Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 259:




Nếu không phải vì nàng đã đọc qua cốt truyện nên biết rõ mọi chuyện, ai có thể nghĩ Hoài Vương đây lại lấy thân làm mồi, lợi dụng sự mặc cảm của Tiêu Hoài Nga để dụ nàng ấy cắn câu, từ đó đạt được sự ủng hộ của Tiêu gia.
Suy cho cùng bọn họ đón Tiêu Hoài Nga về nhà, sau này cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nếu không nhờ kịch bản kia, nàng cũng không thể ngờ được, một người như Hoài Vương vì để đạt được sự xem trọng của nàng lại còn có thể dùng tới những thủ đoạn bỉ ổi này.
Sau này hắn ta đối xử với nàng, thủ đoạn chỉ có tàn nhẫn hơn, hôm nay có ý định ban chỉ cũng là đã tốt lắm rồi.
Nếu lỡ như hắn trực tiếp cưỡng ép nàng ngay trong phòng riêng lúc đó, nàng hẳn là sẽ chế.t ngay tại chỗ luôn mất.
Dẫu sao ở thời đại này, đàn ông vẫn rất coi trọng trinh tiết, con gái chưa cưới đã không còn trong trắng, kết cục sẽ trở nên vô cùng thảm hại, nhất định sẽ không được gả cho ai khác ngoài tên khốn đã cưỡng ép mình kia.
Nàng không dám đánh cược, chỉ có thể trực tiếp làm tan biến ảo tưởng của hắn ta, để cho hắn biết Đức An Hương Quân vang vọng tiếng tăm này đã có chủ thì mới chắc chắn được mọi chuyện.
Vì vậy nàng chỉ có thể kiên trì van xin: “Xin bá mẫu giúp con, người xem có thư sinh nào có hoàn cảnh gia đình không tốt không? Nếu không có người thích hợp, thì tìm đại một gã sai vặt cũng được, con có thể chia cho bọn họ một nửa tài sản, chỉ cần sau khi đính hôn xong, có thể cùng con giả bộ làm hôn phu và hôn thê từ một đến hai năm, với lại cho dù có ai tới quấy rối đi chăng nữa thì nhất định không được hủy hôn.” “Tốt nhất là ngày mai có thể thông báo ra ngoài, để cho tất cả mọi người biết con đính hôn, ngày kết hôn thì sang năm tính sau.”
Vẻ mặt bà ấy đầy khó hiểu, vô cùng lo lắng lôi kéo tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Đứa trẻ này, có phải con có chuyện khó xử không thể nói cho bá mẫu nghe hay không, đừng lấy chuyện hệ trọng cả đời ra đùa giỡn như thế.”
Yến Thu Xuân: “Con không nói giỡn, Hoài Vương thật sự không phải là Vương gia thông minh nhân nghĩa như trong mắt người đâu ạ, hắn ta là một người không có lương tâm! Hơn nữa đối với con lại còn không có ý tốt, chẳng qua con chỉ là một nữ nhân, nếu hắn ta nạp con làm trắc phi, khả năng chỉ cần bệ hạ nói một câu thôi thì con sẽ không thể làm gì khác được, bây giờ con chỉ còn cách duy nhất là đính hôn, thế thì chuyện này mới không xảy ra.”
Tiếng tăm của Hoài Vương tốt như vậy, làm sao mà dễ dàng đánh đổ được y?
Một khi có chuyện, hắn ta chắc chắn sẽ đánh úp nàng, cho nên chỉ cần nàng đính hôn, chiêu thức của hắn ta sẽ không còn sử dụng được nữa. Sắc mặt Tiêu phu nhân trầm ngâm, cũng ý thức được nàng không phải là đang nói giỡn.
Có thể khiến nàng không màng danh tiết, một hai phải lập tức đính hôn, tạo ra trở ngại cho chuyện gả đi sau này, chứng tỏ đây là một chuyện hết sức nghiêm trọng, hôm nay bị Hoài Vương mời qua đó, đứa nhỏ này chắc chắn là đã bị khi dễ.
Cho dù bà ấy có không muốn tin đi chăng nữa, lúc này cũng không dám chắc chắn rằng hắn ta không có ý định tranh đoạt ngôi vị.
Yến Thu Xuân lại một lần nữa khẩn cầu tha thiết: “Trực giác của con mách bảo như vậy! Cầu xin bá mẫu hãy giúp đỡ con, con không thể chèn ép được hắn ta, chỉ có thể nhờ người cản bước đối phương giúp con.”
Nàng sợ thân phận của nàng không đủ lớn, nếu thật sự phải đính hôn, đối phương chắc chắn sẽ dùng nhiều thủ đoạn hơn nữa, ở thời đại xuất giá tòng phu này, nàng không thể giải quyết được, Tiêu phu nhân là hậu phương tốt nhất và duy nhất của nàng.
Hơn nữa nàng cũng không quan tâm đến danh tiếng, nếu thật sự để ý đến nó thì nàng đã không theo Tiêu Hoài Thanh về Tiêu gia, đã vậy còn ở lại lâu như thế, người khác nói nàng là đầu bếp của Tiêu phủ, nàng cũng không buồn giải thích, nói nàng là vợ lẽ của y, nàng cũng mặc kệ.
Nói thật thì danh tiếng của nàng từ xưa đến nay đã sớm không tốt rồi, không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội, dù có như vậy thì cũng sẽ không liên lụy ai.
Vả lại nàng cũng tin rằng nếu sau này có ai đó thực sự thích nàng, người đó hẳn sẽ không để tâm đến khoảng quá khứ khó khăn này của nàng.
Tiêu phu nhân suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: “Được, vậy thì cứ giao cho ta, con muốn vào khi nào?”
“Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là ngày mai ạ!” Yến Thu Xuân nhấn mạnh.
Bà ấy vỗ đầu nàng: “Không nhanh như vậy được, có điều con cứ yên tâm, ta sẽ mau chóng chuẩn bị cho con.”
“Cảm ơn bá mẫu! Làm phiền bá mẫu nhọc lòng giúp con, cũng không cần phải tìm hiểu kĩ, chỉ cần biết nghe lời là tốt rồi ạ.” Cuối cùng nàng lộ ra một nụ cười tươi, ôm cánh tay của bà ấy vào lòng, trong lòng tràn đầy cảm kích.
Nàng đã có thể yên tâm ngủ ngon được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.