ta vẫn còn chưa hài lòng, một lòng muốn Lão Ngũ trở thành hoàng đế.
Nếu đã như vậy, hắn ta quyết không thể để bà ta đạt được những gì mình mong muốn. Chỉ là Hoài vương chán ghét hoàng cung, khi về kinh, đêm nào hắn ta cũng nằm mơ thấy hình ảnh của mẫu thân và thái hậu lúc mất, thường xuyên bị làm cho kinh hãi mà tỉnh giấc, chỉ khi trong tâm có phật và mỗi ngày đều niệm kinh thì mới có thể khiến hắn ta yên tâm mà ngủ.
Vậy nên hắn ta không muốn ngai vàng, hắn ta chỉ muốn nước càng khuấy càng đục, không thể làm cho lão già kia sống tốt mỗi ngày, càng không thể để cho Lục Quý Phi sống sót!
Đại Chu triều đại này, những đứa con của lão già kia cũng đừng mong có thể lấy được nửa phần!
Hoài Vương vốn tưởng rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, ai ngờ lại xuất hiện vật ngán đường như vậy? Chẳng lẽ nhà họ Tiêu thực sự được ai đó phù hộ và che chở sao?
*
“Ắt xì!” Yến Thu Xuân hắt hơi một cái.
Đông Đông đang tập trung ăn đồ ngon cũng không ngẩng đầu lên, Uyển Nhi ngược lại bị doạ cho giật mình, đặt đũA Xuânống, lo lắng nhìn nàng: “A Xuân tỷ tỷ, có phải tỷ bị ốm rồi không? Tối nay tỷ đã hắt hơi đến mấy lần rồi đấy!” . Hã𝓎‎ 𝘵ìm‎ đọc‎ 𝘵rang‎ chính‎ ở‎ [‎ T𝚁𝐔MT‎ 𝚁𝐔YỆ𝘕.𝒱𝘕‎ ]
Yến Thu Xuân xoa xoa mũi và hít một hơi, có hơi chột dạ nói: “Chắc không phải đâu.”
Nhưng có vẻ như là mũi nàng đang có gì đó nghẹn nghẹn…?
Uyển Nhi dùng vẻ mặt không tán thành mà nhìn nàng, đồng thời khéo léo dặn dò hạ nhân: “Mau đem đá xuống đi, đêm nay cũng không quá lạnh, không thể dùng băng đá nữa đâu.”
Yến Thu Xuân tức khắc liền nước mắt tràn mi: “Uyển Nhi, không cần đâu mà...”
“Cần chứ sao không!” Uyển Nhi kiên định nói.
Yến Thu Xuân thở dài một tiếng, bưng bát lên húp một ngụm mì lạnh, mì lạnh chua chua cay cay tràn vào miệng nàng, hơi lạnh kèm theo vị chua cay của ớt, vô cùng ngon miệng.
Bây giờ đã là tháng 5, đối với cổ đại mà nói là tháng 5 âm lịch, nếu tính theo dương lịch thì là tháng 6, tháng 7, vừa hay đang là lúc thời tiết nóng bức.
Nàng sợ nóng nên khi có điều kiện nàng liền bắt đầu dùng đá viên để giải nhiệt.
Có điều hai ngày nay cũng không tính là quá nóng, nàng còn dùng đá lạnh, buổi tối lại quên đắp chăn cho nên mới bị hắt hơi.
Uyển Nhi thì ngày càng hiểu chuyện, đã biết quan tâm chăm sóc cho nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.