Yến Thu Xuân không thể không cảm thấy vui vẻ, nàng chỉ cảm thấy tiếc những viên đá của mình, nàng muốn ăn sinh tố, cũng muốn ăn kem nữa, nhưng nàng quá lười để động tay, kết quả là bây giờ ngay cả những viên đá cũng không còn nữa!
Nhìn thấy nàng như vậy, Uyển Nhi bất đắc dĩ: “A Xuân tỷ tỷ, tỷ đã là người lớn, là người lớn thì càng phải biết kiềm chế hơn, hơn nữa, hiện tại tỷ cũng đã là hương quân rồi còn gì!”
Đúng vậy, mới sáng sớm mà thánh chỉ đã được truyền đến, kèm theo đó là phần thưởng của hoàng đế.
Mặc dù không nhiều, nhưng đối với Yến Thu Xuân, đó đã là một bước lên trời.
Không biết có bao nhiêu người sẽ phải ngưỡng mộ nàng đây.
Mang thân phận của một Hương Quân, địa vị của nàng hiện tại đã không giống như lúc trước nữa, hạ nhân trong phủ đều kính trọng nàng hơn, vốn dĩ vẫn có ít nhiều nha hoàn có chút đề phòng, nghĩ rằng trong tương lai Yến Thu Xuân nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ là kết nghĩa của Tiêu Hoài Thanh, mà nàng lại còn rất thân thiện với người ăn kẻ ở, điều đó khiến cho mọi người càng đoán già đoán non.
Bây giờ thân phận đã thay đổi, hiện tại không một ai dám đắc tội với nàng.
Nhưng Uyển Nhi lại thầm lẩm bẩm trong lòng, nữ nhân trước mắt này một chút cũng không giống hương quân! Nhìn rõ ràng hơn thì nàng vẫn chưa lớn lắm!
Yến Thu Xuân có hơi bừng tỉnh, Hương Quân là một phong vị thời cổ đại.
Nàng không chỉ an cư lạc nghiệp ở thời đại này mà còn trở thành một hương quân, nếu may mắn, biết đâu nàng còn có thể được lưu danh vào sử sách thì sao?
Nghĩ tới đây, nàng nở nụ cười, nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Nhi, cố ý nói nhỏ: “Hương quân chỉ là một phong vị, không thể thay đổi được tính cách của ta.”
Uyển Nhi: “...”
Tiêu Bình Thịnh cười toe toét, cũng nói theo: “Đúng đấy, tỷ như thế này đã rất là tốt rồi.”
Có thể được chơi chung với họ, nàng không có cảm giác khoảng cách nào cả.
Yến Thu Xuân nháy mắt với cậu bé rồi cầm bát lên tiếp tục ăn.
Mì lạnh trong bát vốn trong suốt hơi mờ, do nhuộm phải màu của tương ớt nên nhìn chúng có vẻ đỏ hơn rất nhiều, lại thêm giấm vào, tổng thể lộ ra một màu nâu đỏ, còn có nếp đã nấu chín hấp thụ nước cốt bên trong, miếng dưa chuột giòn giòn ngon miệng, những sợi cà rốt ngọt nhẹ và non giòn, cùng một ít nấm mộc nhĩ. Cắn xong miếng này, tất cả các loại hương vị dường như đều tập trung trong vòm miệng.
“Ngon quá đi!” Yến Thu Xuân hài lòng ăn nốt miếng cuối cùng, l.i.ế.m miệng một cái: “Tay nghề của các đầu bếp trên phố ẩm thực càng ngày càng giỏi hơn rồi!”
Đông Đông cũng vừa mới ăn xong, trong miệng vẫn còn một ít thức ăn chưa kịp nuốt xuống, hai má phồng lên, nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thật sự rất ngon!
Món khai vị chua cay, vào trong miệng thì trơn tuột, còn có các nguyên liệu khác, có chút lành lạnh, trong cái đêm hè oi bức như này mà ăn được một món ăn như vậy quả là một loại hưởng thụ!
Muộn như vậy rồi nhưng hôm nay Yến Thu Xuân lại không ngủ được nên đã gọi hết bọn trẻ lại cùng chúng ăn đêm, còn đồ ăn đêm thì là do nàng sai người đi mua ở phố ẩm thực.
Mấy tháng nay, phố ẩm thực ngày càng phồn hoa, rất nhiều cửa hàng ăn uống cao cấp đã chủ động vào cuộc, giá cả của những cửa hàng ăn uống trước kia vốn xa xôi vắng khách nay cũng đã không ngừng tăng lên.
Bởi vì bây giờ chỉ cần mọi người muốn ăn cái gì, phản ứng đầu tiên trong tiềm thức của họ là đi đến phố ẩm thực.
Tất nhiên là ở đó cũng có mì lạnh rồi.
Lần trước vì để làm các món mặn và chay, sau khi Yến Thu Xuân làm ra tinh bột mì liền đã làm mì lạnh, sau đó giao lại cho Tiêu Hoài Khang, không lâu sau, bên đó cũng đã mở một cửa hàng mì lạnh.
Vì có quá nhiều người nên thời gian cấm đi lại ở kinh thành rất muộn, phố ẩm thực vẫn rực rỡ ánh đèn sau khi trời tối, tất cả đều đang mở cửa buôn bán, muốn ăn gì cũng đều có thể đi mua, chỉ là ở thời đại này thì thông tin liên lạc vẫn chưa phát triển, nên việc giao đồ ăn vẫn là một việc rất khó khăn. Hiện tại chỉ có thể đặt đồ ăn bên ngoài thôi, nếu là loại giao tận nơi thì không thể, tuy nhiên cũng có những người chuyên môn làm chân sai vặt đi khắp hang cùng ngõ hẻm trên phố, có điều ai có người hầu ở nhà thì không cần, không có người hầu thì cũng thà tự mình đi thêm hai bước chứ rất hiếm khi có cơ hội dùng đến những chân chạy vặt, loại hình kinh doanh này xem ra vẫn rất khó để thực hiện.
Không giống như Yến Thu Xuân mỗi ngày chỉ nấu ăn cho vài người, các đầu bếp trong Lễ hội ẩm thực đều cần phải nấu thức ăn cho rất nhiều người, hơn nữa sau khi họ tinh thông được một món, rồi lại ngày càng thành thạo hơn, hương vị tự nhiên của các món ăn họ làm sẽ ngày càng phù hợp với khẩu vị yêu thích của mọi người.
Ví dụ, đối với loại mỳ lạnh này, người dân ở kinh thành có khẩu vị không kén cho lắm, vì vậy tương ớt, giấm, muối,… được cho vào mỳ lạnh cũng không tính là quá nhiều, nhưng bây giờ là mùa hè, nếu trả tiền thì có thể ăn được một bát mì đá lạnh, hương vị vừa khéo rất hợp miệng và thực sự rất ngon!
Sau khi ăn uống no nê, bọn trẻ cũng đều đã rất hài lòng, chúng lần lượt trở về phòng mình dưới sự dẫn dắt của bảo mẫu.
Yến Thu Xuân lười biếng duỗi người, nàng cũng chuẩn bị đi ngủ rồi.